Lục Tư Phàm chủ động bế Tiểu Thành lên rồi bước vào bên trong. Đỗ Hiểu Linh không biết trốn đi đâu đành đứng nép vào một góc. Vừa thấy anh ta vào, ánh mắt Đỗ Hiểu Linh cúi xuống lảng tránh.
Lục Tư Phàm vừa thấy bộ dạng của Đỗ Hiểu Linh như vậy liền bật cười:
“Đỗ Hiểu Linh! Cô cứ làm như tôi là hổ vậy! Nếu tôi có là hổ cũng là một con hổ giấy!”
Lục Tư Phàm đùa vui bước tới. Nhưng trước giờ có con hổ nào tự nhận mình ăn thịt đâu chứ. Người nhận mình là hổ giấy lại càng nguy hiểm. Nghĩ như vậy Đỗ Hiểu Linh lại càng nép mình sâu thêm nơi góc nhà.
“Tôi chỉ muốn nhờ cô một chút thôi! Làm gì mà căng thế?” Lục Tư Phàm cố tỏ ra gần gũi.
Đỗ Hiểu Linh hướng mắt rụt rè nhìn ra phía Lục Tư Phàm. Trên tay anh ta Tiểu Thành đưa tay muốn cô đón lấy bế mình xuống.
Đỗ Hiểu Linh lúc này mới từ từ rời khỏi chỗ đó, bước tới đón lấy Lục Tiểu Thành con trai mình.
Lục Tư Phàm lúc này thấy cô lại cười. Có lẽ anh ta chưa bao giờ gặp một cô gái mà lại dễ hoảng sợ và thu mình đến vậy.
“Tôi muốn nhờ cô việc này thôi, chỉ là một bản vẽ, cô có sẵn lòng giúp không?”
Trái với vẻ cười cợt thường thấy mọi ngày, Lục Tư Phàm lúc này rất nghiêm túc, anh trải bản vẽ lên trên bàn chờ đợi Đỗ Hiểu Linh đi đến.
Nhưng dường như Đỗ Hiểu Linh lại cố tình không muốn nghe lời anh ta. Cô vốn không muốn để người khác biết về tài năng của mình nên thật sự không muốn bộc lộ ra với Lục Tư Phàm.
“Tôi biết là cô có khả năng. Cô yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật cho cô!”
Lục Tư Phàm dường như hiểu rằng Đỗ Hiểu Linh đang giấu tài chính bởi vậy anh ta hứa hẹn với cô.
Nhưng Đỗ Hiểu Linh vẫn không có vẻ gì là tin tưởng đối phương, cô không ngừng xua tay biểu thị chính mình không biết gì mà giúp cả.
“Việc này giúp cho Lục thị nói riêng và cả Lục Thiếu Quân nữa. Dự án này vô cùng quan trọng. Nếu cô biết mà không giúp thì cô cũng thật không nghĩa hiệp nhé!”
Lục Tư Phàm hướng một cái nhìn sâu sắc về phía Đỗ Hiểu Linh. Trong một khoảnh khắc anh ta nhận ra Đỗ Hiểu Linh tâm tư có phần dao động. Lục Tư Phàm thầm cười trong lòng tiến thêm một bước:
“Thật sự cô muốn thấy chúng tôi vất vả làm việc mà không đạt kết quả sao? Tôi hứa với cô sẽ không nói ra. Đây sẽ là bí mật giữa chúng ta. Nhưng nếu cô không giúp tôi sẽ không bảo đảm được mình sẽ nhờ Lục Thiếu Quân thuyết phục cô đâu!”
Vừa nghe thấy tên Lục Thiếu Quân, Đỗ Hiểu Linh lập tức kích động. Cô xua tay loạn xạ, thật sự không muốn kép Lục Thiếu Quân vào chuyện này.
Đỗ Hiểu Linh vội vã đến độ, chạy ngay ra chỗ bản vẽ lúc gật đầu lúc lắc đầu ý nói cô sẽ giúp Lục Tư Phàm.
Lục Tư Phàm bật cười, anh ta nói với Tiểu Thành:
“Tiểu Thành, mau ra ăn sáng với bà Tiểu Mạn đi, bác cần nhờ mẹ con vẽ hộ một bức tranh!”
Tiểu Thành rời khỏi tay mẹ mình ngoan ngoãn chạy ra.
Đỗ Hiểu Linh chăm chú nhìn vào bản vẽ nằm trên bàn, mày hơi cau lại. Cô lật lật mấy cái xem tỉ mỉ từng chi tiết.
Sau khoảng chừng nửa giờ, Đỗ Hiểu Linh xem đi xem lại, cô mới lấy 乃út chì tìm một tờ giấy nhớ note lại. Lục Tư Phàm lập tức nheo mắt nhìn vào những chỗ cô vừa mới note.
“Thật sự có khả năng như vậy?” Lục Tư Phàm âm thầm tự hỏi.
Bình thường một thiết kế để chuyên gia thẩm định sẽ rất cần thời gian nghiền ngẫm. Nhưng Đỗ Hiểu Linh lại chỉ cần có nửa tiếng có thể thấy vấn đề. Trình độ này phải nói cô là thiên tài cũng không ngoa.
Lục Tư Phàm kích động tiến tới, ánh mắt gắt gao nhìn về phía những dòng chữ và nét vẽ mà Đỗ Hiểu Linh vừa vẽ ra. Anh ta gần như là nín thở chờ đợi Đỗ Hiểu Linh thêm một lúc nữa.
“Đỗ Hiểu Linh, cô có thể cùng tôi tới công trường không? Dự án thành phố thông minh khi thi công phần thô có gặp vấn đề!” Lục Tư Phàm suy nghĩ hồi lâu cuối cùng mới dám đề nghị.
Đỗ Hiểu Linh mở to hai mắt nhìn lên. Cô có phần bất ngờ về lời đề nghị của Lục Tư Phàm. Nhưng ngay sau đó cô từ chối.
Lục Tư Phàm thật sự không muốn bỏ qua một người tài như vậy, thay vì nói, anh viết ra giấy những thắc mắc của mình. Đỗ Hiểu Linh mặc dù hiểu những gì Lục Tư Phàm đối mặt nhưng vì trở ngại giao tiếp, viết giấy qua lại vẫn không thể nào làm rõ được dụng ý trong thiết kế của cô. Vòng vo mãi, cuối cùng Lục Tư Phàm cũng thành công thuyết phục Đỗ Hiểu Linh cùng mình đi thị sát công trình.
“Mẹ! Mẹ đi đâu đó?” Từ trong bếp Tiểu Thành đã ăn sáng xong từ lâu buồn chán chờ mẹ liền hỏi.
Đỗ Hiểu Linh chỉ mình rồi làm dấu di chuyển ý nói cô cần ra ngoài một chút. Tiểu Thành liền nhân cơ hội mà nói:
“Mẹ Hiểu Linh, mẹ cho con đi cùng được không?”
Vừa nghe con trai nói, ánh mắt Đỗ Hiểu Linh thoáng bối rối. Cô nửa muốn cho con đi, nửa không dám.
Nhưng khi cô còn chưa quyết định nổi, Lục Tư Phàm đã bế luôn Tiểu Thành lên vui vẻ nói:
“Được! Bác trai cho con đi!”
Tiểu Thành vui vẻ đến mức mắt cười híp mí, hai má phiến hồng và cái môi nhỏ xinh cười thành tiếng.
…..
Chẳng mấy chốc, Tiểu Thành đã cùng với mẹ mình tới công trình nơi đang thi công thành phố thông minh. Nhìn công trình còn đang xây thô, Đỗ Hiểu Linh nghi ngại không dám cho Tiểu Thành xuống.
Lục Tư Phàm lập tức hiểu ý, dặn dò Tiểu Thành và lái xe của mình.
“Tiểu Thành, con chờ ngoài xe một chút xíu thôi, bác và mẹ vào xem công trình một chút sẽ ra ngay nhé. Trong kia không an toàn với trẻ nhỏ!”
Tiểu Thành phụng phịu một chút nhưng không phản đối:
“Vâng ạ!”
“Để ý cậu chủ nhỏ nhé!” Lục Tư Phàm quay sang nói với lái xe của mình.
Cách đó không xa, một công nhân đã phát giác thấy Lục Tư Phàm cùng Đỗ Hiểu Linh từ trên xe xuống, thấy rõ trên xe còn có Tiểu Thành, hắn đưa điện thoại chụp ảnh. Bức ảnh gửi đi chưa đầy một giây sau, miệng hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Lúc này, trên lầu ba mươi lăm của tòa nhà Lục thị, Lục Thiếu Quân hai mắt đăm đắm nhìn xuống dưới nhìn những dòng người di chuyển dưới chân như những con kiến, ánh mắt thâm trầm. Công trình trọng điểm đã bị mất, Lục Thiếu Quân không khác nào chỉ đang ngồi trên một cái ghế bù nhìn, không hề có chút thực quyền nào.
Bỗng, điện thoại trên bàn vang lên, Lục Thiếu Quân chầm chậm tiến lại, cầm lấy điện thoại.
Là một tin nhắn đến.
Gạt nhẹ ngón tay lên trên màn hình cảm ứng, tin nhắn vừa hiện, ánh mắt Lục Thiếu Quân đột nhiên trở nên u tối, cả người run lên, cơn giận lên tới cực điểm.