Vợ! Có Phải Là Nhà - Chương 09

Tác giả: Nga Trần (Trái Tim Pha Lê)

Tôi ngước nhìn anh, xem thử anh đang thật hay giỡn, anh rất nghiêm túc nhìn tôi, làm tôi thoáng bối rối.
- Cho em thời gian suy nghĩ.
- Được. Giờ lau mắt đi, anh chở em về.
Hôm đó, về nhà, sau khi tắm táp sạch sẽ, tôi đứng trước gương chải đầu, tôi nhìn mẹ và em đang trò chuyện, ngắm mình trong gương rồi tự nhủ "tôi cũng lớn rồi, lấy chồng được không nhỉ?". Rồi tôi xoay sang nói với mẹ:
- Mẹ, con sắp lấy chồng.
Mẹ và em trố mắt nhìn tôi, ban đầu họ nghĩ tôi giỡn, nhưng tính tôi xưa giờ rất nghiêm túc, không thích giỡn hớt. Mẹ lúc đầu ngạc nhiên, rồi tới hốt hoảng, cuối cùng là lo lắng. Còn em tôi thì hào hứng, hỏi tới tấp về anh hai tương lai. Tôi ư, sắp làm cô dâu mà trong tôi trống rỗng, mơ hồ lắm. Rồi anh đón mẹ và bác anh từ Huế vô thành phố, bưng trầu rượu qua dạm ngõ. Ngày đó đúng vào sinh nhật âm lịch của tôi. 24 tuổi, tôi chính thức theo chồng bỏ cuộc chơi.
Bàn bạc dự tính vào tháng 5 năm sau, nhưng không biết mẹ anh coi tuổi ở đâu bảo không hợp, nên cưới luôn trong năm, trước tết ta 1 tuần. Bây giờ đầu tháng 12 tây, chúng tôi chỉ có 2 tháng chuẩn bị đám cưới. Không biết mấy cô gái khác thế nào, chứ tôi bình chân như vại, không lo lắng, hay hồi hộp gì cả. Công việc cuối năm khá bận rộn, anh đi công tác liên tục. Tôi thấy anh bận quá, nên tự quyết định hết, anh về chỉ việc chụp hình và phát thiệp thôi. Anh tranh thủ rảnh chút là chở tôi đi thử và chụp hình cưới, đặt tiệc nhà hàng tôi đã chọn. Chúng tôi vẫn liên lạc qua yahoo và tám sô điện thoại, vẫn chưa có buổi hẹn hò nào chính thức.
Thấm thoát đã tới Noel. Hôm nay tan làm, tôi không vội về nhà mà đi dạo vòng vòng ngắm thành phố lên đèn. Từng đôi tình nhân chở nhau ríu rít nói cười, còn tôi, cô gái sắp lấy chồng, vẫn chưa biết mùi yêu đương hò hẹn. Bất giác tôi cười thầm, vì sao tôi chấp nhận lấy anh. Chúng tôi tính ra quen nhau cũng lâu, sắp về chung một nhà, thế mà Giáng Sinh đầu tiên, anh vẫn bận đi công tác. Về nhà, ăn cơm nước xong xuôi, tôi lại tản bộ ra khu xóm đạo Quận 8. Nhà tôi ở Bình Chánh, cách khu xóm đạo chỉ một con đường. Xóm đạo là một xóm nhỏ nổi tiếng bởi những hang đá cầu kỳ, đẹp long lanh. Mới đêm 22, Xóm Đạo kẹt cứng người với người. Có gia đình cùng đèo nhau trên chiếc xe len lỏi qua đám đông. Đứa bé ngồi trên mặt mày hớn hở đang huyên thuyên điều gì đó. Cả ba đều mặc đồ đỏ. Dòng người đông đúc, không khí lạnh là thế, nhưng gia đình họ vẫn ánh lên niềm hạnh phúc rạng ngời. Nhiều cặp tình nhân tay trong tay đi dạo, họ cùng mặc áo cặp màu đỏ. Cô gái thỉnh thoảng cười tựa đầu vào vai chàng trai. Con đường dường như quá ngắn, chưa đủ in dấu những ấm áp của đôi lứa yêu nhau. Càng về khuya, từng dòng người áo màu nóng ấm, chủ yếu màu đỏ ngày càng đông. Không khí nhộn nhịp, xua tan hẳn cái lạnh giá của thời tiết. Tôi đứng đó, quan sát mọi người, tìm chút ấm áp cho mình, nhưng sao lòng tôi vẫn lạnh thế. Tôi cũng đi vào xem hang đá, nhìn lại quang cảnh cũ, tôi lại nghĩ về anh. Sài Gòn bắt đầu lập đông, thoáng trong không khí chút se se lạnh. Cái lạnh đầu mùa không rét da, nhưng chỉ chút lạnh đầu đông đã làm tôi nhớ anh, nhớ da diết. Noel đến, mà anh lại không ở bên tôi. Tôi quyết định về nhà, xin phép lên Đà Lạt. Ba mẹ tôi thì nghĩ chắc công ty có việc gấp, nên mới phải cử tôi đi gấp để báo cáo sếp. Dù sắp cưới ai đi nữa, tôi cũng phải nổ lực kiếm tiền, chứ không để người khác đánh giá năng lực của tôi qua vị trí của anh.
Tôi đón chuyến xe sớm nhất lên Đà Lạt, nơi anh đang công tác. Tôi đi tìm "sự ấm áp" cho riêng tôi. Chuyến xe Phương Trang lăn bánh lúc hơn 12 giờ khuya, tới nơi chỉ hơn 4 giờ sáng. Bước xuống xe, tôi phải rùng mình vì trời lạnh kinh khủng, tôi không thể tưởng là lạnh đến cắt da. Tôi lê từng bước chân tê cứng đến khách sạn đầu con dốc trên đường Trần Hưng Đạo, con đường ngắn mà sao lúc này dài vô tận. Gõ cửa cầu may, hên là vẫn còn 1 phòng hai giường đôi. Ngã mình trên chiếc giường êm, trong căn phòng có ánh đèn vàng ấm áp, tôi vùi mình trong chăn, ngủ một mạch tới sáng. Tôi nhắn tin cho anh:
- Anh đang ở đâu?
Tin nhắn reply:"Anh đang ở Đà Lạt, anh nhớ em lắm, bé à".
Tôi mỉm cười: "nhưng chính xác anh ở đâu?". Anh nhắn cho tôi địa chỉ khách sạn nơi anh ở cách tôi ở không xa. Tôi định tối sẽ đến rủ anh đi ăn, tạo cho anh một bất ngờ.
Sáu giờ chiều, khoác lên mình áo khoác da dày, tôi đi đến chỗ anh. Tới nơi thì tiếp tân bảo anh chưa về. Anh đang bận tiếp khách. Công việc của anh là thế, luôn bận rộn dù đã quá giờ làm việc. Tôi chỉ còn biết thất vọng ra về. Ngày mai đã là Noel, thôi thì đón Noel ở đây, lòng đã lạnh thì về Sài Gòn chỉ thêm tủi mà thôi, tôi không gọi và nhắn tin cho anh thêm lần nào nữa. Hôm sau, tôi dậy sớm dạo chợ Đà Lạt, chợ đông và tấp nập. Tiếng người gọi nhau í ới, đủ mọi miền. Chủ yếu là giọng Huế, chất lọng lơ lớ, nghe ngồ ngộ, nhưng cũng rất êm tai. Tìm mua vài trái dâu chín mọng, vì không phải mùa dâu nên dâu rất ít. Tôi cũng chỉ cần vài trái, tô điểm một xíu màu đỏ ngọt ngào cho Noel của riêng mình.
Trời tối mau, ở khách sạn trốn lạnh hoài cũng chán. Tôi lại lê la xem chợ đêm xứ sở ngàn hoa. Đủ loại áo ấm màu sắc sặc sở, những đôi vớ dày nhưng giá khá mềm. Những chùm móc khóa hình trái dâu thật dễ thương. Dưới chợ là dãy hàng ăn với những món nướng thơm nức mũi. Tôi hít hà chút nồng ấm trong không khí. Mới hơn bảy giờ mà tay tôi tê cóng, mũi thở không nổi. Tìm một chỗ ven đường ngồi nghỉ, tôi xoa tay vào nhau cho ấm. Trong tôi lúc này chỉ có một điều ước: Anh hãy xuất hiện, tôi tự nghĩ vẩn vơ, tự cười một mình.
- Leng keng! Leng keng: "sao ngồi đây một mình vậy cô bé?"
Một ông già Noel đang đứng trước mặt tôi. Tôi trố mắt ngạc nhiên, miệng tôi tròn chữ O, chưa hiểu chuyện gì. Ông Noel gỡ chòm râu trắng mỉm cười thật hiền. Tôi mừng như sắp khóc, tôi phải dùng tay che miệng, tôi sợ mình òa lên như đứa trẻ mất thôi. Anh! Anh Noel của tôi xuất hiện, mang điều ước của tôi thành sự thật. Anh ôm tôi thật chặt, cho tôi nghe rõ từng nhịp "thình thịch" của anh. Tôi không mơ, anh đến bên tôi thật rồi. Mắt tôi ngấn nước, trước mặt tôi chỉ còn màu đỏ nhòe nhòe của chiếc áo Noel.
"Khi nghe tiếp tân báo có cô gái tới tìm, thêm miêu tả hình dáng, anh đoán hơn 90% là em. Điện thoại về nhà thì đúng là em lên Đà Lạt. Anh tranh thủ thu xếp công việc tới tìm em, nhưng em đi đâu lang thang ngồi vỉa hè thế kia, Em có biết anh phải chạy bao nhiêu vòng mới thấy em không? Bắt ông già Noel đi tìm là tội nặng lắm đó."
Đi bên anh, chăm chú nghe anh nói, trong tôi dâng niềm cảm xúc lạ, niềm hạnh phúc khó diễn tả bằng lời. Tự nhiên tôi tin vào hai chữ ĐỊNH MỆNH. Định mệnh mang chúng ta đến với nhau, nhưng chính ta làm định mệnh thành sự thật.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc