Rồi cứ thế những ngày sau đó tôi bán cũng không ai muốn mua, hôm nay cu tuấn đi học về vẻ mặt buồn bã
_sao con buồn vậy, hay con đâu ở đâu? Cu tuấn im lặng không nói gì, tôi hỏi tiếp hay ở trường có chuyện gì hả con? (tôi sốt sắng hỏi)
_nói mẹ nghe xem nào? Cu tuấn òa khóc. _mẹ ơi! Con không muốn đi học nữa, các bạn cứ cười con, không ai muốn chơi với con nữa,bọn thằng cường chúng còn bảo
Rằng mẹ chúng không cho chúng nó chơi với con nữa, vì mẹ ςướק ck cô Hân, (mặt cu tuấn cúi gầm xuống vẻ buồn thiu tôi ôm con.
_mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi!
Con cứ đi học bình thường sẽ không sao đâu
Hai mẹ con ôm nhau cùng òa khóc nức nở.
Trong đêm tối nằm trằn trọc không ngủ, mấy hôm nay dũng cũng không đến tìm tôi, vậy là tôi cũng đủ hiểu rồi(mình suy cho cùng cũng không là gì, có hay chăng cũng chỉ là nơi để dũng xả mỗi lúc dũng cần)có lẽ ở cái mảnh đất này muốn sống yên sau cái tai tiếng này cũng khó, buôn bán ở đây giờ cũng không ai mua, mà giờ tôi biết đi đâu được, hai đứa con rồi học hành sẽ ra sao?
Và cũng vì không bán được nên tôi thôi nghỉ chợ và xin bâng bê cho một quán ăn cách nhà khoảng vài cây số.,bữa đầu vào làm không hiểu sao vừa ngửi thấy mùi thức ăn tôi đã buồn nôn không chịu nổi,. Thấy vậy chị chủ quán hốt hoảng hỏi.
_linh, em sao vậy?
_e, không sao ạ? Chắc có mấy mùi lạ em ngửi chưa quen thôi ạ.
_nhắm có làm được không e? _Dạ, em sẽ cố gắng ạ, chị cứ cho e thử nốt ngày xem sao nhé!
_ừ,tuỳ em nếu thấy không ổn thì nói chị tiếng!
Vật vờ, gắng gượng mãi cuối cùng cũng hết ngày, vừa đi tôi vừa nhẩm, đúng là mình đã hai tháng không thấy..., không lẽ...? Nghĩ đến đây tôi vội đạp xe tạt vào tiệm thuốc mua cái que thử.
Về tới nhà tôi vội vã chạy vào và thử, que lên 2 vạch, tôi ૮ɦếƭ lặng, (sao con lại tới với mẹ lúc này, mẹ phải làm sao?)
Còn về phần Hân, Hân không dừng lại ở việc nhờ mẹ ck tới nhà tôi can thiệp mà còn cho người đi rêu rao là tôi ςướק ck của Hân, xúi mọi người không mua hàng tôi để dồn tôi vào bước đường cùng, nhưng dũng đã biết.
Dũng : Hân, anh thật không ngờ em là người nhỏ mọn đến như vây!
_Hân im lặng k nói gì?
_anh nghĩ cái ơn mà em đã cứu sống anh có lẽ anh trả như vậy cũng đủ rồi!, anh không thể nào sống thiếu cô ấy.Hân lúc này trong lòng nghĩ ước gì cuộc đời mình có được 1 người đàn ông si tình với mình như vậy là quá đủ rồi! Và như chợt tỉnh mộng.
_anh đừng như vậy, em biết e sai rồi e không nên ích kỷ, em k nên tham lam chỉ muốn giữ anh cho riêng mình, thời gian qua a đã quá tốt với mẹ con e. Em xin lỗi, e xin anh, đừng như vậy mình đang Hạnh phúc mà, xin anh đừng bỏ em, dù gì cu bin cũng chỉ biết có anh là bố., nhắc đến cu bin lòng dũng bỗng chùn lại, đúng rồi dũng rất thương cu bin.
_được rồi anh sẽ k bỏ em nhưng anh muốn e hỏi cô ấy làm "vợ bé" cho anh có được không?
Hân cũng không còn sự lựa chọn nào khác nên vì thế mà đồng ý.
Tôi Đang thiu thiu vì mệt mỏi, chợt bên ngoài có tiếng dũng gọi.
_linh, linh ơi em đâu rồi, vẻ mặt nhìn hơn hở lắm.Tôi đi ra thấy dũng trên tay cầm túi gói kẹo
_anh có chuyện gì nữa vậy, anh về đi.
_anh có chuyện muốn nói, mình vào nhà nói chuyện di em.
Dũng đi trước và tôi cũng bước theo sau vào nhà, dũng chưa kịp nói gì thì tôi lại oẹ, oẹ.
_em sao vậy? _em không sao, anh nói gì nói nhanh đi để em còn nghỉ hôm nay em hơi mệt,( lúc đó mặt tôi cũng xanh xao vì thời gian qua nhiều chuyện cộng với việc nghén ngẫm khiến tôi không ăn uống gì được.)
_em mệt sao vậy, để sẵn xe anh đưa đi khám., tôi lại oẹ, loáng choáng rồi xỉu luôn.
Lúc tỉnh dạy thì thấy dũng đang ở cùng tôi trong bệnh viện, ngạc nhiên hơn nửa là có ca Hân và mẹ dũng, thấy thế tôi hốt hoảng sợ cúi mặt,
_Dạ, không phải cháu cố tình gặp anh ấy đâu ạ
._không sao là tốt rồi, cháu nghỉ đi có gì về nhà rồi nói chuyện,(tôi ngạc nhiên)
_dũng em có thai rồi, anh sắp được làm bố rồi., bác sĩ bảo e phải ăn uống tẩm bổ vào vì cơ thể e yếu.
_Mẹ dũng, cái thằng, nó làm như bây giờ mới làm bố lần đầu không bằng, (Hân cúi mặt) thì ra lúc tôi ngất dũng đem tôi tới viên và biết là có thai nên về báo cho Hân và mẹ, bố mẹ dũng phần vì có thêm cháu, phần vì Hân cũng đồng tác hợp nên cũng nguôi ngoai chấp nhận tôi, hơn nửa bà chỉ có mình dũng là con.
Hôm nay tôi xuất viện về, dũng tới đón và Hân cũng đi cùng.
_hay em dọn về nhà anh ở luôn cho tiện anh còn chăm sóc,
Hân thấy vậy cũng nói.
_chị cứ về ở với e cho có Chị, có e.
tôi thấy Hân có vẻ buồn nên.
_thôi e muốn ở nhà mình, em quen rồi, hơn nửa còn cu tuấn và bé hiền.,
7 tháng sau, tôi đâu bụng chuyển sinh, Hân cũng có bầu, nhưng do sơ ý bị ngã nên cũng sinh non.
Tại bệnh viện.
Bác sĩ :ai là người nhà của sản phụ hoàng hải linh.
_dũng là tôi, dũng chưa kịp dứt câu lại nghe tiếng bác sĩ, ai là người nhà của sản phụ, đào thị Hân,
_dũng, hớt hải chạy lại, là tôi... Sau hơn 2 tiếng vượt cạn tôi cũng sinh được cho dũng thằng con 3,2 kg. Bác sĩ giao cho dũng,
_là con trai nhé, 3,2kg giống Bố Y hệt nhé. Tôi và dũng nhìn nhau cười hạnh phúc., xong xuôi dũng qua bên phòng Hân với mẹ ck tôi, Hân vì bị ngã nên phải mổ lấy con, là con gái 2,7 kg cũng may Hân được bồi bổ nhiều nên tuy bé sinh thiếu tháng nhưng cũng không sao?,và chuyện của chúng tôi cũng trôi theo thời gian dần mọi người cũng quen và không còn xì xào, bàn tán nữa,.
Ở đời có những chuyện cứ nghĩ là không thể ấy vậy mà nó vẫn xảy ra trong cuộc đời chúng tôi, chúng tôi 2 người phụ nữ trái tim cùng hướng về 1 người đàn ông và cũng vì người đàn ông đó mà cố gắng sống hoà thuận.
Hết