Sau khi gặp nhau ở ngoài phố, anh dắt tôi qua chợ đêm ăn vặt. Gà nướng, bánh tráng nướng, thơm nức mũi. Mỗi món ăn một ít mà tôi no cành hông, rồi đi uống sữa đậu nành nóng, cảm giác trên cả tuyệt vời. Mùa Giáng Sinh năm nay có anh thật tuyệt. Anh đưa tôi về khách sạn của anh, tôi lừng khừng không muốn vào, anh nhìn tôi hiểu ngay, kề tai tôi nói nhỏ:
- Chúng ta sắp cưới rồi đó bé ơi, em không muốn xem chỗ ở của chồng em thế nào sao?
Tôi nhìn anh, hơi thẹn nên chỉ lẳng lặng để yên tay mình trong tay anh dắt lên phòng. Phòng khá sạch sẽ, gọn gàng, nằm ngay góc nên có 2 mặt tường thay bằng kính cường lực nhìn xuống thung lũng. Do buổi tối nhìn ra ngoài hơi sợ, nên anh kéo màn lại. Tiếng kéo màn làm tôi giật thót. Anh mỉm cười kéo tôi ngồi xuống giường, nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt vì hồi hộp của tôi.
- Thả lỏng đi em....chúng ta không làm gì sai hết.
Tôi ngước nhìn anh, gương mặt anh dưới ánh đèn ngủ ấm áp thật nhu hòa. Anh cũng nhìn tôi, rồi anh cúi xuống nhẹ nhàng мơи тяớи trên đôi môi lạnh ngắt của tôi. Môi anh mềm, và cũng lạnh lắm, thoang thoảng trong hơi thở là mùi kem đánh răng thảo dược Twins Lotus"s thật dễ chịu. Và tôi, cô gái lần đầu hôn cứ để anh dìu dắt. Kĩ thuật hôn của anh thật điêu luyện,đê mê, làm tôi say đắm. Bàn tay anh luồn vào trong áo len xoa nắn иgự¢ của tôi. Tôi hơi bất ngờ vì sự đi quá của anh, nhưng dù sao người lớn hai nhà cũng qua nói chuyện, hơn tháng nữa chúng tôi cưới rồi, nên dù cả người căng cứng nhưng vẫn ráng để yên cho anh khám phá. Tham lam của đàn ông là vô hạn, anh từ từ hôn xuống cổ, vai và dứt khoát vén hẳn áo ngoài của tôi lên tới cổ, nhanh chóng kéo phần quả của áσ ɭóŧ xuống chân иgự¢, lộ ra phần иgự¢ trắng nõn, với núm nhỏ màu hồng như hạt đậu. Tôi thấy biểu cảm anh lạ lắm, anh nhìn ngắm trong si mê, không ngần ngại vùi đầu vào ngậm mυ"ŧ. Tôi bị đơ người thật sự, cảm giác tê dại ngưa ngứa ở đầu ti làm cả người tôi run lên, cảm thấy thích, rất thích, cứ muốn anh hôn mãi thôi. Vậy mà trước giờ tôi cứ nghĩ иgự¢ của phụ nữ để cho con 乃ú, nên lúc anh ngậm nó, tôi cứ cảm thấy giống như anh nhớ ti mẹ vậy, giờ nghĩ lại thấy mình gà mờ kinh khủng. Có lẽ tôi lấy chồng mà không trang bị kiến thức về tìиɧ ɖu͙©, nên dù yêu nhau, chúng tôi vẫn không thăng hoa, cuối cùng tan rã.
Anh hôn иgự¢ bên đây, tay kéo luôn quả áo bên kia xuống xoa nắn, đưa luồng điện cực mạnh chạy vào cơ thể tôi, tôi đê mê, say đắm không dứt ra được. Anh hôn xuống bụng, dùng lưỡi miết một vòng quanh rốn, tay anh từ tốn tháo nút quần jean của tôi, nhẹ nhàng kéo xuống hẳn. Anh cũng đứng thẳng người, tự cởi đồ của anh, chỉ chừa lại qυầи иᏂỏ. Do anh ngưng lại cởi đồ, nên tôi hơi tỉnh người, vừa tính ngốc đầu dậy thì Tuấn nhanh chóng áp xuống, cuồng dã hôn môi tôi, tay anh nóng rực ngao du khắp cơ thể tôi, mò mẫm trong cô bé đã ẩm ướt của tôi mà du ngoạn. Bình thường, cô bé khô lắm mà sao dưới bàn tay của anh ẩm ướt kì lạ. Anh khám phá bên ngoài, để dành bên trong cho "người em" của mình. Một lần nữa, anh đưa tôi lên 7 tầng mây khoái lạc. Không khí rất lạnh, hai cơ thể chúng tôi ấm nóng, sự tiếp xúc trơn láng của da kề da thật mềm mại, khiến anh và tôi đều muốn hòa tan vào nhau. Đến khi anh thẳng người, đứng xuống giường, tách hai chân tôi ra để đưa cậu nhỏ vào, bao cảm xúc của tôi tụt xuống mức âm, cô bé nhanh chóng khô khốc, cả người tôi căng thẳng cực độ. Tuấn không biết, cứ nghĩ tôi đã đủ bôi trơn, anh dùng "súng" của mình miết lên xuống cô bé, rồi ấn vào cửa hẹp. Nhưng chỉ vô được phần đầu, tôi đã đau đến vã mồi hôi, giống như ai banh miệng vết thương ra vậy, thế là tôi thẳng chân đạp anh dính vách. Anh ngạc nhiên nhìn tôi, cứ tưởng anh giận, nhưng không, anh đi lại bên giường, tay anh xoa xoa bụng chỗ tôi đạp anh, nhìn tôi phì cười.
