Sau khi Lỵ An đi ra thì cô bắt máy lên bên kia là giọng nói quen thuộc.
“Niệm Nhi… em nhớ chiếc nhẫn này và chiếc nhẫn lúc trước chứ?”
“Lại là anh?? Làm ơn… buông tha cho tôi đi được không?”
“Anh làm phiền đến em vậy sao?”
“Đúng, anh rất phiền, rất rất phiền, đừng gọi cho tôi nữa tôi cũng không muốn thấy những món quà này nữa anh đang ở đâu tôi nhờ người đem trả lại cho anh”
“Em không nhận thì bỏ đi, anh không lấy những đồ đã tặng rồi”
“Được”
Hoàng Ngọc Niệm cúp máy ngang sau đó đem những đóa hoa của hắn, tặng lại cho những bệnh nhân khác còn hai chiếc nhẫn thì cô đưa cho Trần Anh bảo tặng cho Lỵ An.
“Thế là xong xuôi” phũi tay sau đó nhìn đồng hồ, đến giờ về rồi cô ra nhà xe lái xe về.
[…]
Về đến nhà, thì không thấy hắn đâu Hoàng Ngọc Niệm tưởng hắn trốn cô đi làm, đi lên phòng tìm thử thấy hắn đã ngủ xem ra cô lại đa nghi rồi sau đó đóng cửa lại đi xuống bếp.
Mở tủ định tìm nguyên liệu nấu món gì đó cho hắn ăn, mở tủ ra thì không còn gì cả đúng rồi, mấy ngày nay không có đi siêu thị mua đồ ăn nên nguyên liệu lúc sáng nấu hết rồi còn đâu.
“Hazz… đành đi siêu thị thôi”
Vừa quay đi thì đυ.ng trúng vòm иgự¢ to lớn của hắn.
“A… anh dậy rồi sao?”
“Ừm, em định đi đâu?”
“Đi siêu thị mua đồ anh đi không?”
“Ừm, nên ra ngoài hít thở không khí chút ở trong nhà sáng giờ ngột ngạt quá”
“Vậy thì đi nào”
Vừa đến siêu thị tất cả mọi người đều tập trung ánh nhìn vào hắn, Hoàng Ngọc Niệm và Dương Thế Minh như là trung tâm của sự chú ý mọi người bắt đầu bàn tán.
" Soái ca đi siêu thị này".
“Đẹp trai quá”
“Nhưng hình như anh ta có bạn gái rồi, cô gái bên cạnh kìa”
“Hừ, nhìn cũng tầm thường thôi”
Hắn thấy cô không nói gì sau đó đi nhanh hơn, thấy vậy hắn cũng tăng tốc đi ngang cô sau đó bắt lấy tay cô dắt đi mặt cho mọi người đều ồh lên.
“Kệ bọn họ”
“Em biết rồi”
Hai người cứ thế đi qua khu này đến khu kia, loáng một cái họ cũng đem muốn hết đồ trong siêu thị bỏ vào xe hàng, tới trước một quầy bánh Hoàng Ngọc Niệm nuốt ực một cái.
Đúng là lâu rồi cô vẫn chưa được ăn bánh ngọt.
“Em muốn ăn?” Thấy hành động của cô không khỏi bật cười.
“Ừm, lâu rồi không được ăn”
“Vậy em muốn ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu đi, đừng làm hành động đó mọi người nhìn vào sẽ tưởng anh bỏ đói em đấy!!!”
“Anh… đúng là… không chọc em là không được à?”
“Haha”
Từ khi ở cạnh cô Dương Thế Minh ngày một cười nhiều hơn, đúng là cô gái này đến bên hắn đã làm thay đổi hắn mọi thứ, ông trời đã an bày sẵn Hoàng Ngọc Niệm là người con gái của hắn, mãi mãi dù có trốn thoát cũng không khỏi.
“Hazz… mõi chân quá…”
Vừa đi mà cô vừa than ngắn thở dài, cũng đúng thôi do hắn cứ lôi cô đi qua bên này xong lại lựa không vừa ý lại chuyển hướng khác không mệt sao được.
Thấy cô than vãn như vậy hắn cũng ngán ngẫm bế cô lên đặt vào xe hàng sau đó đẩy đi hành động làm cô hơi bất ngờ, nhưng dần Hoàng Ngọc Niệm cũng thích thú.
Được một lát thì cũng mua đồ xong hai người cùng ra quầy tính tiền, sau đó cả hai cùng về nhà.