Vợ Anh, Anh Thương! - Chương 80

Tác giả: Lạc Lạc

Dương Thế Minh quỳ xuống đưa hộp nhẫn ra trước mặt cô, không kiềm được nước mắt Hoàng Ngọc Niệm khẽ gật đầu đồng ý.
Dương Thế Minh đeo chiếc nhẫn vào tay cô sau đó kéo cô lại gần nâng cằm cô lên khẽ hôn lên môi anh đào bé nhỏ.
Lúc đó Tiểu Bảo đứng cạnh bị Tô Nhan bịt mắt lại.
“Buông con ra con không thấy gì cả”
“Con nít không được nhìn”
Sau đó cả năm người cùng lái xe về nhà của cô, lúc đó Lăng Đức cũng vừa tới đậu xe trước nhà của cô, Lăng Đức nhìn Tiểu Bảo được Dương Thế Minh bế trên tay gương mặt vô cùng hạnh phúc.
“Em đã quay về với anh ta rồi sao?” Giọng nói và gương mặt của anh đầy nỗi buồn bả.
“Ừm, em đã hiểu lầm anh ấy bao lâu nay giờ họ cũng giải thích cho em hiểu rồi”
“Vậy… chúc em hạnh phúc”
“Mong anh sẽ tìm được người xứng đáng, anh là một người tốt nhất định anh sẽ tìm được tình yêu của mình thôi” Hoàng Ngọc Niệm bước tới ôm lấy anh.
“Anh đó, sau này mà dám làm tổn thương cô ấy tôi không tha cho anh đâu, lúc đó tôi sẽ không bỏ cuộc như bây giờ đâu” Lăng Đức đi tới vỗ vai anh.
“Sẽ không bao giờ tôi để chuyện đó xảy ra đâu, cám ơn anh đã chăm sóc cho Niệm Nhi suốt thời gian qua”
“Trả cô ấy lại cho anh đấy”.
Sau đó Lăng Đức lái xe đi nhìn bóng dáng của anh mà Hoàng Ngọc Niệm không khỏi đau lòng, anh đã theo đuỗi cô suốt ba năm thế mà bây giờ… lại từ chối anh cô thật cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Hôm nay tổ chức tiệc đi!! Ăn mừng hai người họ về bên nhau” Xuân Lăng đề nghị
“Được á, để bọn con gái tụi tôi nấu cho hai người đi mua đồ về nấu đi !!”
Tô Nhan lại bắt đầu hành Xuân Lăng bắt anh và Dương Thế Minh đi hết siêu thị này đến siêu thị khác để mua, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của cô và Dương Thế Minh.
Ăn uống no say mọi người trở về phòng ngủ hôm nay phải cho Xuân Lăng và Tô Nhan ở lại rồi vài hôm nữa họ về nước để lo chuyện công ty của hắn bỏ bê mấy nay.
“Mẹ ơi… nay con có được ngủ với ba không?”
“Được chứ ba sẽ ngủ với mẹ và cả Tiểu Bảo nữa chịu không?”
Dương Thế Minh bế Tiểu Bảo vào phòng để cậu nằm giữa cuối cùng cũng hiểu được cảm giác làm ba là như thế nào rồi, chỉ có điều lúc Hoàng Ngọc Niệm mang thai hắn không thể bên cạnh chăm sóc cho cô.
Và những lúc Tiểu Bảo đã sinh ra hắn không ở cạnh lo lắng dạy dỗ chăm sóc Tiểu Bảo, từ bây giờ hắn sẽ bù đắp cho hai mẹ con Tiểu Bảo từ giờ và mãi về sau.
*Hai năm sau…
Hoàng Ngọc Niệm cùng Dương Thế Minh khoác tay nhau dẫn Tiểu Bảo từ sân bay ra đón xe đến căn biệt thự.
“Ba sẽ không chấp nhận chúng ta đâu” Hoàng Ngọc Niệm đứng ngoài cửa không dám vào trong.
“Nghe anh!! Vào thôi, Tiểu Bảo qua đây ba bế con”
“Con được gặp ông nội sao? Vui quá”
Tiểu Bảo vui mừng cười hớn hở, không biết ông nội trông thế nào? Suốt chặng đường cậu luôn tưởng tượng.
Vào đến bên trong Dương Thế Phong đang ngồi uống trà thì thấy hình bóng Dương Thế Minh và Hoàng Ngọc Niệm đi vào, vừa định la cho hắn một trận thì thấy Tiểu Bảo đi vào cùng nhìn qua rất giống hắn lúc nhỏ.
“Đây là ông nội của con” Dương Thế Minh thấy Dương Thế Phong đang ở đấy nhìn mình thì hắn dẫn Tiểu Bảo đi đến.
Ngay lập tức Dương Thế Phong hiểu ra tình hình hiện tại hắn đã con rồi sao?thay đổi sắc mặt nhìn đứa bé vô cùng thông minh lanh lợi như hắn lúc nhỏ.
“Ông nội” Tiểu Bảo chạy vào lòng Dương Thế Phong.
“Ôi cháu trai ta đây sao? Giống ba con quá … cám ơn cô đã sinh ra đứa cháu quý này” do Dương Thế Phong vô cùng muốn có cháu trai để nối dỗi nhà họ Dương nên khi thấy Tiểu Bảo vô cùng mừng rỡ.
“Vậy chúng con có thể kết hôn được chứ?” Dương Thế Minh hỏi.
“Nhưng còn Tô Nhan con bé sao rồi nó đồng ý sao?” Dương Thế Phong lập tức nghĩ tới Tô Nhan hôn ước nếu muốn bỏ phải hai người đồng ý mới được .
“Con đồng ý hủy hôn” từ xa Tô Nhan cùng Xuân Lăng bước vào.
“Thật sao? Chẳng phải con…”
“Con đã có người yêu thương con rồi là Xuân Lăng đấy”
“Vậy thì tốt quá rồi, làm ta lo lắng bấy lâu nay, bốn đứa lựa ngày mà kết hôn đi!! Mà cháu ta tên gì thế?”
“Dương Thế Bảo thưa ba” Dương Thế Minh vui mừng bế Tiểu Bảo lên.
“Mau đưa Thế Bảo qua đây với ta nào, để ta cưng con”
Tiểu Bảo chạy đến chỗ ông ôm lấy ông.
“Ngoan lắm”.
Cả nhà ngày hôm đó vô cùng ấm cúng vô cùng hạnh phúc một kết thúc viên mãn…
*Một tháng sau…
Tại cửa hàng váy cưới…
“Xong rồi cô dâu bước ra đi nào”
Lỵ An reo lên,vừa dứt lời, cửa phòng thay đồ liền mở ra. Hoàng Ngọc Niệm nhan sắc thoát tục, đường nét thanh tú , đôi mắt trong veo như hồ đảo qua phía hắn đang ngồi đợi tự nãy giờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay