Khách khứa trong nhà chỉ có nhìn sự việc và thì thầm phía sau, cảm thấy người đàn ông mới xuất hiện trong nhà họ Lục này không hề đơn giản. Dù lời nói tưởng như là bênh vực người làm nhưng cũng không khác nào vỗ mặt Đỗ Tuyết Kỳ và Lục Thiếu Quân.
“Cô giúp việc đó cũng rất xinh đẹp, có khi nào Lục đại thiếu gia nhìn trúng cô ta hay không?”
Đám phụ nữ quý tộc lại không bận tâm lắm đến chuyện địa vị mà trực tiếp bàn tán đến thứ khác.
“Tôi thấy thái độ của mợ chủ nhà họ Lục rõ ràng là địch ý thấy rõ với cô gái này. Người làm trong nhà không nên xinh đẹp quá!”
“Công nhận, mấy loại phụ nữ ti tiện này chỉ cần không đề phòng sẽ bò lên giường chủ nhân lúc nào không biết.”
Lục Thiếu Quân hừ lạnh. Mắt liếc Đỗ Tuyết Kỳ đang sượng mặt ở một góc không thèm nói gì. Sau đó anh lặng lẽ đi ra phía sau nhà, nơi mà Đỗ Hiểu Linh vừa bị Lục Tư Phàm gắt gao cầm lấy tay kéo sang một phòng khác
“Cô tên gì?”
Lục Tư Phàm cất tiếng nói, nhưng Đỗ Hiểu Linh chỉ lên miệng ý nói mình không nói được, cô dùng ngôn ngữ ký hiệu nhưng Tư Phàm không hiểu. Anh ta nheo mắt lại.
“Cô không nói được?”
Đỗ Hiểu Linh gật đầu. Thật sự vừa rồi cô nghe không sót một chữ anh ta nói, trong lòng vừa cảm kích vừa đề phòng, cô cúi người ra vẻ cảm ơn, chỉ thấy Lục Tư Phàm cười nhạt một cái. Cười
xong anh mang ra một bộ váy dạ hội rất đẹp rồi cất tiếng, thanh âm vẫn như cũ vừa nhẹ nhàng, cuốn hút nhưng lại có sự nguy hiểm:
“Nếu muốn cảm ơn tôi, hãy mặc bộ đồ này vào. Người khác muốn dìm chúng ta xuống bùn thì chúng ta nhất định phải càng trở nên lấp lánh hơn. Hiểu không?”
Đỗ Hiểu Linh kinh ngạc nhìn đối phương, rồi lại nhìn chiếc váy. Năm đó mẹ và chú Đức dạy cô nhẫn nhịn nhưng người đàn ông này lại bảo cô phải vùng lên. Lòng Đỗ Hiểu Linh có chút dao động.
Cô hơi run run đón lấy chiếc váy, cuối cùng sau một hồi đấu tranh tư tưởng cô cũng mặc chiếc váy đó vào.
“Biết nhảy không? Nếu biết thì lát nữa hãy làm bạn nhảy của tôi!”
Lục Tư Phàm nói lời này khi Đỗ Hiểu Linh thay đồ xuất hiện trở lại bên ngoài. Anh ta gật đầu rồi đưa tay kéo Đỗ Hiểu Linh ra ngoài, hoàn toàn không cho cô chọn lựa.
Những vết thương hôm trước đã tan hết, trả lại cho Đỗ Hiểu Linh khuôn mặt xinh đẹp, chiếc cổ cao trắng ngần cùng đường nét quyến rũ gợi cảm, tất cả đều được khoe khéo léo bằng chiếc đầm đuôi cá lấp lánh sang trọng. Đỗ Hiểu Linh không khác nào một nàng tiên cá với đôi mắt u buồn bước ra từ trong câu chuyện cổ tích với mái tóc dài như suối.
Khi cô xuất hiện từ phía cửa vào, tất cả mọi người đều trầm trồ bao gồm cả Lục Thiếu Quân. Vừa thấy cô bị Tư Phàm gắt gao nắm trong lòng bàn tay, tay còn lại vòng qua sau người ôm lấy eo cô, bàn tay Lục Thiếu Quân vô thức cuộn lại, máu nóng sôi trào.
