Chương 7

Tác giả: Đồ Dạng Tiên Sâm

Ôn Lệ không phản ứng kịp lại vấn đề mà mọi người cứ comment liên tục, Ôn Lệ nhìn tới choáng.
“Mọi người comment từ từ thôi, tôi không thấy được mọi người nói gì cả.”
Chưa kịp đợi các fan giải thích thì điện thoại của cô bỗng reng lên, cô tiếp nhận cuộc gọi từ người đại của mình: “Chị Đan?”
Giọng điệu của Lục Đan rất phức tạp: “Chị nói nè, nếu em và thầy Tống muốn tạo bất ngờ để tăng hiệu quả độ hot cho phòng phát sóng thì có thể nói cho mọi người biết một tiếng trước được không?”
Ôn Lệ nghe không hiểu: “Là sao chị?”
“Giờ này mà còn giả ngu với chị hả? Ekip chương trình an bài kịch bản hôm thầy Tống trở về nhà, sao em không nói cho chị?”
“Hả?”
Tay Ôn Lệ cầm di động, cô nhìn xung quanh một cách mù mịt: “Tống Nghiên về nhà?”
Lục Đan thở dài thật dài: “Đúng vậy, còn đứng ở cửa toilet xem em nhảy múa hơn hai phút nữa kìa.”
Mặt Ôn Lệ đỏ lên trông thấy, con ngươi to ra, giọng nói có chút run rẩy: “Tống Nghiên về thật ạ?”
[Cục cưng ngốc không biết thiệt kìa]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha, giờ tui tin phòng phát trực tiếp này không có chút kịch bản nào rùi đó]
[Về đó, về thật đó.]
[Thầy Tống không chỉ về nhà không đâu, anh ấy còn xem chị nhảy múa hơn hai phút đồng hồ nữa kìa, còn vô cùng tốt bụng giúp chị đóng cửa phòng nữa đó]
Ôn Lệ đứng sừng sững hơn nửa phút, trong lòng đã trời sập đất lở, bàn tay nắm chặt thành quyền, không biết là do xấu hổ hay do giận dữ.
Lục Đan cũng đang xem livestream, thấy điệu bộ này của cô không quá thích hợp, bèn hỏi thử: “Em không biết cậu ấy sẽ về thật à.”
Ôn Lệ ngơ ngác lắc đầu: “Không biết ạ.”
Giọng điệu run rẩy, ngay cả chữ cũng phát âm không rõ.
Tam – nhóc đáng thương yếu ớt bất lực – Lực]
[Ha ha ha ha, xin lỗi. Dù nhìn rất đáng thương nhưng tui muốn cười quá.]
[Sống ở một hành tinh khác thôi chị]
[Ngoan, Lệ Chi góp tiền mua tên lửa cho chị yêu đi di dân, đừng khóc đừng khóc]
“…… Không có việc gì đâu, đây chả phải là tai tiếng gì cả, tin tức trên mạng rất nhanh sẽ đổi mới, qua một đoạn thời gian thì ai nhớ chuyện này nữa.”
Ngay cả người đại diện bình thường rất nghiêm túc của cô cũng muốn cười, Lục Đan nghẹn cười an ủi cô.
Ôn Lệ không tin, lúc mười mấy tuổi cô đi chụp ảnh bìa mặt cho cái tạp chí ngôn tình nào đó, lâu lâu lại bị các account marketing lấy ra châm biếm, cà khịa. Nếu không phải trước khi vào giới, ông cậu tìm người che giấu thông tin cá nhân của cô, thì hiện giờ không chỉ có vài cái lịch sử đen tối này đâu.
Khó lắm mới được một lần thả bay chính mình, không ngờ lại bị bắt.
Ôn Lệ tủi thân, trách cứ nói về phía màn hình điện thoại: “Sao mọi người không nhắc nhở tôi một tiếng!”
Comment nổ mạnh, các fan còn thấy oan hơn cả cô.
[Em hét với di động vài phút đó, muốn khàn giọng luôn nè chị biết không!]
[Chúng tuicó nói mờ!!!!]
[@Nước chanh TV, ông đây lệnh cho mấy người mở tính năng comment bằng giọng nói(*) lên]
(*) Ý ở đây là muốn có kiểu bình luận bằng tiếng mà người đang livestream có thể nghe được chứ không chỉ đọc
[Mấy người phải có trách nhiệm về hình tượng của Tam Lực @Nước Chanh TV]
“……”
Ôn Lệ nhìn cửa toilet đang bị đóng chặt, thậm chí cô còn nghĩ là cô cả đời sẽ không bước ra khỏi nơi này, sống hết cuộc đời ở đây.
Ôn Lệ xấu hổ gãi gãi tóc, mặc kệ thế nào thì trước tiên phải tắt livestream đi đã.
“Tôi không tiếp tục live nữa đâu.”
[Đừng!!!]
[Tụi em muốn xem hai người đứng cùng một khung hình!!!]
“Cùng!!! Một!!! Khung!!! Hình!!!]
[Tam Lực đừng sợ, nếu Mỹ Nhân dám cười chị thì tụi em sẽ thay chị trừng phạt anh ấy!]
[Chọc anh ấy! Chọc anh ấy!]
Mặc kệ những lời khóc than của fan, Ôn Lệ vẫn dứt khoát tắt phòng livestream, sau đó lướt Weibo xem sao.
Ôn Lệ lật xe lúc đang phát sóng trực tiếp【 Cực hot】
Tống Nghiên bất ngờ về nhà 【 Cực hot 】
Thế Gian Có Người【 Cực hot】
Cầu mở comment bằng giọng nói cho phòng livestream【 Hot 】
Ôn Lệ: Hôm nay chồng tui không ở nhà 【 Hot 】
Bàn luận về độ điên của nữ minh tinh khi ở nhà một mình【 Hot 】
Cô click mở top 1 hot search, quả nhiên là tin về việc cô livestream.
Bạch Cốt Tinh Là Đỉnh Lưu Nhân Gian: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hôm nay Ôn Lệ livestream đúng là quá buồn cười. Đoạn livestream này đã tạo hiệu quả max cho chương trình, vừa đáng thương vừa buồn cười. Tống Nghiên, anh nợ Ôn Lệ cái gì!!!! 【 video】”
Video chiếu cảnh Ôn Lệ đang đắp bông tẩy trang trên mắt, lắc lư theo một bài hát quê mùa xa xưa.
Ngay sau đó, ở cửa toilet không đóng lại, bỗng xuất hiện một dáng người cao gầy.
Vẻ mặt người đàn ông có chút mệt mỏi, tay phải còn kéo rương hành lý, tay trái cầm áo khoác chống gió, đứng sừng sững tại cửa, trong mắt mang theo ba phần khi*p sợ, ba phần mê hoặc và bốn phần “Tôi đi lộn nhà à’.
Ước chừng mấy chục giây sau, sự mệt mỏi trên mặt đã không còn, lông mày dậm chứa đầy ý cười, mí mắt nhướn lên rõ ràng bị nụ cười uốn cong thành đường mảnh, anh không lên tiếng gọi Ôn Lệ, chỉ nhàn nhã đứng ở cửa, thưởng thức xem ‘buổi trình diễn’ của cô.
Đợi buổi diễn gần kết thúc, anh rất tốt bụng biết ý đóng cửa lại giúp vợ yêu.
[Tôi không nghĩ nó buồn cười như vậy trước khi tôi nhấp vào trong luôn á trời]
[Ha ha ha ha ha, cô ấy dễ thương ghêeee]
[Sự thật chứng minh rằng, ở trước mặt sa điêu (*), gợi cảm vs đáng yêu không đáng một đồng]
(*) Sa điêu: lái của từ ngốc bức, ý nói những người khùng khùng điên điên, ba lắc ba xàm, xàm xí nhảm nhí.
[**, sao các người xem đoạn này đều thấy mắc cười, còn tui xem thì chỉ thấy đường ngọt lịm, chẳng lẽ đây là siêu năng lực của fan CP?]
[Ship tới rồi, ship tới rồi, CP tui ship đấy is real đấy. Chính chủ phát đường luôn kìa]
“……”
Mặt mũi của cô ném tới nhà bà ngoại rồi, mà họ vẫn còn tâm trạng ship cp sao?
Trong lúc đó, đã có vô số meme ra đời. Trong đó, những tấm ảnh có biểu cảm độc đáo nhất của cô và  Tống Nghiên đã được làm thành bộ meme ‘Khi bạn ở lớp mà không có giáo viên chủ nhiệm’ và ‘Ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm’
Lúc Ôn Lệ chuẩn bị tâm lí xong bước ra khỏi toilet thì đó đã là việc của nửa ngày sau.
Tống Nghiên không ở trong phòng khách.
Mới vừa nhẹ nhàng mở cửa ra, đột nhiên cô nhớ trong phòng khách có hai cái camera vẫn đang ghi hình, nghĩ thế bèn chạy nhanh đi tắt hai cái camera ấy.
Sau đó Ôn Lệ nằm liệt trên ghế sofa, thậm chí cô đã nghĩ rằng mình nằm ở đây nguyên đêm.
Nhà ở nằm trong lòng thành Tây của Yến Thành, đây là một nơi thương nghiệp hóa, phồn hoa náo nhiệt, ban đêm có rất nhiều xe cộ và người qua lại, nơi nơi đều có những ánh đèn đường chiếu sáng, chỗ này được coi là biệt thự, phòng ở cao cấp, nên có nhiều nghệ sĩ hay những nhân vật nổi tiếng đều có bất động sản ở đây. Vì vậy mà bên ngoài nơi nơi đều là paparazzi ngồi canh, nếu lúc này mà cô trốn ra ngoài, không khác gì con mồi được dâng bữa ăn đến tận miệng thợ săn.
Điện thoại không ngừng vang lên, từ người đại diện đến tổ đạo diễn, từ người nhà đến bạn bè, các loại thăm hỏi về tin tức.
Ngay cả ông cậu luôn phản đối với việc cô vào giới giải trí, không thèm quan tâm tới cô còn biết.
Cậu: “[ Văn bản Weibo ]”
Cậu: “Cháu xem bộ dạng của mình đi”
Ngay cả lão cán bộ không có weibo cũng biết. Ôn Lệ biết rằng, tin tức cô livestream không chỉ có người quan tâm tới giới showbiz biết nữa rồi.
Nghệ sĩ không có riêng tư, chuyện này cô cũng rõ, khoảng mấy năm trước, thời điểm mà cô còn ở tuyến 2, tuyến 3, thì cũng từng chơi mạnh ở trước màn ảnh. Giống như chị Đan đã nói, chuyện ngày hôm nay chả phải tai tiếng gì với cô cả, ngược lại nó có thể giúp cô hút fan nữa.
Qua thời gian xấu hổ, chắc cô nghĩ thông suốt rồi, nói không chừng ngày mai cô sẽ phát weibo trêu đùa phối hợp với cộng đồng mạng nữa.
Ôn Lệ nhìn chằm chằm về phía phòng ngủ chính, ánh mắt như muốn đâm thủng cửa phòng.
Cho nên tại sao cô không thể hào phóng mở cửa phòng ngủ chính và nói với người bên trong rằng hôm nay cô vì hiệu ứng livestream nên mới làm vậy, bản thân cô đang ở trong trạng thái tinh thần rất bình thường.
Anh ấy cũng là nghệ sĩ, nhất định sẽ hiểu.
Vậy rốt cuộc cô đang sợ cái gì chứ?
Nói không rõ, Ôn Lệ vùi đầu vào cái gối ôm trong иgự¢, đầu óc ngày càng mơ hồ, cái gì cũng không rõ.
Cho đến khi Tống Nghiên gọi, cô mới ngây ngốc mở mắt ra, phát hiện bản thân ngủ quên trên ghế sofa.
“Quay về phòng ngủ.” Anh nói.
Ôn Lệ nhếch miệng, trở mình, úp mặt vào chỗ dựa của ghế, chỉ để cho Tống Nghiên thấy cái ót, cô rầu rĩ nói: “Đêm nay tôi ngủ chỗ này.”
Phòng ngủ phụ không trải giường chiếu, nệm thì cứng, không sướng bằng ngủ sofa.
Tống Nghiên im lặng không lên tiếng, Ôn Lệ cảm giác được anh đang ngồi xuống phía sau lưng cô, hô hấp càng ngày càng gần.
Sau đó anh mở miệng, trong giọng nói mang theo ý cười: “Mới nhảy xong nên mệt à?”
Oang –
Ôn Lệ nghe được một âm thanh, đó là tiếng nổ lí trí của cô, Tống Nghiên đã giẫm lên bãi mìn một cách chuẩn xác.
“Anh!” Cô ngồi dậy, rất có dáng vẻ muốn làm lớn chuyện.
“Anh cái gì?” Tống Nghiên nhướn mày, từ tốn tranh luận với cô: “Tổ chức một buổi biểu diễn lúc anh không ở nhà, anhvừa về thì bày ra bản mặt mốc, thế em gọi điện thoại kêu anh trở về làm gì?”
Cãi nhau sợ nhất là phản ứng đối phương quá bình đạm, giống như nắm tay đánh vào bông, nghẹn khuất thật sự.
Anh còn dám cắn ngược lại mình nữa chứ!
Ôn Lệ khó thở: “Tôi xụ mặt vì anh về nhà bất ngờ. Là do anh về mà không nói trước một tiếng, làm tôi, làm tôi –“
Cô tức giận đến nỗi hô hấp khó khăn, càng nghĩ càng tức, cách vải dệt có một đồi núi mềm tại đang phập phòng, đan xe hô hấp của cô làm người khác không nhịn được mà liên tưởng vài điều.
Tống Nghiên thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu hỏi: “Làm em gì cơ?”
“Làm tôi……” Ôn Lệ trợn mắt hung hăng nhìn anh, dùng giọng điệu hung ác nhất để nói những lời oan ức nhất, “Khiến tôi mất mặt như vậy!”
Đột nhiên Tống Nghiên hỏi một vấn đề không liên quan: “Em biết có bao nhiêu người xem livestream tối nay không?”
“Hả?” Ôn Lệ sửng sốt.
Tống Nghiên nhỏ giọng nói: “Hơn trăm nghìn người xem đấy, sao em không lo lắng mất mặt trước bọn họ mà lại sợ mất mặt trước anh? Chẳng lẽ đến anh thì tiêu chuẩn đổi rồi à?”
Lời này nói đúng trọng tâm.
Đúng vậy, nếu thấy mất mặt thì tại sao cô lại làm chứ, cô làm vậy là để sáng tạo thêm một ít tiếng cười, tương tác với fans.
Cô chỉ tiêu chuẩn kép với Tống Nghiên. 
Trước mặt fans cô có thể giả ngu, giả cute, nhưng vẫn luôn giữ hình tượng hoàn mỹ trước mặt Tống Nghiên, không được mất mặt dù chỉ một chút.
Ôn Lệ câm nín.
“Vậy, là do tôi tiêu chuẩn kép ư?” Cô nhăn mi lại, không chắc chắn nói.
Tống Nghiên gật đầu, biểu hiện vô cùng vui mừng khi nói một chút cô đã hiểu: “Đúng vậy,”
Ôn Lệ “khụ” một tiếng, vỗ vỗ quần áo đứng lên, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Vậy đi, chuyện này chúng ta cứ cho nó qua đi, không ai được quyền nhắc lại…”
Ôn Lệ cảm thấy chính mình đang gây rối vô cớ nên muốn cho chuyện này qua đi, đừng ai nhớ tới.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Ôn Lệ rửa mặt sạch sẽ, nằm trên cái giường mềm mại trong phòng ngủ chính, để lại nửa giường cho Tống Nghiên. 
Đợi Tống Nghiên rửa mặt xong nằm lên giường, Ôn Lệ còn đang chơi di động, anh không lên tiếng, tắt cameras và đèn lớn, để lại cái đèn nhỏ trên tủ bên đầu giường chiếu sáng cho cô.
Trong hai năm qua cô thường xuyên chạy show ở bên ngoài, Tống Nghiên cũng vậy. Nhưng do show thực tế này, ekip chương trình đã nói nhà ở là nơi quay chính, nên tỷ lệ sử dụng căn phòng này mới tăng lên. 
Kế bên có người đang ngủ, cảm giác này làm cô cảm thấy mình thật sự đã kết hôn.
Chương trình quay khoảng vài tháng, bọn họ sẽ thường xuyên gặp mặt, còn phải phối hợp với nhau diễn kịch trước màn ảnh nữa.
Cô đưa lưng về phía Tống Nghiên, đột nhiên lên tiếng: “Thầy Tống”
Tống Nghiên đáp lại, giọng hơi buồn ngủ: “Hửm?”
Cô cân nhắc rất lâu mới hỏi: “Không phải anh có lịch trình đột suất à? Sao lại về thế?”
“Hôm nay vốn định về để livestream chung với em.”
Ôn Lệ có chút khinh thường: “Không cần anh, một mình tôi là đủ.”
“Đã nhìn ra.” Âm thanh của anh thật trầm, thậm chí tiếng hít thở buồn ngủ còn to hơn âm thanh của anh, “Một mình độc chiếm 5 cái hot search, cô Tống thật lợi hại.”
Ôn Lệ được khen, miệng nhếch lên, đắc ý nói: “Anh biết vậy còn về làm gì?”
Tống Nghiên đột nhiên trợn mắt, giọng nói cũng ít đi sự buồn ngủ: “Em không muốn anh về?”
“Không muốn.” Giọng cô kiên định.
Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, ánh đèn yếu ớt trên đầu giường chiếu vào đôi mắt như mặt hồ tĩnh lặng của anh.
Ngay sau đó cô lại nói tiếp.
Âm thanh rất nhỏ, mang chút trách cứ, cũng có sự ngạo mạn, còn có chút quan tâm mà cô không hề hay biết.
“Nếu công việc không hoãn được thì đừng hoãn, một mình tôi cân được, không cần anh, tôi vẫn làm được tốt.”
Ôn Lệ tự mình cảm thấy thái độ bản thân đủ kiêu ngạo, Tống Nghiên tuyệt đối không thể nghe ra tinh thần nhân đạo từ lời nói của cô.
Sau đó cô nghe thấy tiếng thở dài từ người đàn ông phía sau lưng.
Hơn nửa ngày mà không nghe thấy ai đáp, Ôn Lệ quay người hỏi: “Ngủ rồi à?”
Mới vừa quay người thì đã bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Tống Nghiên.
Trong lòng hoảng hốt, Ôn Lệ không dám nhìn thẳng: “Không ngủ thì tại sao lại không lên tiếng?”
“Đang nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Em biết tại sao mà chó thân cận với người hơn mèo mà vẫn có nhiều người thích mèo hơn không?”
Loài động vật như mèo, quái gở, cao ngạo, hành động nó tới gần người khác như thể đang bố thí cho họ. Thượng đế biết loài động vật như vậy sẽ không khiến con người thích nên mới ban cho nó một dung mạo phù hợp với thẩm mỹ của con người, mặt mèo xinh đẹp, đôi mắt thanh triệt, thân thể mềm mại, lông xù xù, tiếng kêu ‘meo meo’.
Chỉ cần con vật này chịu hạ mình, rúc vào bên con người, kêu một tiếng ‘meo’, dùng cơ thể mềm mại nhẹ nhàng đó cọ nhẹ mấy cái, sẽ không có người nào phòng bị được.
Họ chỉ muốn cột vật nhỏ kiêu ngạo này vào иgự¢, cọ đến khi nó bực bội không thôi, ‘anh anh anh’ đẩy người ra.
Ôn Lệ “hừ” một tiếng: “Anh định nuôi mèo à? Tôi nói trước, không cho nuôi, cả nhà toàn lông mèo gớm ૮ɦếƭ.”
Tống Nghiên không chút để ý cười cười, vươn đầu ngón tay xoắn mái tóc dài nằm quanh gối của cô.
“Tóc rơi trong phòng nhiều thế còn không biết xấu hổ mà nói vậy.”
Ôn Lệ lại quay đầu, trong mắt ngập tràn sự nhục nhã, lạnh lùng hỏi anh: “Anh châm biếm tôi đầu trọc à?”
“……”
Thấy người đàn ông bị lời nói của cô chặn cho cứng họng, không nói nên lời. Ôn Lệ im lặng, không thèm quan tâm tới anh nữa.

Ghi hình tập thứ nhất được hơn nửa, tổ hậu kì điên cuồng tăng ca, cắt ghép biên tập. Phải biết rằng là từ khi tin tức về việc Ôn Lệ livestream hot lên, các fans quan tâm đến chương trình “Thế Gian Có Người” bỗng tăng lên gấp ba, mỗi bình luận đều mang đúng 1 nội dung, đó là giục ekip chương trình mau ra tập 1.
Vốn Ôn Lệ cho rằng nội dung của tập thứ nhất chỉ dừng lại ở chỗ Tống Nghiên về Yến Thành, ai ngờ tổ đạo diễn đột nhiên cho cô kịch bản.
Nói là dùng để làm phần chốt cho tập đầu, khách mời nữ nào cũng phải trải qua.
“Làm nũng”
“Kịch bản tập này không phải là ‘bất ngờ vui vẻ’ ư? Sao đổi lại thành “làm nũng” thế?”
Đạo diễn cười ha hả giải thích: “Đấy thì cũng chung chung với nhau? Chẳng qua là chúng tôi làm rõ ra thôi mà.”
‘Bất ngờ’ thành ‘làm nũng’, thì vấn đề không nằm ở hai chữ giống nhau hay không giống nhau rồi.
Ôn Lệ nghĩ thầm, kịch bản này còn thua xa cái chương trình tạp kĩ trước kia cô quay kìa, ít ra người ta đã an bài, sắp xếp rõ chỗ nào hot, chỗ nào có độ đề tài cao để khách mời biết mà theo làm, khách mời chả cần suy nghĩ gì cả.
“Các khách mời nữ khách đều hoàn thành xobf hết rồi, mong cô Ôn thông cảm một chút, anh trai cắt nối biên tập chúng ta đã không được đi ngủ hai ngày nay.”
Ôn Lệ nói bóng nói gió hỏi: “Cặp kia cũng làm?”
“Cặp nào?” Đạo diễn mới nghe xong không hiểu lắm, nhưng đầu ốc xoay chuyển thật nhanh, “Ừm, đúng vậy, chúng tôi đã quay xong, bọn họ biểu hiện thật tốt, cực kỳ tình cảm.”
“……”
Làm người không giành bát cơm thì phải giành thể diện, cô tuyệt đối không thể thua bọn họ được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc