Ở bệnh viện 3 ngày, tôi được xuất viện về nhà. Gia đình tôi bàn bạc để mẹ tôi đặt ổ, cho cháu dễ tính, siêng làm như bà ngoại. Mẹ anh hôm đó cũng tới đón cháu. Bà giành đặt ổ bé, cho cháu dễ nuôi, mà chẳng hề nói trước với anh và tôi, chuyên quyền như cái kiểu lệnh vua ban cấm cãi, cũng không cần bàn bạc. 9 giờ sáng, anh làm thủ tục xuất viện, mẹ tôi thu dọn đồ đạc, khệ nệ tay xách nách mang đi sau mẹ chồng ẵm bé. Nội ôm khư khư cháu suốt, trông ánh mắt ngoại nhìn cháu mà thương, ngoại muốn bồng cháu một chút ngày đầu về nhà cũng không được. Nhìn mà thương mẹ lắm, cháu bà nội, nhưng tội bà ngoại.
Phụ nữ khi làm mẹ, ai cũng sẽ thành siêu nhân. Tôi không nghĩ tôi có thể thức trắng đêm liên tục trong 1 tháng trời. Tai tôi trở nên cực thính, chỉ cần con ọ ọe, là tôi bật dậy như lò xo. Thằng bé kháu khỉnh, trắng trẻo, nhưng không được sổ sữa. Tôi cho con 乃ú hoàn toàn bằng sữa mẹ trong 6 tháng đầu, sữa nhiều lắm mà con vẫn còi cọc, làm mẹ nuôi con không lớn cũng là cái tội, bồng con đi đâu ai thấy cũng quở "sữa mẹ nóng", nghĩ mà buồn.
Mang thai khó khăn, nuôi con nhỏ áp lực, thế mà đến lúc đặt tên con, tôi cũng không có quyền. Ba mẹ tôi đưa ra rất nhiều tên hay, tôi cũng có tên dành cho con, cuối cùng hỏi anh, thì anh dẹp hết, để anh hỏi nội ( mẹ anh). Tôi nghe tới đó liền sững người, nhìn anh trân trối, đến nước mắt rơi cũng không cảm nhận được.
- Con của em mang họ của anh, giờ đặt tên em cũng không có quyền?
- Ngà! Con gái thì em đặt sao cũng được. Đây là con trai, cháu đích tôn, chúng ta nên hỏi ý mẹ. Biết đâu mẹ thích tên giống em đặt thì sao.
- hahaha!
Tôi cười, cười như điên dại, cười trong nước mắt, không hiểu vì sao????
Con tôi đang mang cái tên xa lạ theo ý bà nội. Những tháng ngày ở cử, mẹ tôi đi đi về về giữa hai nhà. Mẹ dậy sớm, đi chợ nấu cơm đạp xe qua đưa cho tôi, ra giặt đồ của cháu đêm qua đái ị, dọn dẹp nhà cửa, rồi mẹ lại đạp xe về. Tôi nhìn mẹ mà đau lòng quá, có những buổi đêm, sau khi con đã ngủ, tôi lén dậy giặt đồ của anh. Đồ của anh toàn đồ dày, thêm anh lê lết ngoài đường, nếu tôi không giặt thì hôm sau mẹ tôi sẽ giặt, tay mẹ đau khớp, làm sao tôi nỡ. Vẫn biết mới sanh cần nghỉ ngơi, nhưng tôi thấy mẹ làm quần quật như osin là tôi tức, mắc công hục hặc với chồng, nên thôi tôi tự làm cho yên nhà yên cửa.
Công ty đi vào hoạt động, nên anh cũng bắt đầu đi công tác, tôi ở nhà lẩn quẩn sữa sùng, bỉm tã...lúc nào cũng đầu bù tóc rối, người bốc mùi ngai ngái vừa khai vừa chua. Thỉnh thoảng, cuối tuần anh về nhà, nhưng thái độ của anh khác lắm, cộc cằn hơn trước.
Đêm con quấy khóc, tôi dỗ hoài cũng không nín, anh đang sắp gối ngủ, thấy anh nhìn tôi hỏi "em ăn gì chưa?" mà tôi mừng húm, cứ nghĩ anh sẽ bế con cho tôi ăn cơm, nhưng anh lạnh lùng lấy tai nghe điện thoại đeo vào tai, và nằm xuống ngủ. Tôi chưng hửng nhìn anh, cố nuốt nước mắt bồng con ra ngoài ru bé ngủ. Sau một lúc, tôi mệt quá thϊếp đi, cũng chẳng buồn ăn cơm nữa. Sáng mẹ tôi lại qua, dọn cơm canh nguội lạnh mà thở dài:
- Bo lại quấy à? Sao không nhờ Tuấn nó bồng xíu để ăn cơm. Con không ăn thì sữa đâu cho con 乃ú. Thằng bé còi cọc lại bị người ta quở.
- Dạ ảnh mệt, con tính dỗ Bo xong ăn mà ngủ quên. Hihi
- Đặt Bo xuống mẹ coi cho rồi ra ăn đi.
