" Ồ, ai đây ? " Tịnh Kỳ nở nụ cười mỉa mai, khoanh tay, ưỡn ẹo tiến về phía An Hạ.Cô nàng mặc một bộ váy đen ѕєχy ôm sát thân hình, lộ ra rãnh иgự¢ sâu hun hút.
Từ xa xa An Hạ đã có thể ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc đến buồn nôn. Cô nén cảm giác chua chát trong vòm họng, khuôn mặt trắng trẻo khẽ ngẩng lên, nở nụ cười xinh đẹp.
" Ra là Tịnh tiểu thư đấy à. Năm năm rồi vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ ? Ối, mùi tiểu tam vẫn còn nồng nặc ở đây này, buồn nôn quá đi thôi. "
An Hạ tỏ vẻ bất lực, đưa bàn tay lên che mũi.
" Cô...cô " Tịnh Kỳ tức đến trợn tròn mắt, toàn thân run lên từng đợt.
Chẳng phải An Hạ là con nhỏ nhà quê hèn hạ, luôn bị cô đè dưới chân, nay mà lại....
An Hạ lười để ý, xoay người bước ra cửa.
" Này, đứng lại. " Thấy An Hạ định rời khỏi, Tịnh Kỳ nổi điên lên chạy lại, đẩy mạnh khiến An Hạ ngã xuống đất, đầu đập vào cửa kính bên cạnh.
Người xem náo nhiệt ngày càng đông, quản lý vội vàng kéo tay Tịnh Kỳ.
" Thôi, đi thôi. "
An Hạ chao đảo đứng dậy, trên trán là một vết rách khá lớn, máu bắt đầu tuôn ra nhuộm đỏ cả khuôn mặt cô.
Đầu An Hạ ong ong lên, thân thể mất đà ngã quỵ xuống đất, trước mắt là một mảng đen kịt.
Ý thức cô dần dần mơ hồ, mí mắt nặng trĩu dính chặt vào nhau.
****************
" Dạ tổng, hợp tác vui vẻ. " Kiên Quốc bắt tay Dạ Hành, ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng hắn tràn ngập khó chịu.
Từ khi An Hạ xuất hiện, lý trí hắn bắt đầu bị chi phối. Hắn biết, tên Dạ Hành này chắc chắn có ý với cô.
૮ɦếƭ tiệt ! Hắn vậy mà lại để tâm.
Dạ Hành không thèm quan tâm đến biểu cảm khó chịu của Kiên Quốc, đôi mắt phượng thâm trầm lơ đãng nhìn về phía chỗ đám đông đang tụ tập.
Bàn chân Dạ Hành bất giác tiến lại, không hiểu sao hơi thở của hắn bắt đầu dồn dập.
Dự cảm của hắn.... không lành.
Kiên Quốc vừa đi vừa nghe nhân viên báo cáo, lúc ngoảnh lại đã thấy Dạ Hành cách một khoảng xa.
Thấy rõ đám đông tụ tập, khuôn mặt Kiên Quốc lại hiện lên vẻ thâm trầm, liếc mắt sang phía nhân viên đứng bên cạnh.
Tên nhân viên đổ mồ hôi ròng, sợ hãi ấp a ấp úng.
" Kiên tổng, tôi sẽ lập tức giải tán mọi người ngay. "
Kiên Quốc gật đầu, đôi mắt lại lơ đãng liếc về phía Dạ Hành.
Hắn...đâu rồi ?
Trong nháy mắt, đám đông bắt đầu ồ lên bàn tán.
Kiên Quốc tiến lại, chợt, thân ảnh quen thuộc đập vào mắt khiến hắn đứng hình.
An Hạ... ?