“Mọi người, chào mừng mọi người đến bữa tiệc ra mắt của tôi. Thật vinh hạnh cho Lục Tư Phàm tôi! Thời gian sau này, mong mọi người chiếu cố!”Lục
Tư Phàm cất tiếng nói, tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Cùng với đó có người nghi ngờ hỏi:
“Cô gái đó có phải là cô giúp việc vừa rồi không?”
“Không thể nào, cô gái kia cũng xinh đẹp nhưng loại khí chất lấn át người khác này thì chỉ có thể là con gái nhà trâm anh thế phiệt thôi!”
“Mặc kệ cô ta là ai, cô ta thật sự quá đẹp!”
Lúc này âm nhạc đã vang lên, Lục Tư Phàm cầm lấy tay Đỗ Hiểu Linh ra giữa hội trường, bắt đầu khiêu vũ.
Đỗ Hiểu Linh trước khi rơi xuống bùn lầy thì từng là đại tiểu thư nhà họ Đỗ, ba vốn từng là người làm trong quân đội, xuất thân không hề tầm thường, từ nhỏ cầm kỳ, thi, họa, ca múa đều học qua cả, cộng với tính cách hướng nội tố chất thông minh, cô tự mình rèn luyện thứ gì cũng rất có thành tựu.
Cô cùng Lục Tư Phàm khiêu vũ, nét thanh thoát trong từng bước nhảy lại một lần nữa khiến người khác trầm trồ, Đỗ Tuyết Kỳ đã giận sôi lên. Người khác có thể không rõ ràng nhưng cô ta thì biết cô gái đó chính là Đỗ Hiểu Linh. Mà Lục Thiếu Quân ở một bên cũng không khá hơn. Khuôn mặt anh đang nghiến chặt hàm răng lại, cố cho mình không nổi giận ra mặt.
Máu nóng sôi trào, đến cuối cùng khi Lục Thiếu Quân không nhịn được nữa, anh hầm hầm bước ra cầm lấy cổ tay Đỗ Hiểu Linh từ chỗ Lục Tư Phàm kéo đi.
“Chuyện gì thế kia?” Khách khứa trong nhà lập tức bị hành động này của Lục Thiếu Quân thu hút.
“Không phải Lục thiếu đã có vợ và con trai rồi sao? Tại sao ở đây đi tranh giành phụ nữ?”
Lục Tư Phàm không ngăn cản, anh ta cười mỉa mai trào phúng rồi buông tay ra, nháy mắt một cái với em trai mình. Tiếng xôn xao trong hội trường vang lên, Tô Tố Như một bên cùng với ông nội nhà họ Lục cau mày nhìn đầy tức giận, Lục Thiếu Quân mặc kệ. Lúc này máu nóng sôi trào, anh không quản nhiều đến thế.
Khi anh kéo được Đỗ Hiểu Linh ra một góc thì Đỗ Tuyết Kỳ cũng xông đến, cô ta tức giận nói:
“Thiếu Quân, giữa chốn đông người, anh làm gì vậy?”
“Cút!”
Lục Thiếu Quân ánh mắt như lửa đốt nhìn Đỗ Hiểu Linh chứ không thèm liếc một cái mắt nào với Đỗ Tuyết Kỳ nhưng tiếng gằn thì vô cùng dọa người. Đỗ Tuyết Kỳ giật nảy mình, định nói gì nữa nhưng khoảnh khắc cô ta bước thêm một bước lập tức cảm thấy sát khí tỏa ra trên người Lục Thiếu Quân, anh như muốn Gi*t người đoạt mạng ngay lúc này.
Đỗ Tuyết Kỳ quay người rời đi, ánh mắt không quên nhìn về Đỗ Hiểu Linh đang ở đó, mang theo rất nhiều ẩn ý.
Còn lại Đỗ Hiểu Linh ở đó, Lục Thiếu Quân nhìn cô xinh đẹp động lòng người, lại nghĩ đến cảnh cô cùng Lục Tư Phàm khiêu vũ lòng càng thêm tức tối anh dồn cô vào góc tường:
“Cô giỏi lắm. Chỉ mới có một hôm mà cô đã muốn bò lên giường của anh ta?”
Vừa nói Lục Thiếu Quân vừa đưa bàn tay Ϧóþ chặt lấy quai hàm của cô. Đôi mắt Đỗ Hiểu Linh nhìn anh gần như van nài bởi vì bàn tay anh mạnh mẽ khiến cô bị đau, nước mắt chực trào ra.
“Sao hả? Cảm thấy mình oan ức? Cô không muốn làm người tình của tôi lại muốn trở thành người đàn bà của Lục Tư Phàm? Anh ta sẽ nhìn trúng cô sao? Đừng có mơ tưởng!”
Đỗ Hiểu Linh vùng mặt đã bị anh khóa cứng, chỉ có thể dùng tay xua xua ra vẻ không phải. Nước mắt rơi xuống, chảy vào bàn tay anh. Trong một khắc, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đầy đau đớn đó anh thấy tâm tư dao động, bàn tay nới lỏng ra, Đỗ Hiểu Linh trong giây lát hoàn hồn lại. Cô đang định đẩy anh ra thì anh lại cúi xuống, cắn chặt vào bờ môi đỏ mọng, chút son môi hương dâu tây ngọt ngào càng khiến người khác cảm thấy tươi mới.
Đỗ Hiểu Linh bị dồn vào tường, ánh mắt gắt gao nhìn anh. Nơi đây đông người nhiều chuyện, cô thật không muốn người khác nhìn thấy, liền lấy tay đẩy anh ra.
Lục Thiếu Quân bị đẩy ra càng trở nên điên cuồng, anh cắn vào khóe môi cô rớm máu hung hăng muốn chiếm đoạt cô lúc này.
“Đàn ông bắt nạt phụ nữ yếu đuối thật khiến người khác chê cười.”
Một tiếng nói trào phúng cất lên từ phía sau. Đỗ Hiểu Linh giật mình thu người lại, thuận đà đẩy Lục Thiếu Quân ra, theo bản năng lùi lại phía sau.
Lục Thiếu Quân đưa tay quệt ngang miệng mình rồi quay lại cười khểnh:
“Anh trai, vừa mới trở về mà quản hơi nhiều chuyện rồi đấy!”
Lục Tư Phàm vẫn giữ một nụ cười nguy hiểm ở trên môi mà đáp:
“Chỉ là anh thương hoa tiếc ngọc mà thôi! Phụ nữ là để yêu, nhất là những phụ nữ đẹp và hiểu chuyện như cô ấy.”
Nói xong thì anh bật cười quay người bước đi, trước khi đi, anh đưa tay định lau đi vệt máu trên khóe miệng Đỗ Hiểu Linh nhưng Lục Thiếu Quân đã nhanh hơn một bước đứng chắn trước mặt.
Lục Tư Phàm rời khỏi chỗ hai người, đến cuối một hành lang vắng, anh ta đứng đối diện với một bóng đen, khẽ cất tiếng:
“Cô gái câm này nhất định là một con bài tốt. Nhớ để ý kỹ cô ta đó.”
Chỉ thấy bóng đen hơi cúi xuống trong chốc lát biến mất trong bóng tối.
Lục Thiếu Quân bấy giờ quay nhìn Đỗ Hiểu Linh, chút dao động lúc trước đã bị mấy lời của Tư Phàm làm cho mất hết, anh tức tối lần nữa ghì sát lấy cô, rồi trong một tích tắc anh xoay người ném cô lên chiếc giường gần đó, kéo cửa đóng lại.
Đỗ Hiểu Linh rơi xuống bịch một cái, chiếc dây váy tụt xuống vô tình để lộ vùng xương quai xanh vô cùng gợi cảm của cô. Lục Thiếu Quân hung hăng tiến tới, anh xé phăng chiếc váy trên người Đỗ Hiểu Linh, tức giận quát:
“Chiếc váy rẻ tiền! Còn cô là con đàn bà rẻ tiền!”
Đỗ Hiểu Linh sợ hãi thu tay lại ôm lấy mình. Trước đây anh đã chơi đùa với cô rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên anh không say và tức giận như vậy.
“Ư…”
Đỗ Hiểu Linh đau quá khẽ kêu lên, anh nhanh chóng xâm nhập vào cô, trút sự giận dữ lên từng tấc da thịt. Bàn tay anh siết chặt lấy thân thể Đỗ Hiểu Linh không cho cô cử động.
“Hừm… Tôi đã đánh giá thấp cô rồi. Phụ nữ là để yêu sao? Chỉ có người xứng đáng mới được yêu, còn cô không phải!”
Lục Thiếu Quân lần nữa hét ầm lên, tiếng nói của anh trong căn phòng vang động càng có sức uy Hi*p. Đỗ Hiểu Linh mồ hôi toát ra, mùi hương cơ thể càng thơm nồng khơi gợi cảm xúc mãnh liệt của đối phương.
Lục Thiếu Quân không ngừng dùng những động tác тһô Ьạᴏ, tiệc đã tan rất lâu, khách khứa đã về hết anh vẫn không muốn buông tha. Mãi đến khi anh bị chính mình thức tỉnh mới ném cô sang một bên, đáy mắt hung hãn.
“Cô tránh xa tên Lục Tư Phàm ấy ra. Còn bây giờ, cút, cút về phòng mình.”
Đỗ Hiểu Linh đưa tay với lấy chiếc váy đã rách, muốn phủ lên người để chạy. Nhưng Lục Thiếu Quân giằng chiếc váy lại, anh nạt:
“Còn luyến tiếc nó, vứt đi!”
Lục Thiếu Quân gần như là gào lên, Đỗ Hiểu Linh run lên như muốn khóc, anh không cho cô mặc lại đồ về phòng, sao cô có thể dám bước ra khỏi cánh cửa này? Nhưng từ đầu đến cuối Lục Thiếu Quân chỉ trừng mắt đuổi cô đi, không có ý muốn nhượng bộ.
Đỗ Hiểu Linh thoái lui mấy bước, run run đưa tay kéo lấy chiếc khăn trải bàn quấn lấy người rồi chạy về phòng mình thật nhanh. May mà nơi tổ chức tiệc là nhà cũ họ Lục, biệt phủ cách dinh thự của Lục Thiếu Quân rất gần, đều nằm trên một ngọn đồi biệt lập tại đất Giang Thành.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó, Đỗ Hiểu Linh vừa về tới phòng thì hai gã vệ sĩ đã tiến đến, тһô Ьạᴏ đẩy cô vào bên trong, hai gã hung hăng đóng cửa lại, lấy chìa khóa khóa chặt cô bên trong.
“Có chuyện gì thế?” Đỗ Tuyết Kỳ cũng vừa đến nơi cất tiếng hỏi.
“Mợ chủ! Là Lục tổng ra lệnh!”
Đỗ Tuyết Kỳ hơi cau mày lại rồi rất nhanh cô ta cười khểnh một cái hỏi tiếp:
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Dạ, chúng tôi không rõ, chỉ biết Lục tổng nói giam cô ta một tháng, không được ra ngoài, không cho tiếp xúc với ai, nói cô ta phải tự kiểm điểm."
Đỗ Tuyết Kỳ không nhịn được cười lớn. Trước giờ chỉ có cô ta và Tô Tố Như ђàภђ ђạ Đỗ Hiểu Linh, Lục Thiếu Quân không quan tâm cũng chưa từng quản, hôm nay chính anh lại là người muốn nhốt Hiểu Linh, đúng là chuyện lạ.
Đỗ Tuyết Kỳ vẫy tay cho hai vệ sĩ rời đi, từ bên ngoài cô ta gọi vào:
“Ồ, chị gái! Xem ra Thiếu Quân đã không nhìn nổi rác nữa rồi!"
Nói xong thì xoay người vui vẻ rời đi.