"Tôi là cha của đứa bé."- Trong lúc Thẩm Nhược Giai tuyệt vọng nhất nghe tiếng nói.
Mọi người quay lại nhìn Phelan đứng cuối dãy cầu thang trên người anh mặc bộ vest đen bước tới gần phía ba người, đôi mắt kiên định bước đi vững vàng.
"Chào ông tôi là cha của Thẩm Nhược Tư, đây là giấy xét nghiệm tủy của tôi phù hợp con bé. Tôi muốn chuyển viện cho con bé lên trung ương."-Phelan đưa tờ giấy xét nghiệm từ bệnh viện trung ương cho vị bác sĩ xem.
"Tốt quá rồi phù hợp đến 80%, tôi lập tức làm giấy chuyển viện cho con bé."
"Cám ơn ông."
"Không có gì đều là trách nghiệm của tôi."- Vị bác sĩ liền cần giấy xét nghiệm anh rời đi.
Thẩm Nhược Giai lao tới nắm lấy áo trước иgự¢ anh.
"Làm ơn, chỉ cần anh cứu con bé. Anh muốn gì tôi cũng đồng ý. Xin anh hãy cứu con bé"- Thẩm Nhược Giai mất đi lý trí, chỉ cần anh cứu con bé đừng nói là ℓàм тìин nhân ngay cả mạng của cô cũng cho anh.
Nhìn Thẩm Nhược Giai nhỏ bé trước mặt trong lòng anh đau sót vô cùng, cô vẫn không tin anh thực sự là cha đứa bé là Âu Dương Thiên cô đang mong chờ hàng đêm. ( Bắt đầu từ đây mình sẽ gọi Phelan là Âu Dương Thiên nha:3)1
Âu Dương Thiên vòng tay ôm lấy Thẩm Nhược Giai vào lòng nhốt cô trong иgự¢ mình. Thẩm Nhược Giai cuối cùng có dựa vào иgự¢ anh mà ngất đi.
Giang Tiểu Mỹ không tin vào mắt nhìn người sếp đáng kinh bỉ cô lại Âu Dương Thiên. Cô nhìn phía sau lưng anh Tiểu Tiêu trở về dáng vẻ phong trần vốn có của hắn khiến cô cảm thấy nhìn tượng nửa sống nửa ૮ɦếƭ của hắn đều là giả.
Sau khi chuyển cả hai mẹ con vào phòng vip bệnh viện trung ương thành phố. Tiểu Tiêu và Harry liền lôi Âu Dương Thiên vào phòng riêng nói chuyện.
"Có chuyện gì sao?"
"Anh thực sự muốn làm phẫu thuật sao?"
"Đúng vậy,"
"Không được cậu không được làm phẫu thuật."- Harry lắc đầu.
"Tại sao tủy của tôi phù hợp."
"Anh à, anh đã phẫu thuật bốn năm lần rồi anh còn muốn phẫu thuật nữa sao?"-Tiểu Tiêu chừng mắt mới Âu Dương Thiên.
"Tiểu Tiêu tôi nói cậu nghe nếu cậu nợ ngân hàng một tỷ cậu sẽ sợ ngân hàng nhưng nếu cậu nợ ngân hàng mười tỷ ngân hàng sẽ sợ cậu."
"Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện phẫu thuật hơn nữa em không thiếu tiền cần gì phải nợ ngân hàng."
Âu Dương Thiên vỗ trán mình anh nghĩ gì mà đi giảm đạo lý tên ngốc này.
"Tôi đã phẫu thuật bốn năm lần rồi thêm lần nữa không sao cả?"
"Anh nói như đùa vậy. Không phải hai người còn đứa con nữa sao tủy thằng bé nhất định sẽ phù hợp hơn anh."1
"Cậu nói gì vậy? Con trai tôi mới bảy tuổi, thân nó còn chưa lo xong cậu còn muốn đưa nó lên bàn mổ sao. Cậu muốn hai đứa con của tôi đều vào phòng phẫu thuật thì cậu mới vừa lòng hả?"
"Em không có ý đó. Chúng ta có thể nghĩ cách khác nhất định phải có người phù hợp con bé."
"Tôi đã bỏ lỡ hai mẹ con cô ấy năm năm rồi. Tôi không muốn bỏ lỡ mẹ con cô ấy nữa. Con bé là con gái tôi. Nhất định tôi phải cứu nó. Cậu lên lo chuyện mình đi."- Ánh mắt Âu Dương Thiên trở lên cương định Tiểu Tiêu biết không khuyên nổi bỏ cuộc.
Thẩm Nhược Giai tỉnh dậy thấy Thẩm Nhược Tư mặc áo bệnh nhân đôi mắt to tròn nhìn cô trên tay vẫn ôm con đoremon màu xanh. Cô muốn vươn tay ra ôm con bé lại thấy kim truyền trên tay mình, cô không suy nghĩ gì dứt ra kéo con gái vào lòng mình.
"Mẹ, con đau."
Thẩm Nhược Giai mới buông lỏng con bé. Âu Dương Thiên quay về phòng thấy cảnh tượng trước mặt, cánh tay cô chảy nhiều máu anh đi đến đầu giường ấn chuông báo một y tá đi vào giúp cô cầm máu. Thẩm Nhược Giai vẫn không buông con gái ra. Không lâu sau cả hai đều năn ra ngủ, Âu Dương Thiên câm nín nhìn hai mẹ con, mẹ nào con đấy không được tích sự gì.Đến tối khi cả hai đã bình tĩnh lại.
"Ba ngày nữa sẽ làm phẫu thuật."- Âu Dương Thiên phá vỡ bầu không khí.
"Tại sao?"- Thẩm Nhược Giai lo lắng hỏi. Cô không muốn đợi thêm ngày nào nữa. Cô rất sợ, sợ con bé có chuyện gì.
"Đợi bác sĩ từ Mỹ bay sang đây."
Bác sĩ từ Mỹ sao? Anh đi Mỹ vì chuyện này sao? Còn cả kết quả xét nghiệm tủy tại sao anh lại có trước không lẽ anh đã biết trước con gái cô có bệnh, lên mới sắp xếp chuyến đi chơi đó. Thẩm Nhược Giai cúi đầu nhìn con bé nghịch con gấu trong lòng cô.
"Chuyện đó còn được tính không?"
"Chuyện gì?"- Thẩm Nhược Giai ngây ngô hỏi lại.
"Tôi cứu con em, tôi muốn gì em cũng đồng ý đó?"
"Nó cũng là con anh mà."- Thẩm Nhược Giai trợn tròn mắt nhìn anh.
"Em nghĩ nhiều rồi! Tôi họ Âu nó hơn Thẩm liên quan gì đến nhau."- Âu Dương Thiên tỉnh bơ trả lời.
"Còn nhất định còn."- Thẩm Nhược Giai sợ anh đổi ý gật đầu như nữa bổ củi.
"Tôi muốn em làm mẹ con tôi."-Âu Dương Thiên đưa ra điều kiện.
Thẩm Nhược Giai hơi bất ngờ nhìn anh không phải anh có vợ rồi sao? Làm mẹ con anh là sao? Ý anh là gì? Thôi không nghĩ nhiều Thẩm Nhược Giai vẫn bổ củi chỉ cần con cô được sống, nghĩ nhiều vậy làm gì?