Đáng lắm! Đáng đời lắm.
“Nhà tôi thì chắc có đồ ăn… nhưng anh hỏi làm gì?”
Tư Kình: “…”
Đấy! Chính là cái kiểu nói chọc đểu này của cô mà anh không tài nào ưa nổi. Nếu không phải bây giờ anh thất thế thì nhất định anh sẽ dùng tiền mà vả vào mặt cho cô thanh tỉnh.
Hỏi đồ ăn không phải vì đói mà kiếm cái ăn thì chả lẽ để mặc?
Giỡn mặt với nhau à?
Kìm nén lại sự nóng giận trong mình. Anh bây giờ phải bấu víu vào cô, nếu không mai sau phải làm sao?
Còn tương lai, cuộc sống và con cháu sau này phải làm sao?
“Tôi đói, em lấy gì cho tôi ăn đi.”
…
Mở cửa mời anh ta vào nhà. Vì cũng chỉ mới đi làm về nên cô chưa kịp nấu cơm gì mà anh ta lại luôn miệng than đói nên cô quyết định nấu mì tôm.
Trong thời gian đấy anh tranh thủ đi nhìn ngó nhà của cô. Phải nói sao đây nhỉ?
Ừm, căn nhà cô rất rộng… rộng đúng bằng cái phòng thay đồ ‘cũ’ của anh.
Khá khen cho một chiếc Tiểu Nhan chăm chỉ.
“Đây xong rồi này, anh lại đây ăn đi.”
Anh nghe thế thì lon ton chạy về, trông thật là ngoan. Ngồi xuống bàn ăn, anh vẫn giữ thói quen khi kia mà ăn uống từ tốn. Ăn chậm nhai kĩ, chỉ là lần này ăn nhanh hơn rất nhiều thôi.
Thoáng chốc cô chỉ mới ăn được mấy đũa thì anh đã ăn xong. Vì cũng không mấy đói bụng nên cô ăn khá gẩy gót, cầm đũa đảo qua đảo lại trong tô mì. Trong lúc vô tình ngước mắt lên nhìn anh thì…
Ánh mắt này của anh…
“Anh ăn không?”
Cô theo thói quen buộc miệng hỏi anh. Nếu nhớ không lầm thì anh khá là khó tính, chắc sẽ không ăn lại của cô đâu.
“Em ăn ít vậy sao no? Đừng có đua đòi theo người ta mà giữ dáng này kia.”
“Dù cố gắng ra sao thì em cũng mập lắm, không giảm được tí nào đâu. Tại sao không tranh thủ lúc còn sống mà ăn, mai sau ૮ɦếƭ rồi thì sao ăn?”
“Mà Tiểu Nhan này, phải công nhận rằng em vẫn nấu ăn tệ như ngày nào đấy. Không một chút tiến bộ luôn, đúng là đáng khen.”
Miệng thì nói nhưng tay anh đã vòng qua kéo cái tô của cô qua trước mặt anh. Không để ý đến vẻ mặt không mấy thiện cảm của cô, anh bắt đầu đánh chén.
Anh ta mới nói gì cơ?
Nhịn! Nhịn một chút đi Tiểu Nhan. Mày là một cô gái xinh đẹp và giàu lòng nhâи áι, không nên chấp nhặt với cái tên mắt mù đó.
Cô phải nhanh chóng mà tống cổ vị ôn thần khó ở này ra khỏi nhà nhanh thôi. Hôm nay làm người tốt vậy là đủ rồi, mai cô sẽ tiếp tục trở thành một công dân tốt sau.
“Sao anh lại biết nhà của tôi?”
Trong lúc nhìn anh ăn, cô bâng quơ dò hỏi. Đã nửa năm rồi mà làm sao anh ta lại tìm được đến đúng nhà cô vậy chứ.
Nghe đến đây tay cầm đũa của anh khẽ khựng lại nhưng không lâu sau đó lại tiếp tục ăn.
Không lẽ nói là anh rất nhớ cô nên trong nửa năm qua vẫn luôn âm thầm theo dõi? Không được! Như vậy sẽ không đúng với hình tượng cao lãnh của anh.
Rơi vào trầm tư, anh ngồi suy nghĩ thật kĩ sau đó mới dồn hết nhu tình và từ tốn cất giọng nói.
“Tất nhiên là biết.”
“Anh phải biết châи áι của cuộc đời mình đang ở đâu chứ.”
Thật ớn lạnh, cô khẽ rùng mình một cái. Anh ta học ở đâu cái thói nói chuyện biến thái này vậy?
“Làm ơn hãy tự trọng đi ‘chồng cũ’ đáng mến.”
“Anh ăn xong rồi chứ?”
Cô mang nét mặt ghét bỏ nói với anh. Tư Kình nghe cô hỏi thì khó hiểu gật nhẹ đầu.
“Đi theo tôi.”
Thấy cô đứng lên rời đi anh cũng chậm rãi đi theo. Nhưng đến khi ra tới trước cửa nhà thì đột nhiên như hiểu ra điều chẳng lành, anh khựng lại rồi đứng bất động luôn tại chỗ tủi thân nhìn cô.
“Đi nào.”
Thấy anh ta đứng lì cô quay người lại với gọi. Ăn no trễ rồi thì về đi còn muốn câu giờ đến bao giờ? Cô cũng cần dọn dẹp nghỉ ngơi để mai đi kiếm sống nữa, rảnh đâu mà trò chuyện đêm khuya với anh.
“Tiểu Nhan…”
“Nửa đêm rồi em nỡ đuổi tôi ra đường hả? Lỡ ra đấy tôi một thân một mình gặp phải ςướק thì sao? Đến khi đấy em có hối hận cũng không kịp đâu.”