Để giúp độc giả hiểu hơn một số ý trong tác phẩm, xin phép được giải thích như sau ạ:
Phù dung là hoa tượng trưng cho phụ nữ xinh đẹp và bạc mệnh, giống như cuộc đời của Đường Thanh Minh vậy. Lục Tư Phàm nói lần sau Thiếu Quân không thấy phù dung nữa cũng là muốn ám chỉ quan điểm của anh ta sẽ thay đổi, anh ta sẽ không nhìn vào sự bạc mệnh của mẹ mình mà oán hận cuộc đời nữa.
Tùng: Tượng trưng của người quân tử, ý Lục Thiếu Quân muốn nhắc nhở Lục Tư Phàm hãy sống quân tử. Đáp lại Tư Phàm nói với Thiếu Quân “Tùng là loại cây không kết quả, không muốn Thiếu Quân trù dập mình tương lai không có kết cục tốt đẹp hoặc là sẽ cô độc một đời không có con nối dõi.*****
Lục Thiếu Quân mang theo tâm trạng hỗn tạp trở về Giang Đô Thành. Vừa tới nơi, anh gõ cửa, không ngờ người ra mở lại là Trần Du Lan, trên người cũng đang mặc một chiếc tạp dề. Lục Thiếu Quân ngạc nhiên lắm, theo phản xạ, anh cau mày hỏi:
“Sao em lại ở đây?” Lục Thiếu Quân ngơ ngác nhìn vào bên trong.
Trần Du Lan lấy làm vui vẻ, ôm lấy tay của Lục Thiếu Quân kéo vào bên trong nhà. Chẳng rõ là cô ta vô tình hay cố ý nhưng gần gũi kiểu này thì cũng khiến người ngoài không mấy vui vẻ. Lục Thiếu Quân có phần ái ngại, đẩy Trẩn Du Lan ra để đi vào trong, miệng gọi con trai:
“Tiểu Thành ơi! Ba đến nè!”
Trần Du Lan bị anh phũ bất ngờ như vậy có chút không vui. Cô ta nhìn xuống bàn tay đang nắm vào không khí của mình thật sự mất mát. Đây là Lục Thiếu Quân từng yêu cô ta hơn cả mạng của bản thân sao?
“Ba! Sáng nay ba không đi làm sao?” Tiểu Thành vui vẻ chạy ra ôm lấy cổ ba mình.
“Ba muốn dành thời gian cho con và mẹ con không được sao?” Lục Thiếu Quân vừa nói vừa kín đáo nhìn vào trong bếp. Trần Du Lan nhìn thấy rất rõ, cô ta cố nặn ra một nụ cười rồi bước vào bên trong:
“Anh Thiếu Quân có thấy em và chị Hiểu Linh đứng cạnh nhau giống nhau hay không? Hôm nay khi mặc cái tạp dề này vào em còn nghĩ là hai chị em đó.”
Lục Thiếu Quân nghe xong, nụ cười trên môi anh vừa dành cho con trai cũng tắt ngấm. Anh đột nhiên đắng miệng, không biết phải nói gì.Trần Du Lan như đang cố tình đẩy anh vào thế khó vậy.
“Thế nào? Anh có thấy giống không?” Trần Du Lan lần nữa cất tiếng hỏi, khuôn mặt vui vẻ như kiểu cô ta không cố ý vậy.
Quả thật khi anh say vào mấy năm trước anh nhìn Đỗ Hiểu Linh mà nhận nhầm thành Trần Du Lan, khi biết bản thân nhầm anh đã bài xích, đổ hết tội lỗi lên đối phương. Nhưng cuối cùng anh vẫn giữ cô lại bên mình bởi vì cô thật sự có nét giống Trần Du Lan, kể cả mùi hương trên người.
“Ờ thì…” Lục Thiếu Quân lấp lửng.