- Dạ
Tôi giao con cho mẹ, ra ăn hủ tiếu giò heo, tôi ăn cứ như có gì đó nghẹn ở cổ, không nuốt được. Cả người lạnh run, suy yếu. Nhìn sang mẹ vừa bồng cháu, vừa dọn dẹp, tôi cố nuốt hủ tiếu, không dám nói sợ bà lo, sai lầm trầm trọng là đây. Tới khoảng 11 giờ trưa, mẹ giao Bo lại cho tôi, đạp xe về. Hôm đó thứ bảy, cứ tưởng anh ở nhà, nhưng nhà anh có chuyện gì đó, anh vội vàng đi ngay, chỉ kịp nói với tôi "anh đi có việc", dần dà, tôi ghét luôn câu nói "anh có việc" ấy. Anh đi từ 3 giờ chiều, tới 7 giờ tối, tôi điện thoại, anh bắt máy bằng giọng nhừa nhựa:
- Anh đang ở trước cửa nhà của bạn, chờ bạn về tâm sự chút việc, em ngủ trước đi, khỏi chờ anh.
Tôi cúp máy, lòng nghẹn lại. Anh thà ngồi chờ bạn về để tâm sự, cũng không muốn về chia sẻ với vợ. Vậy anh cưới vợ để làm gì? Em gái anh thất tình, quen rồi bị người ta phụ, nó lên nhà người đó khóc lóc, quậy tùm lum, anh phải lên đưa nó về kí túc xá, thế mà anh chẳng kể với tôi, anh chờ bạn để trút nỗi lòng. Câu chuyện gia đình, anh tâm sự cùng người khác, chắc anh sợ bị quê với vợ. Vợ có phải là nhà? Chuyện của em gái, tôi biết từ mẹ. Mẹ có độc đoán và khó khăn, nhưng một khi mẹ đã cầm trầu cau qua hỏi, là mẹ xem tôi là thành viên trong gia đình, nên mẹ tâm sự mọi chuyện, không giấu diếm. Đêm đó, anh về nhà khi đã say mèm, người hôi nồng nặc mùi bia hòa cùng thuốc lá, vô tới phòng là ngủ thẳng cẳng.
Sáng hôm sau, anh dậy trễ do hôm qua nhậu mệt, vừa vệ sinh cá nhân xong là điện thoại lại réo, bạn anh ở Mỹ về chơi, thế là anh phải đi tiếp bạn. Anh sửa soạn tươm tất, hôn con rồi nhanh chóng rời đi. Tôi nhìn theo bóng anh ૮ɦếƭ lặng. Tranh thủ dỗ con, lau dọn nhà cửa, với tôi,vợ chờ chồng về ăn chung bữa cơm, mà khó quá. 8 giờ tối, tôi điện thoại cho anh, xung quanh rất ồn, giọng anh đã lè nhè.
- Anh đi tăng hai nhé, 10 giờ về.
- Anh đi từ 1 giờ tới 8 giờ chưa đủ hay sao?
- Bạn anh mời qua nhà mới, sẵn kết hợp họp mặt với tân gia luôn. Em mệt cứ ngủ trước, đừng chờ.
Tôi cúp máy, đầu óc trống rỗng, cổ họng nghẹn đắng, nước mắt lại vô thức rơi, tôi sụp đổ, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tôi mệt, và choáng, lơ mơ trong thế giới vô định, tay chân tôi lạnh, lạnh đến run lẩy bẩy. Tôi vội cầm điện thoại điện cho mẹ, nhưng tôi lại vô tình bấm số của mẹ chồng. Mẹ bắt máy, tôi uất nghẹn, chỉ nấc nấc mà không nói được gì cả, tim tôi đau, đau nghẹt thở, tôi ôm lấy trái tim của mình, cố há miệng thở, mặt đỏ gay, nước mắt cứ trào ra, mũi cũng nghẹt. Tôi cố lắm mới nói được "mẹ, cứu.....co...n", tay tôi run lên, vô lực rơi cả điện thoại, tôi ngã ra sàn, nhìn theo điện thoại vang lên tiếng alo đầy lo lắng của mẹ, nhưng tôi mệt quá, buồn ngủ quá....
Tỉnh lại, tôi thấy mình trong bệnh viện. Xung quanh là gương mặt lo lắng cửa hai mẹ. Thì ra mẹ chồng đã điện thoại cho ba mẹ tôi chạy qua xem tôi, còn bà nhanh chóng book vé máy bay bay vào xem tôi, bà đoán có lẽ tôi bị lên máu sản hậu, nên tức tốc bay vào. Mẹ ngồi bên giường, nắm tay tôi mà cũng muốn sụt sùi.
- Con khờ quá, có gì nói với mẹ, ôm trong lòng chi để bệnh. Phụ nữ sinh ra đã khổ, đàn ông họ vô tâm lắm, nhưng con còn có ba mẹ, có con của con, đừng nghĩ nhiều quá, tội đứa nhỏ. Để mẹ về nói Tuấn Anh, con nghỉ ngơi nha.
Mẹ vỗ vỗ tay tôi, rồi đứng lên nói gì đó với mẹ tôi, xong ra về. Tôi còn mệt, nói không nổi, nhưng lúc này tôi thật sự thương bà, chắc mẹ cũng đau khổ khi sống với người chồng vô tâm đến vô tình. Mẹ chồng vừa đi thì anh vô, tôi thấy mẹ tôi kéo anh ra cửa nói chuyện. Mẹ nói tôi không nghe, nhưng tôi thấy anh xoay nhìn tôi, rồi nhìn mẹ phán hai chữ " TỰ TỨC", mẹ tôi há hốc nhìn anh, không nói gì nữa, cuối cùng, bà buông thõng người, xua tay đuổi anh về....anh nhìn mẹ, không nói gì nữa mà đi thẳng ra cổng bệnh viện.