Cô thật muốn hỏi anh ta cô có phải trò đùa của anh không. Tại sao không ngất thì ngất luôn đi mà lại còn phải ngóc cái đầu dậy nói với cô một câu để chọc tức rồi mới ngất? Cô đã thử ‘tát yêu’ vào cái ‘nhẹ’ vào mặt anh rồi mà anh thật sự vẫn không tỉnh.
Chỉ có điều khiến cô an tâm hơn hẳn là khi biết anh vẫn còn sống.
“Ăn gì mà nặng thế không biết.”
Nặng nề kéo Tư Kình anh ta dậy, đỡ cho anh dựa vào một bên người cô rồi đưa anh về nhà. Nói là đưa mà thật không khác kéo là mấy.
Anh ta đã nặng lại cao khoảng 1m85, tuy cô cũng không phải dạng thấp bé gì mà cao hơn 1m6. Nhưng nếu đứng chung đã hơi khập khiễng rồi huống chi là cô dìu anh vào nhà.
Một đoạn đường tuy không mấy xa nhưng cô đi phải mất gần 10 phút mới tới trước cửa nhà thân yêu. Kéo mở cửa, cô ném chiếc dù qua một bên sau đó đưa anh vào nhà.
Nhìn chiếc ghế sô pha tí hon rồi lại nhìn đến căn phòng ngủ nhỏ bé của riêng cô. Thở dài một hơi rồi cô đưa anh về phía phòng ngủ. Nhẹ nhàng đặt anh vào một góc, cô tất bật chuẩn bị lấy khăn lấy chậu nước nóng ra lau cho anh.
“Tư Kình, tôi xin mạn phép nhé.”
“Anh không nói gì thì tôi coi như anh đã nghe.”
“Đây là tôi đang giúp anh đấy.”
Cô thật sự không muốn mang tiếng lợi dụng người ta khi người ta đang mất nhận thức. Dù sao cũng đã làm nhiều lần nhưng lần này làm thì cô có hơi ái ngại. Dù sao hai người cũng li hôn rồi…
Đầu tiên là đôi dày da dính đầy bùn đất, sau đấy là chiếc áo sơ mi lấm bẩn và ướt nhẹp, cuối cùng là…
Quần?
Ướt chèm nhẹp và bị té lê lết thì phải thay quần đúng không? Cảm giác ngủ mà mặc đồ ướt thì khó chịu lắm.
“Tôi là làm người tốt muốn giúp anh.”
Lo lót cho Tư Kình anh xong cô cũng phải lo phần của mình. Vừa phải nặng nề kéo thêm một người, vừa phải nghiêng hết dù để che cho anh nên bây giờ nhìn cô cũng ướt chèm nhẹp cả người và chật vật không kém anh.
“Hắt xì!”
“Phải nhanh đi tắm thôi… lạnh quá.”
…
“Á… aaa… Á.”
“Cô là cái đồ Tiểu Nhân.”
“Tiểu Nhan… cô nên đổi tên thành Tiểu Nhân đi chứ Tiểu Nhan cái gì hả?”
Giọng nói Tư Kình lanh lảnh, anh quát lớn tiếng từ trong phòng ngủ vọng ra. Cô rốt cuộc đã lợi dụng anh khi bất tỉnh mà làm những gì hả?
“Mới sáng sớm… ồn ào cái gì…”
Cô nằm liệt người trên chiếc ghế sô pha chật chội. Co rúm người lại thành một cục, Tiểu Nhan chùm chăn kín mít qua cả đầu. Yếu ớt cất giọng thì thào từ bên trong chiếc chăn nói vọng ra.
“Cô còn hỏi sao? Đồ… đồ của tôi đâu?”
Anh lại quen cái thói đỏng đảnh, dùng chiếc chăn dày mà bao bọc kín người lại. Đừng ai hỏi anh tại sao lại nổi điên nổi khùng vào buổi sáng sớm như này.
Mở mắt ra phát hiện mình đang ở một chỗ hơi lạ mặt và điều đặc biệt hơn tất cả chính là anh lại không một mảnh vải che thân.
Áo, quần dài, quần đùi và chiếc quần…
Tất cả đều không có… chỉ có duy nhất một chiếc chăn hình Đoraemon màu xanh rì trên người.
Không biết cô nghĩ gì mà lại cho anh đắp cái này. Nhìn thật chẳng hợp với sự men lì của anh gì cả.
Tiểu Nhân Nhân kia! Rốt cuộc cô có âm mưu gì hả?
“Tiểu Nhân?”
“Này, Tiểu Nhân Nhân!”
“Tiểu Nhan cô còn đó không? Quần áo tôi nơi nào hả?”
Nổi đùng nổi đóa một hồi vẫn chưa thấy cô xuất hiện với một bộ mặt hối lỗi, anh bực bội lấy chăn cuốn chặt người rồi lần mò từng bước đi ra.
Nhìn quanh căn nhà là sự yên ắng và tĩnh mịch. Đến khi nhìn kĩ lại đến chiếc ghế sô pha kia anh mới có phát hiện.
Thì ra cô đang nằm ở đó…
Cả đêm sao?
“Này! Cô làm sao vậy?”
Anh từng bước tiến lại gần cô, cách một lớp chăn mà lay qua lay lại người cô. Thấy cô vẫn không động đậy mà lại chùm kín mít không lộ một cái gì khiến anh sinh nghi.
Làm sao vậy ta…
Đưa tay kéo chăn của cô ra, làm lộ ra khuôn mặt hốc hác đỏ au và mái tóc thì rối loạn.
“Bệnh sao?”
Sờ lên cái trán mịn màng của cô mà anh giật mình không thôi. Nóng quá…
Lật tung chăn của cô ra sau đấy anh chạy quanh nhà chỗ này chỗ kia tìm quần áo của bản thân. Có khi nào hôm qua cô ghét anh nên giục đi rồi không?
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng này thật sự anh vẫn còn tâm trí để nghĩ xấu cho cô. Ai mà biết được lòng người đúng không?
Nhưng sự thật lại khác xa với suy nghĩ của anh. Bộ đồ bẩn thỉu mà đến anh cũng còn chán ghét mặc lên người kia đang được treo ở một cái ban công nhỏ. Nó bây giờ đã được giặt sạch sẽ và thơm tho treo ngay ngắn ở nơi đấy.
Nhìn một cảnh này khiến cho anh có một cảm giác khác biệt mà xưa nay chưa từng có. Không chần chừ thêm nữa, anh tháo chúng xuống rồi nhanh chóng quay về phòng để mặc đồ.
Nếu là trước kia anh sẽ vứt chúng đi chứ đừng nói đến là lấy mặc. Chưa kể bây giờ chúng còn chưa khô hẳn, anh vẫn có thể cảm nhận được sự ẩm ẩm ướt trong những sợi vải.
Biết trách làm sao đây, anh bây giờ đã khác. Đã không còn là một Hắc tổng mang tiếng ăn chơi, sài tiền như nước nữa.
Nhưng sự thật thì rất khó để tiếp nhận việc mình đột nhiên trở nên nghèo. Đặc biệt là nghèo rách mồng tơi.