Cho em một con dấu.
Trên đường về nhà, Trữ Đan Thuần do dự hồi lâu, đi đến trước mặt Nghiêm Túc , lấy lòng nói: "Tôi có thể đổi ý không?" Cô thật sự hối hận mà !!!
Nghiêm Túc cười như không cười, con ngươi chuyển một vòng: "Anh ghi âm lại rồi, chối cũng không chối được!"
Trữ Đan Thuần oán hận nhìn anh, "Hứ, gả cho anh thì gả cho anh. Nhưng ... tôi có điều kiện ...."
"Điều kiện gì?"
"Sau khi kết hôn, không được can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi."
Điều này sao có thể?
"Gả cho anh thì em đã là vợ anh rồi, anh mặc kệ em thì ai quản được em đây?"
Trữ Đan Thuần liếc mắt nhìn anh, "Dù sao anh cũng không yêu tôi nên chuyện của tôi không cần anh quan tâm!"
Hả?.... Nghiêm Túc kinh ngạc nhìn cô, đây là đang ghen sao?
Anh có thể hiểu là Đan Thuần đang vì anh mà ghen không?
"Tôi muốn đi \'The Queen\'." Trữ Đan Thuần mở miệng: "Anh về trước đi." Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn
Cô muốn đi tìm con bé Vũ Tình kia, vài ngày không gặp nó rồi, thật là nhớ quá điiiiii.
"Quán bar?.... Không được đi!" Nghiêm Túc ngăn cản, nơi đó sao cô có thể tùy tiện đi được? Cho dù đó là nơi cao cấp, người trong xã hội thượng lưu đến rất nhiều, nhưng những kẻ có sắc tâm còn nhiều hơn!
Trữ Đan Thuần không vui nhìn anh: "Vẫn chưa kết hôn mà anh đã muốn nhúng tay vào cuộc sống của tôi rồi sao?"
"Đó không phải là nơi em có thể đến!"
"Anh làm ơn đi,
nơi đó gần giống như nhà tôi rồi, sao tôi không thể đến chứ?" Cô nàng Vũ Tình cả ngày đều ở trong đó, cô cũng chưa đến vài ngày thì đến một lần, cũng có khác gì nhà mình lắm đâu.
Nghiêm Túc cau mày, xem ra cô rất thường xuyên tới .... Anh có nên quản lý chặt cô lại không? Để cho cô biết, bổn phận làm người phụ nữ của anh.
"Tôi không cho phép."
"Cái gì? Anh không cho phép? Thật là tức cười quá, anh không cho sẽ không đượcsao?
Anh không cho thì tôi phải nghe lời anh sao? Anh không cho thì tôi sẽ không đi sao?
Anh quản lý tôi sao?" Trữ Đan Thuần cười khinh thường, anh muốn quản lý cô? Kiếp sau đi!
"Dù sao em cũng không được đi, người phụ nữ của Nghiêm Túc anh đây không được đến nơi \'cày cấy\' đó !" (ý chỉ nơi làm những việc gì đó đó)
"Sh*t ! Tôi họ Trữ, tên Đan Thuần, đừng lôi danh hiệu người phụ nữ của tên não tàn ra mà gọi tôi!" Trữ Đan Thuần bất mãn nhìn anh, tên này luôn thích xen vào chuyện của người khác như vậy sao? Mấy ngày trước đây không phải còn không để ý gì tới mình mà?
Nghiêm Túc cười quỷ dị: "Chẳng lẽ em muốn anh cho em một con dấu sao?"
Vừa mới nói xong, anh liền kề sát vào Đan Thuần, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, vừa lòng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì quá kinh ngạc mà trở nên đỏ ửng.
"Anh, anh, ai cho anh hôn tôi?" Trái tim Trữ Đan Thuần đập thình thịch thình thịch, giọng điệu trong lời nói rõ ràng chưa đủ, còn kèm thêm ngại ngùng mà cô chưa bao giờ có.
Nghiêm Túc đưa tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo kia, nhiệt độ ở đầu ngón tay khiến anh không khỏi vui mừng, dáng vẻ Đan Thuần xấu hổ thật sự cực kỳ đáng yêu. Nhất là cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch kia làm anh hận không thể hung hăng yêu thương!