- Em đạp thấp tí nữa là mình khỏi có con luôn đó. Sao anh thấy giống như anh đang ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ vợ mình ấy nhỉ.
Tôi đau quá, nhìn anh cũng ngại ngùng. Tôi nhìn xuống phần bụng, vô tình thấy luôn "cây trái" người thật, mặt tôi đỏ như cà chua chín, vội kéo mền che mặt mình. Anh nghiêng đầu nhìn tôi, xoa xoa đầu tôi rồi đứng lên, mặc lại đồ. Mặc xong, anh nhặt lại đồ đưa cho tôi.
- Em mặc đồ đi, anh đưa em về khách sạn của em. Đừng căng thẳng, vợ yêu nhé.
Anh nháy mắt với tôi, rồi bỏ ra ban công hút thuốc. Nhìn dáng anh cô độc bên làn khói trắng trong đêm, tôi cảm thấy mình có lỗi quá, nhưng thật sự đau lắm, vừa đau vừa rát, cứ nghĩ phải chịu đựng cảm giác này lâu là tự nhiên tôi bộc phát cộc tính của mình, thẳng thừng đạp anh. Tôi về khách sạn của mình, ngủ vùi trong cơn mơ đầy mộng mị. Hôm sau, tôi nhắn tin báo anh về thành phố, tự nhiên tôi lại sợ tìиɧ ɖu͙©, sợ đến ám ảnh cả trong giấc ngủ.
Anh xong công việc về lại thành phố, chúng tôi chụp ảnh cưới, đặt nhà hàng, đăng kí kết hôn và phát thiệp. Chúng tôi làm trong thời gian rảnh, chứ cũng không có kế hoạch gì cụ thể, thấy đám cưới mà nhàn lắm luôn. In thiệp xong, tôi giao lại cho ba mẹ đi phát, tôi chỉ có vài người bạn, nên có lẽ vì vậy mà tôi thảnh thơi. Đa phần mời trong công ty, đi làm cứ thế phát, khỏi phải lăng xăng chạy tới chạy lui. Sau này tôi nhận ra, do anh nhường tôi nên tôi khỏe như thế, thử hỏi gặp mấy ông gia trưởng, gia đình khắt khe, từ may áo dài, áo cưới, in thiệp đều phải theo ý đàn trai thì mệt mỏi cỡ nào. Mẹ của anh gốc Huế nên khó lắm, bà thấy tôi còn nhỏ, sợ chưa chín chắn, lấy về sẽ nhõng nhẽo anh, nên lúc đầu bà cũng không ưng. Người đàn ông của tôi rất có hiếu, giữa vợ và mẹ, anh vẫn có cách cư xử vẹn toàn đôi bên. Lúc đầu, tôi hơi sợ vì mẹ khó quá, nhưng về sống chung, mẹ hiểu tính tôi thì mẹ thương tôi còn hơn con ruột. Người ta thường nói khó qua cảnh mẹ chồng nàng dâu, bà cô bên chồng, nhưng tôi đã qua rất dễ dàng, tôi nghĩ mình cứ sống thật với mình, dùng sự chân thành đối đãi thì cũng sẽ nhận lại như thế, và gia đình chồng là minh chứng. Nhưng chướng ngại lại đến từ cô bạn thân, thế mới thấm cái câu "độc nhất là lòng dạ đàn bà", không ai lấy thước mà đo lòng người.
Ngày tôi báo tin cho bạn tôi lấy chồng, hai đứa tám vui vẻ lắm, cũng không hiểu nguyên nhân xuất phát từ đâu. Nếu là người trong công ty thì còn hiểu được, đằng này...bạn ấy lấy chồng trước tôi, đã có thiên thần bé xinh, và không biết mặt anh. Chúng tôi thường điện thoại tám đủ chuyện, dần dà, tôi thấy trong câu hỏi thăm của bạn về chồng mình nhiều hơn mình, toàn vấn đề riêng tư như lương ảnh được bao nhiêu? nhà ảnh ở đâu? có phòng riêng không? Anh làm gì trong công ty? Tôi bắt đầu khó chịu, nhưng vẫn cố biện hộ bạn chỉ quan tâm mình. Đỉnh điểm xảy ra khi tôi tới đưa thiệp, bạn cầm thiệp vẫn vui vẻ chúc mừng, nhưng sau đó lại điện thoại ý chê bai, "thiệp xấu, giống đạo thiên chúa..." thử hỏi, có người bạn thân nào như thế không?
Bạn có cho tôi email bạn tạo, vì tôi thích nick đó, đột nhiên bạn lấy lại, đổi luôn pass, tôi ngờ ngợ hỏi thì bạn nói dùng để làm việc riêng, cái chủ yếu là lấy địa chỉ mail của anh. Tôi ngu và mù quáng lắm cơ, vì bạn mà tôi cãi nhau với anh rất nhiều. Tôi chọn tin bạn, nhưng đổi lại bạn cho tôi nhát dao chí mạng, trực tiếp vào tim, bằng cách tán tỉnh chồng tôi.