Cô ấy bị sốt rồi thì phải. Anh nên làm sao bây giờ? Trước nay toàn người khác chăm sóc anh, làm gì có chuyện anh chăm sóc cho người khác?
Nhưng… cô vì anh nên mới bị như vậy. Chưa kể hôm qua trời mưa lạnh vậy mà cô có thể tốt bụng mà nhường lại căn phòng ngủ cho anh. Nếu đổi lại là anh thì đừng hòng, ai ra sao thì ra chứ anh nhất quyết phải lo cho mình trước.
Cô đã làm cho anh quá nhiều thứ…
“Nè! Tiểu Nhan, cô thấy sao rồi?”
Mặc đồ nghiêm chỉnh xong, anh đi tới bên ngồi xuống hỏi. Thở dài một hơi, hồi nãy mới kéo cái chăn xuống nay cô lại chùm lên rồi. Lạnh đến vậy hả ta?
“Tôi… bị sốt rồi.”
Cô uể oải nói, phải công nhận rằng lúc này giọng cô như mèo con vậy, nghe dễ chịu cực kì. Nhưng Tiểu Nhan nằm trong chăn thật sự là rét run lên cầm cập, dù là thở hay nói chuyện bình thường cũng là một điều khó khăn.
Số cô đúng là cái dạng xui xẻo mà, tại sao gặp phải bị ôn thần kia mà bao nhiêu đau khổ đều là cô gánh thế này. Đã phải hầu hạ chăm sóc anh đến nửa đêm mệt lả người rồi, vậy mà đến sáng hôm sau vẫn không thoát khỏi bị bệnh.
“Vậy bây giờ tôi nên làm gì?”
Dù trong thâm tâm thật sự gấp đến hoảng nhưng hành động ngồi hỏi của anh thì thật khiến người khác chán chả muốn nói. Biết làm sao đây số anh thật sự sinh ra không phải để chăm sóc người khác mà.
“Đun hộ tôi ít nước nóng, rồi anh mở ngăn tủ dưới ti vi xem còn thuốc không.”
Anh nghe theo lời cô chỉ dạy mà làm theo răm rắp. Đầu tiên là vào lấy nồi nước rồi đun lên, nhà cô không có bình đun đúng thật là bất tiện mà. Sau đấy anh lại dựa theo lời nói của cô mà đến chỗ ti vi, nhưng nhìn ngó một hồi trong hộp tủ anh lại không thấy có thuốc như lời cô nói.
“Tiểu Nhan, tôi không thấy có thuốc ở đây.”
“Vậy chắc hết rồi… khụ khụ… anh đi mua được không?”
Xì! Chẳng lẽ nói không sao? Nhưng điều trở ngại của anh duy nhất ấy là… anh không có một đồng tiền nào trong túi cả. Bây giờ biết nói sao đây?
“Anh… lấy tiền trong ngăn tủ đầu giường đi… đi mua hộ tôi nhé?”
Như thể biết anh đang suy nghĩ gì, cô dù không nhìn anh nhưng vẫn biết. Nằm trong ổ chăn ấm áp nhưng tay chân đều lạnh lẽo, cô cất giọng yếu ớt nói với anh.
“Ừm… đợi tôi về.”
Lấy tiền, anh nhanh chóng đi tìm tiệm thuốc. Mất khoảng 15 phút anh mới mua xong và về tới nhà. Đi tới nhìn lướt qua cô, anh thấy cô bây giờ đã thi*p đi mà ngủ rồi.
Để liều thuốc ấy lên trên bàn, anh quay vào góc bếp cầm lấy cái nồi đổ nước nóng ra chậu để nguội, sử dụng cái bếp ga đơn duy nhất ấy tiếp tục mở lửa để nấu cháo.
“Tiểu Nhân đáng ghét, cô là người đầu tiên được nếm thử tay nghề của tôi đấy.”
Vừa sắn tay áo lên, vừa bắt đầu nấu ăn. Dù bận bịu hết tay nhưng anh vẫn không quên sử dụng miệng để nói xấu cô như một thói quen. Phải rồi! Nói xấu và chành chọe với cô chính là một thói quen gần hai năm nay của anh.
<i>Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari</i>
Từ bé đến lớn sống trong quyền quý đã quen, chỉ cần anh thấy ghét hay không vừa mắt tên nào là sẽ thẳng tay trừng trị luôn. Nhưng riêng cô thì khác, hết lần này đến lần khác anh đều phải nhẫn nhịn. Tất cả chỉ vì ba mẹ anh đã theo phe phái của cô và dần không vừa mắt với anh.
Mùi thơm bay ngào ngạt trong không khí, anh tắt bếp rồi múc cháo vào một cái chén nhỏ. Để tô cháo và một ly nước ấm lên cái khay mang ra đặt lên bàn.
“Tiểu Nhan, dậy ăn cháo rồi uống thuốc này.”
“Lẹ lên, cô phải cảm thấy may mắn lắm mới được nếm thử tài nghệ của tôi đấy.”
Cô từ từ rúc đầu ra khỏi chăn, đưa cặp mắt mơ màng liếc nhìn anh. Khó nhọc nâng thân mình dậy, dựa người vào chiếc gối mềm đằng sau. Cô đưa tay với lấy tô cháo nóng trên bàn, nhưng sức lực yếu tới nỗi những hành động của cô vừa lâu vừa không đủ sức.
Nhìn một chuỗi việc làm của cô khiến anh mệt mỏi không thôi. Đẩy cho cô ngồi yên vị, anh đưa tay cầm tô cháo lên múc một muỗng nhỏ rồi thổi.
“Há miệng nào.”
Thấy cô đang bất động tại chỗ trợn tròn mắt nhìn anh, anh bất lực đành lên tiếng hối thúc.
“Không cần đâu… tôi…”
Chưa để cô nói hết câu anh đã canh lúc cô đang mở miệng mà đút thẳng vào. Tuy cách làm có hơi mạnh bạo nhưng đã thành công trong việc cho cô ăn.
“Cảm ơn.”
“Không cần đâu. Cô chỉ cần nhanh chóng khỏi bệnh là được.”
Đút cho cô từng muỗng một đến hết tô cháo, sau đấy anh đưa cho cô thuốc để uống. Anh mỏi tay đau lưng ngồi một chỗ thở hồng hộc.
Quay lại nhìn cô mới phút trước còn ngồi ăn ngon lành, phút sau đã lăn quay ra ngủ mà anh buồn cười không thôi. Nhanh khỏi để còn dậy gây lộn với tôi tiếp đấy. Nếu cô không nhanh lên thì tôi sẽ xem chỗ này như là nhà của mình mà ở lì luôn.
Bổn thiếu gia sẽ tạm hạ giá ở căn nhà này của em!