Tự mình chuốc lấy đau khổ
Đêm đã khuya , trăng lên cao .
Nghiêm Túc ngồi yên trên ghế sô pha , một bên hung dữ nhìn chằm chằm vào cửa chính.
Đồ xấu xí kia không thèm trở về ! ૮ɦếƭ tiệt ! sao mình lại bực bội thế này !
Thật không biết kiếp trước mình có đắc tội gì cô ta không nữa ...
Trữ Đan Thuần người đầy mùi rượu nhăn nhó , hương vị nồng quá ... Đều tại Vũ Tình kia , trang điểm quyến rũ làm cho một đám người đến kính rượu , hại mình uống nhiều , bị những người đó thiếu chút nữa cười đểu .
Cô đi tới cửa , chần chờ một chút , chắc mọi người đã ngủ hết ? Bây giờ là 2 giờ sáng rồi ...
Cô kiễng mũi chân , cẩn thận mở cửa , cởi giầy , bước nhẹ trên nền đá cẩm thạch ....
Nhẹ nhàng , từng bước , hai bước , ba bước ... Ầy dà ! Còn gần mười bước nữa là đến phòng mình !~
"Cô đi cẩn thận thôi.!"
"Đương nhiên , tất cả mọi người đã ngủ rồi..." Trữ Đan Thuần thuận miệng trả lời , đột nhiên ngây ngẩn cả người , này .... Ai đag nói chuyện vậy ?!
Một bóng đen nhích lại gần , khí thế bức người .
Trữ Đan Thuần không khỏi run rẩy một chút , không phải là quỷ trog truyền thuyết chứ ? ... "Đừng .... Đừng tới đây ! Nói cho mày biết , tao mang đai đen Nhu đạo đấy!"
Nghiêm Túc xem thường , lừa ai đấy , người bình thường sợ hãi đều nói vậy . Nhưng ....
"Nằm úp xuống !"
Anh bị Trữ Đan Thuần
ngáng chân ngã xuống .
f.u.c.k !
Không nghĩ tới cô ta lại biết nhu đạo thật !
"Mày là kẻ trộm đúng không? Nói cho mà biết , mày gặp phải Trữ đại tỷ rồi . Mạng mày tốt thì mới thoát khỏi tay tao?" Trữ Đan Thuần dương dương tự đắc tay cầm thắt lưng , làm bộ dáng đại tỷ nói .
"Cô xấu xí , đây là nhà của tôi !" Nghiêm Túc bò lên trên , hung dữ nhìn chằm chằm trước mắt người đầy mùi rượu kia .
Trữ Đan Thuần giật mình , chẳng lẽ là Nghiêm Túc ?!
Ô .
"Phải ,
biết uống rượu cơ." Nghiêm Túc
vừa ý nhìn bộ dáng vừa rồi của cô rất sợ hãi , thấy lòng thật thỏa mãn .
Ánh trăng hắt ánh sáng chiếu vào mặt Trữ Đan Thuần , thế này mới thấy rõ được hình dáng người đàn ông trước mặt . Ở dưới ánh trăng , khuôn mặt hắn cương nghị đường cong
lờ mờ , mặt đẹp nhìn chằm chằm cô .
Công nhận ........... tên này không tệ !
"Chà chà , đêm đã khuya , ngủ ngon nhé." Cô bỏ lại những lời này , đi thẳng vào phòng mình .
Nghiêm Túc đau đầu nhìn bóng dáng người kia bỏ mình lại mà đi , tốc độ này , rõ ràng là không say , chẳng lẽ tửu lượng của cô ta rất cao? ...
Àiz .... Ngồi đợi cả buổi , kết cục
mình lại bị cô xấu xí kia quăng ngã xuống đất .
Anh sờ sờ ௱ôЛƓ .... MD , lần sau anh đi ngủ sớm , không thèm đợi nữa , đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ !
Chương 16 : Quân đoàn thiếu niên .
Nghiêm Túc ngồi trong văn phòng đang xem một phần trong bản hợp đồng, nhưng anh lại ngủ gật , đầu gật bên này , gật bên kia ... rốt cuộc "cạch" một tiếng ở trên bàn .
Anh cau mày , xoa cái trán đau .
Tối hôm qua bị cô ta đá một cước , thật sự là tàn nhẫn , cho tới bây giờ cái thắt lưngvẫn còn đau! (HNN:ây ây cái này mờ ám à nha*liếc nhìn sư phụ*) Đau thì không nói làm gì , còn lại bản thân không nghỉ ngơi tốt , sáng nay gấp gáp vừa uống cà phê vừa chạy vài toilet mà vẫn chưa hết buồn ngủ.
Cô ta đúng là khắc tinh ! Đụng tới là không có chuyện tốt .
"Lão đại ... có người tìm ..." Thư ký Dương mở cửa , thấy bộ dáng anh nghiến răng nghiến lợi , khẽ run . Chậc , lần đầu tiên thấy Nghiêmlão đại tức như vậy.
Nghiêm Túc nghe tiếng , lập tức bỏ dáng điệu cũ : "A , người nào ? Chuyện gì?"
Thư ký Dương một bên âm thầm than tiên sinh biến đổi sắc mặt thật nhanh , một bên trả lời : "Học sinh, tìm ngài ..." liếm môi , nhỏ giọng nói: " Tính sổ ..."
Anh không rõ , lão đại cùng đám học sinh kia có thù hận khi nào ?
Căn bản Nghiêm Túc không nghe vế sau anh nói , còn tưởng rằng đến nhận lời mời . Bởi vì bình thường sinh viên vừa tốt nghiệp cũng hay đến xin làm thực tập sinh. Anh buông hợp đồng ra , dù sao cũng không có tâm trạng xem , đi gặp mấy học sinh này để thả lỏng vậy !
"Dẫn đường." Ra lệnh một tiếng , thư ký Dương một bên cầu nguyện cho lão đại, một bên ở phía trước dẫn đường , một bên bội phục . Thật không hổ là lão đại , dũng cảm đối mặt với đám khiêu khích !
----
"Anh ta , ngày hôm qua dám bắt nạt chị Đan Thuần !" Tả Khâu minh thấy Nghiêm Túc đi ra , vội hướng đoàn người hô .
-----
Một mình cậu không đấu lại được người này , nhưng cậu có thể kêu một đám người đến !
Nghiêm Túc dựng lông mày , nhìn đoàn người thiếu niên trước mặt , nhất là thiếu niên đi đầu kia . "Tôi mặc kệ anh là ai , dù sao không cho phép anh bắt nạt Đan Thuần."
"Đan Thuần là đàn chị của chúng tôi , muốn bắt nạt chị ấy , chúng tôi không buông tha anh!"
"Đan Thuần là nữ thần của tôi , anh tuyệt đối tuyệt đối
không được bắt nạt cô ấy!"
"Chúng tôi là hộ vệ trung thành nhất , anh bắt nạt cô ấy chính là bắt nạt mọi người chúng tôi !"
........................
Trước mặt Nghiêm Túc là một mảng đen , anh nhìn không ra cô gái ngu ngốc kia lại tốt như thế nào mà còn có nhiều "cây si" bảo vệ thế ?
Trầm mặc lúc lâu , anh quyết định giả bộ : "Tôi không bắt nạt cô ta, cô ta bắt nạt tôi ."
Ồ.
Toàn trường im lặng .
"Các cậu xem ..." trong lòng anh đắc ý , chỉ vào cái trán sưng đỏ của mình : " Cô ta đánh tôi."
Đoàn người bán tín bán nghi
"Hơn nữa , mắt tôi còn có một vòng đen , đúng không ?"
Kia rõ ràng là kết quả một đêm không ngủ .
Đoàn người tin giống như không tin .
"Cô ta còn đạp tôi một cước." Chuyện này tuyệt đối là thật !
Đoàn người không lên tiếng , bọn họ cũng biết , Đan Thuần mà tức giận thì sẽ đánh người .
Nghiêm Túc mừng thầm , xem ra gừng vẫn là cay . Đáng tiếc !
"Vì sao Đan Thuần không đánh tôi .... Híc ... Tôi thật hâm mộ anh ..."
.........
Nghiêm Túc hết chỗ nói , cô gái xấu xí như thế mà có người hoa nghênh ? Còn hâm mộ ?...
Chỉ cần một quyền thôi rõ ràng thật sự tơi tả lắm rồi!