Đỗ Hiểu Linh ở trong bếp đương nhiên nghe thấy không sót một lời. Một cảm giác rất khó gọi dâng lên trong lòng. Không nhịn được cô liếc về phía Lục Thiếu Quân, khuôn mặt anh rất không tự nhiên.
“Sao cháu không thấy giống? Da mẹ cháu hồng hơn, hoàn toàn tự nhiên không cần trang điểm cũng rất đẹp. Tóc cũng dày hơn nữa. Nhất là đôi mắt, mắt mẹ cháu đẹp nhất trên đời.” Tiểu Thành lập tức phản bác.
Mặt Trần Du Lan đang hớn hở liền trở nên gượng gạo. Con trẻ không biết nói dối.
Kỳ thực Trần Du Lan là chọn cho mình cách trang điểm rồi lại khéo léo tạo khối khiến cho gương mặt thanh tú hơn, mũi cũng cao lên nhờ hiệu ứng make up nên mới giống Đỗ Hiểu Linh. Còn Đỗ Hiểu Linh thì khác, mọi thứ hoàn toàn tự nhiên, đến hương trên người cũng là tự nhiên.
“Tiểu Thành, con đã làm xong bài mẹ giao chưa?” Đỗ Hiểu Linh kéo câu chuyện sang hướng khác. Vốn cô đã chờ đợi phản ứng của Lục Thiếu Quân, nhưng xem ra anh cũng không dám lên tiếng. Bây giờ thì có lẽ cô đã hiểu vì sao anh giữ cô bên mình.
Trần Du Lan liếc mắt nhìn Đỗ Hiểu Linh âm thầm nhìn cảm xúc của cô. Nhưng cơ bản không nhìn ra được cái gì. Bao nhiêu năm Đỗ Hiểu Linh sống trong câm lặng cũng tích lũy được không ít công phu nhịn nhục.
“Có cần anh giúp gì không?” Lục Thiếu Quân ngần ngại đi tới phía Đỗ Hiểu Linh ra điều muốn giúp, nhưng cô chẳng thèm đáp lại.
“Không phải chị giận vì em nói chị và em giống nhau đó chứ?” Trần Du Lan lại tiếp tục kéo vào cái chủ đề này.
Lục Thiếu Quân đương nhiên không phản bác nổi vì đó vốn là sự thật ban đầu, cho dù bây giờ tình cảm của anh đã thay đổi toàn bộ đi nữa thì cũng không thể phủ nhận chuyện đã từng.
“Trần Du Lan, tôi không có rảnh bận tâm tới mấy chuyện đó. Người với người giống nhau ngoài mặt nhưng nội tâm vốn dĩ khác nhau. Tôi là tôi mà cô là cô, sao tôi cần bận tâm đến việc này?”
Đỗ Hiểu Linh nói rất dứt khoát. Cô còn đang lấy làm hối hận vì tại sao bản thân lại nhận lời giúp Trần Du Lan học nấu ăn nữa. Quả nhiên một đóa sen trắng thì lúc nào cũng cắm trong bùn. Không thể nào ngửi nổi.
Trần Du Lan mất hai giây ấm ức nhưng một chút cũng không để ngoài mặt, cô ta nói:
“Chị xem kìa, nói không bận tâm nhưng mà đúng là em làm chị giận rồi.”
Lục Thiếu Quân mím môi không nói. Đột nhiên Đỗ Hiểu Linh thấy anh thật hèn nhát và đáng khinh. Cô còn chưa kịp phản bác lời vu cáo sự hẹp hòi của cô từ Trần Du Lan thì Tiểu Thành đã lên tiếng:
“Ủa? Sao con tưởng cô nhiều tuổi hơn mẹ con. Rõ ràng da cô còn có nếp nhăn ở cạnh mắt, mẹ con đâu có đâu. Như vậy thì ngược lại mẹ con nên gọi cô là chị mới đúng chứ. Bà nội từng dạy đối với những người không có quan hệ huyết thống thì xưng hô phụ thuộc vào tuổi đời hoặc là nhìn ai già hơn người đó auto lớn hơn.”
Lục Thiếu Quân hết cả hồn. Lời con trai nói ra không khác nào đem xô nước đá dội vào mặt Trần Du Lan cả. Chẳng hiểu sao Lục Thiếu Quân không nhịn được bật cười vì sự lém lỉnh của con trai mình.
Bên cạnh, Trần Du Lam mặt có chát cả tấn phấn vẫn không che được màu đen còn hơn cái đít nồi vì giận, lại thêm Lục Thiếu Quân bật cười thì càng muốn Gi*t người.
“Ừ thì… Tiểu Thành đúng là không biết tuổi của em đâu Du Lan. Nhưng kể ra thì em và Hiểu Linh cũng bằng tuổi nhau thôi.”
Lục Thiếu Quân gãi đầu gãi tai nói. Đỗ Hiểu Linh trong bụng thật muốn cười lớn. Nếu như thà anh nói luôn “Du Lan nhiều tuổi hơn cô” thì ghép với cái vế của Tiểu Thành xem ra còn hợp lý, mà Trần Du Lan cũng đỡ sượng mặt. Đằng này, Thiếu Quân lại nói… Khỏi phải nói, Trần Du Lan tức đến muốn nổ đom đóm mắt.
“Anh Thiếu Quân, em chợt nhận ra em còn bận tới viện một chút. Hôm nay sợ rằng không học cùng Đỗ Hiểu Linh được rồi.”
Nói xong Trần Du Lan đánh bài chuồn nhanh đến độ không ai có thể kịp chào cô ta lấy một tiếng.
Khi cánh cửa đóng lại, Đỗ Hiểu Linh liền lườm Tiểu Thành:
“Tiểu Thành, con quá đáng rồi đó. Đừng có nói con không cố tình.”
“Hứ. Con nói đúng mà, có sai tí nào đâu. Con thấy mẹ hay là thôi đừng có giúp cô Trần với bác sĩ Lăng nữa đi. Từ buổi sáng cô ấy đến đây con đã không thể chịu được mùi nước hoa đó rồi.”
Lục Thiếu Quân vẫn chưa rời đi, anh lặng lẽ vào bên trong bếp vô tình nghe thấy mấy lời hai mẹ con nói với nhau.
“Mùi hương?”
Đột nhiên Lục Thiếu Quân nhớ đến. Thực sự trong trí nhớ của anh Trần Du Lan có mùi hương thảo mộc, sau này anh cũng bắt gặp trên người Đỗ Hiểu Linh. Nhưng khi nghe Tiểu Thành nói thì anh mới lưu ý, quả thật với Đỗ Hiểu Linh phải thật gần mới thấy, mùi hương toát ra từ da thịt, còn Trần Du Lan, từ trước đến giờ anh chưa từng đạt được, mùi hương cũng là đứng có khoảng cách sẽ ngửi ra, vì yêu thích người nên mùi hương cũng trở nên đặc biệt.
“Con không được xấu miệng như thế. Người ta dùng nước hoa đắt tiền mới có hương thơm đó.” Đỗ Hiểu Linh nói với con trai.
“Nhưng mà không thơm bằng mẹ. Mẹ đâu có dùng nước hoa, nhưng ở trong lòng mẹ thơm vô cùng, con thích ôm mẹ.” Tiểu Thành nói với vẻ vui vẻ và thật sự hạnh phúc.
Lục Thiếu Quân đột nhiên cũng chẳng nghĩ gì về chuyện của Trần Du Lan nữa, chỉ thấy cái khoảnh khắc hai mẹ con nói chuyện với nhau vô cùng hòa hợp này lòng lại tràn đầy ấm áp.
…
Trần Du Lan từ chỗ của Đỗ Hiểu Linh vốn sớm đã tìm được địa chỉ nhà riêng của Lăng Tuấn Dương. Cô ta liền tới đó.
“Cộc cộc.” Trần Du Lan đưa tay lên gõ nhẹ vào cái cửa gỗ thay vì bấm chuông.
Lăng Tuấn Dương vừa nghe tiếng cửa gõ thì chậm rãi đi ra. Căn hộ này anh vốn sống một mình, bình thường chỉ có một người giúp việc bán thời gian, còn lại thì anh không muốn bị ai phiền đến việc nghiên cứu của mình.
“Surprise! Tuấn Dương, là em nè!” Trần Du Lan vui vẻ cười. Cô ta cầm theo một túi đồ ăn, dường như là muốn tái hiện lại bữa ăn sáng nay học được của Đỗ Hiểu Linh.
“Em làm cái gì ở đây vậy?” Lăng Tuấn Dương lấy làm bất ngờ. Anh cũng không giấu giếm cảm giác bị làm phiền trên gương mặt mình.
“Em muốn nấu ăn cho anh. Hôm nay nhất định anh sẽ thấy ngon miệng.”
Trần Du Lan vừa nói vừa bước vào bên trong, chẳng những tự nhiên như ruồi còn mặt cực dày nữa. Cô ta bỏ qua luôn việc Lăng Tuấn Dương đang vô cùng đau khổ khi phải đối mặt với cô ta.
“Trần Du Lan, em đừng làm mấy việc vô nghĩa này có được không? Chúng ta là không thể nào.” Lăng Tuấn Dương nỗ lực đuổi người.
“Sao anh cứ có định kiến với em như thế? Sao anh không thể cho em một cơ hội nào? Em đến đây với vai trò một người bạn cũ lâu ngày về nước cũng không được à?” Trần Du Lan nói với một đôi mắt ướt nước mắt. Từng tiếng thổn thức vô cùng đau lòng.
Lăng Tuấn Dương trong một khắc thấy mủi lòng thương. Nhưng rồi chợt nghĩ đến Đỗ Hiểu Linh, cô khác hoàn toàn với Trần Du Lan, dù khó khăn bao nhiêu cô cũng không dễ dàng rơi nước mắt.
“Nếu là bạn thì em cũng không cần mất công tới tận đây nấu ăn cho anh. Chúng ta ra ngoài ăn.” Lăng Tuấn Dương hoàn toàn không muốn đối phương dụng tâm vì mình, tìm một lý do thoái thác.
Thấy anh xuống nước như vậy, Trần Du Lan lại tiếp tục vờ ấm ức:
“Em đã mua đồ tới rồi. Để em nấu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên em nấu ăn cho người khác. Anh đừng từ chối.”
Vừa nói Trần Du Lan liền tìm tới bếp nhà Lăng Tuấn Dương, trực tiếp chiếm dụng khu chế biến.
“Dao nhà anh để ở chỗ nào thế?” Trần Du Lan không ngần ngại cất tiếng hỏi.
Lăng Tuấn Dương biết bản thân lúc này không dễ gì tiễn người đi, cuối cùng đành miễn cưỡng.
“Dao để ở dưới ngăn tủ bếp ấy. Nếu em thật sự muốn nấu thì cứ nấu nhé. Hiện tại anh đang bận làm một đề tài, không giúp em được.”
Nói xong, không chờ Trần Du Lan nói gì cả, Lăng Tuấn Dương lập tức bước vào trong phòng làm việc của mình.
“Ơ…” Trần Du Lan vốn muốn nói gì đó nhưng không kịp để phản ứng. Cô ta ấm ức phụng phịu, thật hận vì người đàn ông này lúc nào cũng lạnh lùng với mình.
Trần Du Lan chật vật hồi lâu trong bếp. Cô ta cũng không phải là một tiểu thư bánh bèo vô dụng, về khoản nấu nướng cũng biết chút ít. Vậy nên lúc này dựa vào công thức Đỗ Hiểu Linh đưa cho thì cuối cùng món ăn cũng hoàn thiện và trông khá ngon lành.
