Đỗ Hiểu Linh và Ninh Tiểu Sảnh đều bị tiếng phát thanh viên làm cho thu hút. Cả hai hướng lên màn hình hóng trò vui.
Trên màn hình, Lục Thiếu Quân trong trang phục lịch lãm, khuôn mặt tuấn tú ưa nhìn, khí chất điên đảo chúng sinh. Lúc này Nhìn Lục Thiếu Quân giữa biển người mới thấy anh quả nhiên xuất chúng. Anh tiến về phía bục micro, chậm rãi đưa ngón tay dài của mình chạm tới cái mic.
“Các vị, Lục Thiếu Quân tôi hôm nay mở họp báo chỉ để mọi người biết rằng, Lục Thiếu Quân tôi yêu ai sẽ tự mình nói với công chúng, không cần bất cứ ai lên tiếng hộ. Tại đây tôi khẳng định người tôi yêu, muốn kết hôn và nâng niu trên tay và bảo hộ trọn đời là Đỗ Hiểu Linh, chỉ duy nhất là cô ấy, không phải ai khác.
Nếu như tôi còn thấy bất cứ thông tin nào bất lợi cho cô ấy, những tin tức vô căn cứ ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi thì Lục Thiếu Quân tôi sẽ không tha cho kẻ đó. Hiện tại luật sư của tôi đang thu thập những tờ báo đưa tin ngày hôm qua, vì đây là lần đầu các bạn vi phạm, bởi vậy Lục Thiếu Quân tôi chỉ cảnh cáo. Nhưng không có lần hai. Tôi nhắc lại, tôi yêu Đỗ Hiểu Linh.”
Lục Thiếu Quân chỉ nói đúng một lời, gương mặt kiên định, khí thế ngút trời, giọng nói trầm ổn, nói xong anh rời đi, nhanh như một cơn gió khiến cho cánh nhà báo còn không kịp phản ứng hoặc là do còn đang mải sợ hãi vì những lời cảnh cáo của anh mà khi anh bước đi rồi cũng không có một ký giả nào dám ôm mic đuổi theo phỏng vấn.
Màn hình tivi ngay lập tức chuyển cảnh. Đỗ Hiểu Linh cũng đưa tay tìm điều khiển tắt đi.
“Cũng đáng mặt đàn ông đó chứ!” Ninh Tiểu Sảnh nhận xét.
Cô quay sang nhìn Đỗ Hiểu Linh ở đó, khuôn mặt đối phương vẫn bình lặng như nước, chẳng rõ trong đầu nghĩ cái gì.
Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
“Sao? Cô không có nhận xét hay cảm động à?”
“Có gì đâu mà cảm động. Anh ta chẳng qua không muốn ảnh hưởng danh tiếng của anh ta mà thôi. Cô biết với anh ta từ trước thì rõ hơn tôi chứ. Anh ta và Trần Du Lan không phải tự nhiên mà có tin đồn. Và đúng là dù không muốn thừa nhận thì tôi có nét giống cô ta.” Đỗ Hiểu Linh nói. Sâu trong lòng cô vẫn rất tổn thương vì điều này.
Ninh Tiểu Sảnh nhíu mày, cô cũng không biết nói gì cả. Cuối cùng suy nghĩ một lúc hồi lâu cô nói:
“Những chuyện này thì tôi không rõ, tôi thân với Lăng Tuấn Dương thôi, còn Lục Thiếu Quân thì không. Nội tình ra sao chắc chỉ có anh ta biết nhưng hình như tôi từng nghe được từ chỗ Trần Du Lan là do hồi nhỏ cô ta từng có ân tình gì đó với Lục Thiếu Quân. Còn nhớ năm ấy, ở trường không ai dám làm khó cô ta vì đều sợ Lục Thiếu Quân sẽ tìm họ tính sổ. Nhưng suy cho cùng, những chuyện này đã là quá khứ rồi. Ít nhất tôi cũng thấy Lục Thiếu Quân bây giờ rất chân thành với cô.”
Đỗ Hiểu Linh bật cười, không hề nhìn đối phương. Một chữ “chân thành” lúc này sao có thể chứng minh lòng dạ con người. Huống chi chân thành hay không phải dùng một đời để mà kiểm chứng.
“Không nói chuyện này nữa. Chuyện tôi nhờ cô bên nước S thế nào?” Đỗ Hiểu Linh đột ngột chuyển chủ đề.
“Hiện tại vì tính hình chính trị trong nước nên khu chính trị nước S cũng không chứa chấp phần tử thuộc liên minh Tư Tế nữa. Vậy nên Vạn Như Ngọc đã bị trục xuất khỏi khu chính trị. Nhưng mà trước thời điểm đó đã có người thay chúng ta ra tay, Vạn Như Ngọc lại rồi. Buồn cười nhất là bà ta vẫn nghĩ mình là khách quý. Tôi đang cho Thekla tới để đàm phán mang người đi. Tôi vẫn đang xác minh động cơ người kia giữ Vạn Như Ngọc lại.” Ninh Tiểu Sảnh nói.
“Một người khác? Họ chính xác ở phe đối lập Vạn Như Ngọc chứ?” Đỗ Hiểu Linh bất ngờ hỏi lại.
Ninh Tiểu Sảnh gật đầu. Đỗ Hiểu Linh cũng không dám hỏi sâu, vì Ninh Tiểu Sảnh có những mối quan hệ và bí mật chính trường không thể tùy tiện nói ra. Đỗ Hiểu Linh không có quyền biết cũng không muốn biết. Cô chỉ cần đảm bảo việc của mình xử lý tốt là được.
“Cô yên tâm đi. Vẫn trong tầm kiểm soát. Nếu nói để tuột mất bà ta là điều không thể. Theo kế hoạch cuối tuần cô có thể sang đó. Nếu đàm phán không thành công tôi vẫn có cách khiến Vạn Như Ngọc sa lưới của chúng ta.” Ninh Tiểu Sảnh chốt lại.
Đỗ Hiểu Linh gật đầu. Ninh Tiểu Sảnh là người xử lý việc rất ổn thỏa. Cô và Ninh Tiểu Sảnh ngoài mặt lợi ích, cũng còn có tình cảm bạn bè trong đó, vậy nên cô rất yên tâm.
…
Lúc này, tin tức buổi họp báo lan đi nhanh còn hơn điện xẹt. Thời đại của công nghệ và mạng xã hội quả nhiên không đùa được. Hầu hết các trang báo đều đưa tin chuyện này. Dư luận cũng đảo chiều kinh ngạc.
“Hừm. Luận khí chất hay nhan sắc cô Trần kia có cửa so với cô chủ họ Đỗ sao? Tôi cảm thấy chẳng qua cô ta bị ảo tưởng ấy. Có khi hai người kia sớm đã yêu nhau, còn có ta có mấy phần giống cô Đỗ mà thơm lây không biết chừng.”
“Cho dù Lục tổng có từng yêu ai đi chăng nữa thì cũng đã là chuyện của quá khứ rồi. Quan trọng là như ngài ấy nói, ngài ấy yêu cô Đỗ. Tôi đảm bảo bài đăng hôm qua là do Trần Du Lan cay cú mà tung ra.”
“Lầu trên nói đúng quá, nhà họ Trần đang điêu đứng, Trần Du Lan là muốn bám vào cái núi Lục thị nhưng mà Lục Thiếu Quân đã là một lòng một dạ với Đỗ Hiểu Linh vì vậy nên mới tung tin tức ra gây sức ép. Thủ đoạn cũng thật hèn hạ.”
Những bình luận bảo vệ Đỗ Hiểu Linh càng lúc càng nhiều lên. Trần Du Lan có bỏ tiền thuê thủy quân cũng không thể nào dập được bình luận của cộng đồng mạng khi mà Lục Thiếu Quân đã tự mình lên tiếng. Thậm chí còn có tài khoản công khai mặt mộc của Trần Du Lan, quả thật khiến bàn dân thiên hạ “trầm trồ” vì quá khác so với thường thấy:
“Đây là cô ta sao? Ôi trời ạ. Nhan sắc thế này mà có cửa so với Hiểu Linh nhà chúng tôi à?”
“Hóa ra những bức ảnh kia toàn nhờ son phấn và filter. Tôi đã nói mà, makeup nợ sự thật ngàn lời xin lỗi.”
Ngồi đọc mấy cái tin tức đó Đỗ Hiểu Linh cũng cảm thấy đáng sợ thay khả năng quay xe của cộng đồng mạng. Cô ném cái điện thoại sang một bên muốn chợp mắt một chút.
“Cô chủ! Có tin hot. Mau mở điện thoại lên!”
Trương Duy Khiêm chẳng biết từ đâu lại xuất hiện. Đỗ Hiểu Linh có chút mệt hỏi:
“Lại gì nữa? Tôi hóng tin mệt lắm rồi.”
“Là chú hai của cô tung ra đoạn ghi âm Trần Du Lan tính kế đổ tội lên đầu cô. Ông ta cũng cơ hội ghê. Trần Du Lan thảm rồi.” Trương Duy Khiêm nhanh chóng nói. Gần đây anh ta phát hiện ra bản thân lại cực kỳ có hứng thú với màn đập lại đối thủ của Đỗ Hiểu Linh. Anh ta không dám rời mắt giây nào sợ dừng lại thì sẽ thành người tối cổ.
“Trong dự tính thôi mà. Cô ta chơi Đỗ Sơn Hải một vố như vậy, ông ta cũng chỉ rình một lúc mà cắn lại thôi. Mà thời điểm này Đỗ thị cũng đã xử lý xong khủng hoảng nhờ vào vụ thanh lọc chính trị đó rồi.” Đỗ Hiểu Linh nhàn nhạt nói như là lẽ hiển nhiên.
Trương Duy Khiêm lúc này lấy làm kinh ngạc, anh ta nói:
“Vậy hôm trước cô bảo tôi giữ lại bản ghi âm là có ý này? Tức là cô đã biết Đỗ Sơn Hải sẽ ra tay?”
“Ừ. Người làm việc xấu thì không chỉ xấu với một mình ta. À, chỗ Trình Nhã Thanh và Linh Hoài An ra sao rồi?” Đỗ Hiểu Linh chuyển chủ đề.
Trương Duy Khiêm lúc này lấy trong túi áo ra đưa cho Đỗ Hiểu Linh một cái gì đó như là USB:
“Đây là những gì Linh Hoài An thu thập được, một file là do Trình Nhã Thanh cung cấp. Con chuột nhỏ này bao giờ thì lên thớt ạ?” Trương Duy Khiêm vừa nói vừa cười theo ý cực kỳ mong chờ trò vui.
Đỗ Hiểu Linh cũng bật cười, Trương Duy Khiêm cũng rất thú vị. Cô nói:
“Tung tin thu thập được chỗ Linh Hoài An về Trần Du Lan ra, còn con chuột nhỏ kia đợi ăn no mồi mới thả mèo.”
Nói xong, cô ra hiệu cho Trương Duy Khiêm ra ngoài. Mấy hôm nay toàn thức đêm ngóng chuyện nên cô cũng rất mệt rồi, muốn ngủ một giấc thật ngon.