“Cái con nhỏ này, làm tớ đau tim muốn ૮ɦếƭ mà nè xin cho tớ đi trễ hôm nay nhé!!”
“Sao vậy? Mà cậu đã khỏe chưa?”
“A… tớ còn hơi mệt nên lát nữa sẽ đi”
“Ok… mà nghỉ ngơi khỏe hẵn đi nhé, thôi tớ đi lo cho mẹ đây bye”
Hoàng Ngọc Niệm lắc đầu lỡ nói dối Lỵ An rồi biết làm sao giờ, rõ ràng là lo cho hắn chứ có bệnh hoạn gì đâu, nếu nói lo cho hắn sẽ bị Lỵ An trêu trọc nữa mất thôi đành im lặng vậy.
[…]
“Hôm nay anh ấy chắc vẫn còn mệt, chắc sẽ không nấu gì được đâu nhỉ?”
“Hay là… tranh thủ mình thử nấu xem sao… dù gì mình cũng rất thích nấu ăn nhưng từ nhỏ mẹ không cho nấu, đến giờ vẫn chưa biết nấu gì cả. Tranh thủ vừa chăm sóc cho anh ấy vừa biết nấu ăn luôn chẳng phải quá tốt sao”
Bắt tay vào việc làm Hoàng Ngọc Niệm lục tìm lại cuốn sách dạy nấu ăn đã rất cũ do Lỵ An tặng cho cô vào hai năm trước, do không có thời gian để xem qua nên đã để ở trong chiếc túi xách của mình, cô chỉ xem qua vài lần thôi có vài món bồi bổ nên nấu cho hắn ăn.
Dù gì thì hắn cũng lo lắng cho cô nhiều đến vậy chẳng lẽ ngay cả việc nấu cho hắn ăn cũng không được sao?nếu như vậy thì cô đã quá vô tâm rồi.
“A… món canh gà hầm hạt sen này xem ra cũng dễ, nguyên liệu may quá có sẵn trong tủ lạnh này…”
“Vậy đi… nấu một tô cháo thịt với canh gà hầm hạt sen này bồi bổ cũng tốt”
Thế là cô bác sĩ của chúng ta bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu và xem sách hướng dẫn, loay hoay một lúc thì cũng nấu gần xong xem ra hắn ta là người có phúc thật đấy, đây là lần đầu cô nấu ăn mà, đem hắn ra làm chuột bạch cũng được, nhưng cô tin vào tài nấu của mình lắm nha.
“Phù~ thế là xong, lần đầu lão nương nấu đấy hắn chắc sẽ cảm động lắm” Hoàng Ngọc Niệm tự tán thưởng mình trong suy nghĩ.
Mang hai món ăn lên phòng đã thấy hắn đã dậy và đang ngồi trước máy tính liên tục gõ lạch cạch, ngay cả bệnh cũng làm việc không nghỉ ngơi gì cả, dạo này do thời tiết thay đổi với lại hắn hay thức khuya làm việc, ăn uống cũng không điều độ nên mới dẫn đến bệnh như vậy.
Hoàng Ngọc Niệm bước nhanh tới đặt đồ ăn lên bàn sau đó dựt lấy laptop đem đi chỗ khác, lúc này Dương Thế Minh mới hay rằng cô vào phòng.
" Em làm gì đấy?"
“Mau ăn đi còn uống thuốc nữa, hôm nay lão nương cất công nấu đấy ăn thử đi!!” Dương Thế Minh nhìn tô cháo trước mặt nghi hoặc hỏi.
" Là em nấu?"
" Chứ còn ai nữa, cảm động lắm đúng không?"
Hắn nuốt ực một cái sau đó nhìn tô cháo trước mặt có nên ăn không nhỉ? " Em nấu?thế có ăn được không???"
“Người ta bỏ công sức từ sáng sớm đến giờ để nấu đấy”
" Vậy anh phải ăn rồi không thôi uổng công sức em sáng giờ, mà nè nhà còn thuốc đau bụng không ?"
“Chi vậy? anh chỉ bị cảm thôi mà…”
“Phòng hờ ấy mà…”
" Anh khỏi ăn đi… em ăn một mình đây…" vừa định bưng đi thì tay hắn đã ngăn lại.
" Phu nhân của anh nấu thì anh phải ăn chứ, đừng giận mà"
Nhanh chóng bưng tô cháo trên tay ăn một cách nhanh chóng, nhưng sắc mặt hắn bỗng dừng lại và từ từ cảm nhận đánh giá, cũng không quá tệ chỉ có điều hơi nhạt một chút nhưng cũng tạm được.
Dù gì cũng lần đầu cô nấu, được thế này cũng khá ổn rồi. Nhưng hắn lại giả bộ nhăn mặt sau đó ôm bụng định dọa cô một chút đấy mà.
“૮ɦếƭ anh rồi Niệm Nhi à… anh… đau bụng quá…ui… ui…”