“Trần Du Lan, chẳng có cái gì làm khó mình được cả. Đâu phải Đỗ Hiểu Linh mới làm được chứ.”
Vừa tự khen mình, cô ta vừa vui vẻ chuẩn bị bàn ăn rồi dọn dẹp lại bếp, đúng chuẩn một người phụ nữ của gia đình.
“Không thể để cho người ám mùi dầu mỡ thế này được.” Trần Du Lan dọn xong thì phát hiện mình bị lấm bẩn và ảm mùi thức ăn. Cô ta không chịu được.
Trần Du Lan nhận ra Lăng Tuấn Dương ở trong phòng làm việc, cô ta liền chạy vào nhà tắm.
Tiếng nước xả trong nhà tắm vang động khiến Lăng Tuấn Dương chú ý. Anh từ trong phòng đi ra, thấy đèn toilet sáng lên.
“Trần Du Lan, em có chuyện gì đó?”
“Tuấn Dương! Em bị đổ dầu ăn ra quần áo mất rồi, anh có thể cho em mượn một bộ đồ sạch được không? Em xin lỗi vì không hỏi ý kiến anh trước. Hic.” Từ trong phòng tắm, tiếng Trần Du Lan cất lên nghe vô cùng êm tai, cũng rất nũng nịu.
Lăng Tuấn Dương nhăn mày khó chịu. Bây giờ Trần Du Lan đã vào trong, tắm cũng đã tắm rồi, lúc này mới nói mượn đồ thì anh phải làm sao? Nếu cô ta chưa tắm anh còn có thể ra ngoài mua một bộ đồ rồi về cô ta mới tắm cũng không muộn, đằng này…
“Chờ một chút.” Lăng Tuấn Dương bất lực nói.
Anh tiến vào bên trong phòng ngủ của mình, gần như lục tung cả cái phòng lên.
“Cái này được đó.”
Lăng Tuấn Dương vô cùng hài lòng khi phát hiện ra bản thân có một ít đồ còn nguyên tem mác mà không có ý định mặc đến.
Lăng Tuấn Dương cầm bộ quần áo mới tinh, chủ động dọn lại phòng rồi quay ra chỗ phòng vệ sinh.
Vốn đưa tay lên định gõ cửa, nhưng lòng lại sợ Trần Du Lan giở trò quỷ gì nữa. Có lẽ vì anh đã quá hiểu cô ta nên không an tâm. Anh kéo một cái giỏ và một cái ghế nhỏ, đặt bộ quần áo lên đó, sau đó lại đẩy đến trước cửa nhà vệ sinh.
Sau cùng khi anh đã rời đi rồi thì mới nói thật to một tiếng:
“Đồ sạch ngoài cửa ấy nhé!”
Trong nhà vệ sinh, Trần Du Lan nghe xong cực kỳ thất vọng. Lăng Tuấn Dương không thèm đưa tận tay cho cô ta, lại dùng cách để sẵn ở đó. Cô ta kéo nhẹ cái cửa ra, đưa tay lấy cái giỏ đồ sạch vào, ấm ức thầm rủa:
“Lăng Tuấn Dương! Cái đồ khúc gỗ nhà anh!”
Mất một lúc sau, Trần Du Lan mới bước ra khỏi toilet. Bộ đồ trên người rất rộng, nó khiến cho cô ta trông vô cùng thảm hại. Muốn tính kế người không ngờ lại hại mình. Thật là một sự thất bại.
“Lăng Tuấn Dương, ra ăn cơm thôi!” Trần Du Lan ấm ức nói. Cô ta ngồi im trên ghế không muốn đứng lên như sợ rằng Lăng Tuấn Dương sẽ nhìn thấy cô ta xấu xí thế nào trong bộ đồ của anh.