Kiên Quốc hậm hực bước ra ngoài, khuôn mặt lạnh băng tản ra sát khí.
Đáng ૮ɦếƭ ! Cái vẻ mặt ấm ức đó của An Hạ lại thật sự khiến hắn để tâm.
Hắn...rất khó chịu.
Tại sao ? Tại sao cô lại ấm ức ? Ở bên hắn có gì không tốt ?
Quả thực, hắn trước đây rất quá đáng, nhưng hiện tại, hắn đã nhẹ giọng yêu cầu cô trở về, cô lại bày ra cái thái độ đó.
Hừ, sao lại không biết thức thời như vậy ?
Lúc Kiên Quốc rời đi, An Hạ ngồi thẫn thờ trên ghế.
Những chuyện vừa rồi, quả thực như một cơn ác mộng, An Hạ sợ sệt, lại càng không dám tin.
Sao có thể, sao lại có thể ? Rõ ràng, rõ ràng cô đã chạy trốn năm năm, năm năm rồi, rốt cuộc vẫn phải quay lại nơi này.
Đầu An Hạ đau nhức, tâm trạng buồn bực.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô não nề nhấc máy.
" An Hạ, em về nước mà dám không thông báo cho anh, được lắm !!! "
An Hạ giật mình, cười trừ.
" Ấy ấy, anh đừng nóng, em quên. "
" Em...em có còn xem anh là anh trai nữa không vậy ? Đi, đi ngay ra ngoài gặp nhau. Nhanh ! À khoan, dắt theo cháu trai cho anh gặp mặt nữa, nhanh lên đấy. " An Hạo trách móc.
An Hạ day day thái dương đau nhức.
" Anh, hôm nay em hơi mệt, bữa khác em tạ lỗi với anh sau nhé. "
An Hạo gật đầu.
" Nếu em mệt thì mau nghỉ ngơi đi, bữa khác gặp mặt cũng được. Nhớ lấy, giữ gìn sức khỏe, thiếu thốn gì thì báo với anh. "
Cúp máy, An Hạ uống liều thuốc trong túi xách rồi cô dắt tay Kiên Quân lên lầu, vào phòng dành cho khách.
Thấy Kiên Quân cũng mệt mỏi, cô ôm cậu nằm trên giường, cả hai ngủ thi*p đi từ lúc nào không hay.
An Hạ ngủ say sưa, đến khi tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau.
Cô nghiêng người, muốn ngồi dậy thì chợt cảm thấy phần bụng hơi nặng, có thứ gì đó giữ cô lại.
An Hạ giật mình, là một bàn tay choàng qua bụng cô.
Cô hoảng sợ ngoảnh mặt lại phía sau.
Là Kiên Quốc ? Sao hắn lại ở đây... ?
An Hạ ngạc nhiên đến há hốc mồm, đôi mắt lại bất giác ngó quanh căn phòng.
Cô căn bản không hề nhận nhầm, đây...đây chính là phòng dành cho khách, sao...sao hắn lại ở đây ?
Cảm nhận được thân ảnh trong Ⱡồ₦g иgự¢ động đậy, Kiên Quốc có chút không tình nguyện mở mắt.
Đôi mắt yêu nghiệt của hắn hơi nheo lại, khuôn mặt ngái ngủ không còn mang vẻ lạnh lùng xa cách mà thay vào đó là sự lười nhác, phóng túng, trông càng hút hồn, khiến tim An Hạ lỡ nhịp.
Cô nuốt nước bọt, lúng túng.
" Anh...sao anh lại ở đây ? "
Thấy An Hạ không an phận định ngồi dậy, Kiên Quốc nhíu mày, giọng ái muội.
" Đồ phá hoại, em ngủ say như vậy tôi cũng không nỡ đánh thức em, em lại ác độc phá hoại giấc ngủ ngon của tôi. Nào, cấm động đậy, nằm yên cho tôi ôm một lát. "
An Hạ bị Kiên Quốc ôm chặt vào lòng, lưng áp Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của hắn. Hành động này khiến tim An Hạ lỡ vài nhịp.
Tên này lại dở chứng gì vậy ? Hắn cũng có phòng mà, vả lại, cô nhớ đây là phòng dành cho khách, hẳn....hẳn cô mới là người nên ấm ức chứ....
Rõ ràng là hắn ôm cô, còn bày ra vẻ tổn thương sâu sắc này......
An Hạ mặt đầy hắc tuyến, lâm vào thế trận tiến thoái lưỡng nan.
Bây giờ....vậy bây giờ cô nên " an phận thủ thường ", mặc nhiên để hắn ôm hay là kiên quyết rời khỏi giường.
Aaaaaaa, làm sao bây giờ ?
" À....à này, đây là phòng cho khách, đâu phải phòng anh, sao anh lại..... " An Hạ ấp úng.
Kiên Quốc vẫn nhắm mắt, giọng khàn khàn tà mị.
" Có gì khác nhau sao, đều là nhà tôi cả. Nhà tôi, tôi muốn ngủ phòng nào thì ngủ. "
An Hạ mặt đầy hắc tuyến. Vâng, anh giàu anh có quyền.....
Cô thật sự cạn lời, tên này....
" Anh...anh có thể bỏ tay ra được không, đừng ôm tôi như vậy. "
" Sao, khó chịu à ? " Kiên Quốc mở mắt, tỏ vẻ hỏi han.
An Hạ vô tội gật đầu.
" Từ từ rồi quen. " Hắn lại nhắm mắt, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hả ?
An Hạ giật mình. Cô không nghe nhầm chứ ? Hắn...hắn vừa nói gì cơ ?
Như nhớ ra điều gì, thoáng chốc sắc mặt An Hạ trầm xuống.
" Tôi nhớ Kiên tổng đâu thiếu nữ nhân đâu nhỉ ? Kẻ bé mọn như tôi đây nào dám trèo cao. " Cô cất giọng cao ✓út, lại mang vài phần châm chọc.
Kiên Quốc ngẩng đầu, nở nụ cười quyến rũ, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mượt mà của An Hạ.
" Lại dở chứng gì vậy, em.... không giống. "
An Hạ tức giận, nghĩ đến cảnh hắn cũng ôm nữ nhân khác trong иgự¢, lòng cô lại thấy chua chua.
" Giống cái gì mà giống, buông ra. " Cô gần như hét lên.
Kiên Quốc bật cười, tay chỉ qua hướng bên cạnh. An Hạ bất giác ngoái lại, thấy Kiên Quân hơi nhăn mày, có vẻ sắp bị tiếng ồn đánh thức.
Cô giật mình.
Sao cô lại có thể quên mất, Kiên Quân còn ở đây chứ ?
Thấy Kiên Quốc đưa ánh mắt thách thức, An Hạ giận tím mặt.
Tên này, rõ ràng muốn kiếm chuyện.
" Anh điên à, không thấy con ngủ ở đây sao, còn dám vào ? Bỏ tay ra. "
Kiên Quốc ra vẻ vô tội.
" Anh nào có tội tình chi, em xem em này, cứ to tiếng nữa là con dậy mất đấy, bắt gặp thì không hay đâu. "
Nói rồi hắn đưa tay ôm An Hạ vào lòng, để mặt cô áp vào Ⱡồ₦g иgự¢ trần nóng hổi của hắn.
Thân hình Kiên Quốc rất đẹp, múi nào ra múi đó áp sát vào mặt An Hạ khiến người cô nóng ran, khuôn mặt đỏ bừng.
Thế là An Hạ bị khuất phục, đành nằm im cho tên háo sắc nào đó ôm chặt vào lòng, không dám hó hé.