“Anh nhìn xem bản thân cô có gì để ςướק? Anh không đi ςướק của người ta là mừng cho họ rồi.”
Cô khinh bỉ nhìn anh lớn tiếng quát. Quần áo thì bụi bẩn, đầu tóc thì rối loạn chỉa tứ phía. Tổng thể nhìn chật vật vô cùng, làm gì như ngày xưa tóc tai gọn gàng, quần áo hàng hiệu và xài tiền cả quyển mà đòi ςướק với chả không?
“Tôi… tôi.”
Anh ấp a ấp úng nói không ra lời nhìn cô. Với hiện trạng đáng xấu hổ bây giờ của anh phải làm sao đây?
“Đi ra khỏi nhà tôi đi. Tôi và anh đã kết thúc rồi, sẽ tốt hơn nếu chúng ta rời xa nhau và không dính dáng gì tới nhau nữa.”
Cô làm động tác mời anh ra khỏi nhà. Làm sao cô có thể tin nổi khi anh nói anh bị đuổi khỏi nhà? Đây có lẽ lại là một trò đùa, một trò đùa vô nghĩa do anh ta tạo ra.
Cô nên chặt đứt cái sự dây dưa này giữa cô và anh. Không gieo tương tư để rồi một mai ôm tương tư vào người. Nào cũng giống như việc hi vọng quá lớn để rồi thất vọng càng nhiều.
“Em không tin tôi đúng không?”
Anh cúi đầu, cô có thể nghe thấy giọng nói ủ rũ của anh nhưng lại không nhìn rõ biểu cảm của Tư Kình bây giờ.
Anh đang nghĩ và có cảm giác gì vậy?
Cô đứng đờ người tại chỗ nhìn anh, cô không lên tiếng. Vì đơn giản cô cũng không rõ cảm xúc thật sự của mình giờ đây là gì.
Bản thân cô có tin anh hay không?
“Tôi biết rồi.”
Trong lúc cô vẫn thừ người với những câu hỏi của riêng mình thì anh đã có hành động trước. Anh vẫn cúi gầm mặt, bước đi từng bước nặng nề. Nhẹ nhàng lướt ngang qua cô, khi ấy cô có thể cảm nhận được sự thê lương đang có trong anh.
Bước ra khỏi căn nhà ấm cúng của cô, anh đón nhận làn gió lạnh đêm khuya tạt vào người. Dù trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và hứng đựng màn sương đêm lạnh giá nhưng anh vẫn không dừng bước.
Mọi chuyện có lẽ chỉ đến đây thôi…
Anh đóng cánh cửa lại, nó như đóng lại cánh cửa của cô và anh. Liệu nó sẽ mở ra lần nữa chứ? Và ai sẽ là người hạ mình để mở lấy cánh cửa ấy ra?
Nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm xúc của Tiểu Nhan hỗn loạn vô cùng.
“Mặc kệ, anh là cái thá gì mà tôi phải quan tâm suy nghĩ chứ?”
Quay người bỏ vào trong nhà, cô bực bội ngồi trên sô pha lấy điều khiển mở ti vi lên xem. Nếu nói Tư Kình anh ta bị chó cắn thì cô chắc chắn sẽ tin, chứ nói hắn bị đuổi khỏi nhà thì ai mà tin nổi?
Ai mà đuổi được tên lì lợm phá phách ấy chứ…
_Đùng_
Sấm chớp rầm rầm như ngay trên đỉnh đầu của cô, ngay sau ấy là con mưa chuốc xuống ào ào. Những hạt nước mưa nặng hạt rơi xuống mái nhà tạo nên những âm thanh đinh tai nhức óc, khiến cho người ta khó chịu.
Bây giờ chắc anh ta đã đi về rồi đúng không?
Ngồi lì tại chỗ xem ti vi, nhưng cô không tài nào mà tập trung nổi. Sau khoảng 5 phút cô vẫn là tính cách mềm lòng, lo nghĩ cho người khác.
Mở cây dù, cô mở cửa bước ra. Nhìn ngó xung quanh rồi cất bước về phía trước. Đi đến một lùm cây xanh trải dài thì cô thấy anh ngồi đấy.
Cơn tức giận của cô trào lên kèm theo cả nước mắt mà cô không hề hay biết. Tên ngu ngốc này sao lại ngồi giữa trời mưa rồi. Anh ta thật không biết tìm chỗ mà trú sao?
“Tư Kình! Này.”
Anh ngồi gục mặt xuống đầu gối. Uể oải ngước mặt lên khi nghe thấy giọng nói của cô. Vì nước mưa trước ấy đã thấm ướt quần áo mà mặt của anh nên mắt anh đỏ hoe và nhoè đi, không nhìn rõ hình ảnh của cô.
“Tôi… đã nói là tôi bị đuổi khỏi nhà mà… em không tin tôi…”
Gắng gượng nói hoàn thành một câu sau ấy anh gục xuống, ngã sõng ra nền đất lạnh và có dấu hiệu ngất đi.
“Tư Kình… Hắc Tư Kình… anh trả lời tôi đi.”
“Này… anh đừng có bị làm sao nha.”
“Tôi xin lỗi… xin lỗi anh mà. Anh tỉnh dậy đi tôi sẽ cho anh ở nhờ… xin anh đừng ૮ɦếƭ.”
Buông thõng cây dù khỏi tay, cô ngồi xổm xuống trước mặt anh. Sờ lấy khuôn mặt lạnh toát và lắc qua lắc lại vai anh. Nhưng đáp lại sự nóng vội đến mạnh bạo và những câu nói của cô chỉ có im lặng. Một sự im ắng đến đáng sợ.
Đến khi cô ôm anh vào lòng bật khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy ra mà cô còn nếm được vị mặn ấy thì người nào đó trong lòng cô mới có động tĩnh. Anh cựa quậy cái đầu, thều thào lí nhí nói với cô.
“Thật không? Vậy thì tôi không ૮ɦếƭ nữa.”