Sau khi đưa hắn về đến nhà lấy chìa khóa mở cửa vào nhà đặt hắn xuống giường.
"Nặng thật đấy"ngồi đấy xoa xoa vai của mình do đỡ hắn nên vai giờ khá mõi.
Ngồi đấy ngắm hắn ngủ vẫn gương mặt ấy khi ngủ thật bình yên hắn vẫn vậy rất đẹp trong lòng cô, khẽ đưa tay sờ khuông mặt hắn da thật mịn như da của con gái vậy.
Hoàng Ngọc Niệm luôn thắc mắc sống cùng hắn cũng nữa năm không thấy hắn sài mỹ phẩm dưỡng da nhưng sao da lại đẹp thế? Khẽ mĩm cười sau đó đắp chăn lên cho hắn.
Định đi thì bị bàn tay hắn nắm lại kéo vào lòng nhìn thấy hắn đang mở đôi mắt nhìn cô.
“Anh… buông tôi ra”
“Dám đánh lén anh? Xem ra phải phạt nặng em rồi”
“Tha… cho tôi đi”
“Chẳng phải lúc nãy còn sờ mặt tôi còn ngắm tôi sao? Bây giờ sao lại từ chối tôi?”
“Lúc nãy anh không ngất sao? Anh giả vờ ngất?” Hoàng Ngọc Niệm hoảng hốt.
“Không làm vậy sao chứng kiến được chứ?”
“Anh… lưu manh…”
Không đợi được nữa, sau khi nghe được câu nói của cô hắn nhanh chóng ôm chặt lấy thân thể kiều mị kia , cúi đầu cuồng nhiệt gặm nhắm đôi môi anh đào xinh đẹp kia.
Cái lưỡi hắn nhanh chóng chui vào khuôn miệng cô quấn quít lấy cái lưỡi xinh đẹp kia. Hắn sờ soạng hết người cô như nhận thấy điều gì đó làm anh hưng phấn cất giọng trầm khàn quyến rũ.
Môi hắn từ môi cô di chuyển xuống dọc cần cổ trắng ngần đến đôi gò bồng xinh đẹp , hắn một tay xoa nắn một bên tiêm nhũ còn bên còn lại liên tục mυ"ŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của cô.
Tay còn lại của hắn men theo những đường cong hoàn hảo đi dần xuống *** ***** đầy *** **** khẽ vuốt ve hoa kính ẩm ướt làm cô rêи ɾỉ ái muội da^ʍ dich tiết ra ngày càng nhiều tạo nên cảnh đẹp hút hồn.
"Thế… Minh… dừng lại đi!! "
“Mau nói muốn anh đi!! Nhanh lên!!” Giọng nói hắn trầm trầm bên tai dụ hoặc làm cô điên đảo.
“Anh… anh điên rồi”
"Là anh đang điên lên vì em đấy, mau nói đi!!’
“Tên khốn nhà anh!!”
Sáng hôm sau cả người đau ê ẩm, Hoàng Ngọc Niệm cố gắng ngồi dậy mặc quần áo vào khẽ quay lại nhìn hắn sau đó chạy đi.
Về nhà Hoàng Ngọc Niệm đã thấy Lăng Đức đang ngủ ở sô pha, vào phòng của Tiểu Bảo thấy cậu vẫn còn ngủ lấy cái chăn bên cạnh Tiểu Bảo đem ra phòng khách đắp lên cho Lăng Đức sau đó vào bếp.
Khoảng một lúc sau cơm cũng chín đi ra thì thấy Lăng Đức đã dậy, vừa thấy cô anh giật mình đi đến hỏi cô.
“Em đi đâu cả đêm vậy? Anh lo lắm biết không? Gọi cũng không bắt máy”
“Xin lỗi nhé, hôm qua bận công chuyện nên đi luôn em ngủ ở nhà người bạn”
“Hôm qua đợi mãi mà chẳng thấy em về, anh ngủ quên khi nào không hay”
“Thôi… em không sao cả mau vào đánh răng rửa mặt rồi vào ăn cơm đi!! Tiện thể anh gọi Tiểu Bảo dậy hộ em nhé”
Ăn uống xong thì Hoàng Ngọc Niệm cùng Lăng Đức đưa Tiểu Bảo đến nhà trẻ sau đó cùng đến bệnh viện.
Lăng Đức thì phải vào phẫu thuật cho bệnh nhân còn cô thì ngồi xem lại hồ sơ, do có Lăng Đức rồi nên cô không cần phải vào do đó khỏe nghỉ ngơi được một chút.
Lúc đang rảnh nên không biết làm gì Hoàng Ngọc Niệm lấy máy ra gọi cho Lỵ An.