Đèn neon ở ngã tư đường không ngừng phát sáng, trong nháy mắt dường như đang thưởng thức cặp đôi hoàn hảo này vậy.
Muốn một hồi yêu đương oanh oanh liệt liệt.
"Hoa Nhược Hữu Duyên", là một cửa hàng bán hoa, thứ hấp dẫn mọi người chính là bảng hiệu độc đáo kia, đồng thời bây giờ hấp dẫn mọi người chính là hai thiếu nữ đứng trước cửa.
Một người vô cùng xinh đẹp, một người thanh khiết như bông sen.
"Tớ còn nghĩ là cậu quên mất tớ rồi chứ!" Vũ Tình cắm hoa, bất mãn nhìn Trữ Đan Thuần nói.
Trữ Đan Thuần oan ức nhìn cô: "Tiểu Tình Tình, đừng trách tớ nhé .... Là do anh ta
không cho tớ đến nơi đó ...."
"Anh ta? Ông xã tương tai của cậu?"
"Aizh, đừng nói tới anh ta nữa, nếu không vì mẹ tớ, làm sao tớ có thể đồng ý gả cho tên đó." Trữ Đan Thuần căm phẫn bứt một cánh hoa hồng.
"Chị hai à, đừng trút giận lên hoa của tớ nữa!" Hoa Vũ Tình vội vàng đoạt lấy bông hoa hồng bị tàn phá kia, trên mặt lộ vẻ trêu tức: "Không phải cậu đã động lòng với anh ta rồi chứ?"
"No! Không có! Tuyệt đối không có!" Cô mà lại động lòng với tên não tàn kia sao? Chuyện đó tuyệt đối không có khả năng!
Hoa Vũ Tình thấy thái độ phủ nhận của cô, trong lòng cũng hiểu rõ chuyện gì: "Cô nhóc ơi, chỉ sợ cậu đã động lòng với anh ta thật rồi, chỉ là cậu không biết mà thôi."
Trữ Đan Thuần nghe xong, một mực lắc đầu: "Anh ta đáng ghét, lại còn bá đạo, nói mười câu thì có đến tám câu là châm chọc tớ, đáng hận nhất chính là, còn có một đội quân bà già không có não đều xem anh ta là người tình trong mộng, tớ .... tớ mới không thèm!"
Cô càng nói càng chột dạ, cuối cùng lại còn mang theo một chút chua chua. Trời ạ, không, không phải cô đã thật sự động lòng với tên não tàn kia rồi đó chứ!
Hoa Vũ Tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của cô, khóe miệng cười nhàn nhạt, quyến rũ đến cực điểm, cùng bề ngoài thanh khiết của cô hoàn toàn không hợp. "Cậu nên thừa nhận đi." Cô biết trong lòng Đan Thuần nghĩ gì mà!
Thân là một cao thủ tình trường, ngay cả chút tâm tư ấy của Đan Thuần mà không nhìn ra được thì thật không xứng đáng với danh hiệu "Hoa Hồ Điệp" của cô rồi.
"Tớ quyết định rồi!" Vẻ mặt Trữ Đan Thuần kiên quyết.
Hoa Vũ Tình nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
"Tớ muốn yêu đương !!!"
Hoa Vũ Tình nhất thời có chút im lặng: "Chẳng lẽ cậu không tính yêu đương với ông xã tương lai của cậu sao?" Con bé này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
"Không tính không tính, anh ta không thích tớ thì còn tính yêu đương cái gì chứ? Tớ muốn tìm một người yêu tớ, yêu đương thật oanh oanh liệt liệt!" Đó là huyễn tưởng xinh đẹp của Trữ Đan Thuần.
"Đêm nay đến \'The Queen\' tớ sẽ tìm cho cậu một người bạn trai. Hoa Vũ Tình đã bó xong một bó hoa: "Thế nào?"
Trữ Đan Thuần suy nghĩ một chút, ý kiến này hình như cũng không tệ: "Quyết định như vậy đi!"
Khóe miệng Hoa Vũ Tình nhếch lên một nụ cười, không biết Nghiêm đại tổng tài kia biết bà xã tương lai lén đi yêu đương sau lưng mình thì sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ?