Cha mẹ dở hơi.
Đan Thuần xách theo túi lớn túi nhỏ các thứ về nhà. Đến nhà, cũng chưa để ý cha mẹ dở hơi kia đang vô cùng kinh ngạc mà chạy ào ào vào phòng đóng cửa lại.
" Cha nó à , Tiểu Thuần nhà mình không phải là muốn bỏ đi đấy chứ?". Bà Trữ nhìn con gái " tàn bạo" đóng cửa " Bịch"
một tiếng , ngừng bóc quả cam, nhún thuận nói.
Ông Trữ buông tờ báo trong tay xuống, đẩy kính mắt trên sống mũi lên: "Bà nghe tôi từ từ phân tích: Người xưa có câu \'Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, ái mỹ chi tâm, nhân giai hữu chi.\' Nếu dựa vào cặp mắt kiếng của tôi thì con gái chúng ta có lẽ nên giữ lại thêm một thời gian nữa cho perfect rồi tìm một người chồng thì tốt hơn."
Chú thích : " lệnh của cha mẹ , lời của bà mối , con người đều thích làm đẹp."
Câu thơ đó được hiểu theo nghĩa như vậy. ^^
Bà Trữ
liền biến thành người đàn bà đanh đá, chua ngoa, vươn tay gõ vào đầu ông Trữ vài cái: "Cái lão ૮ɦếƭ tiệt này, ông nói hẳn hoi cho tôi được không? Bà già này nghe không hiểu tiếng Trung Quốc và Phương Tây kết hợp."
"Nương tử à,
vi phu đây là đang chạy theo mô đen, thuốc còn có Đông - Tây kết hợp nữa là huống chi là đến ngôn ngữ? Hơn nữa, kẻ đê tiện này đường đường đang truyền thụ lại văn học cổ nha..."
" Hừ, kẻ đê tiện ? Ông cũng biết là ông đê tiện hả? Lão già này luôn dùng cổ văn để mắng người, bà già này đương nhiên đầu óc chậm nên nghe không hiểu, à không ,!" Bà Trữ
tiện tay với lấy chổi lông gà quất một người "Cứ coi đây là gia pháp nhé ?
Chịu không?"
" Nương tử ...... vi phu sai rồi ...... Đê tiện ......... A , không , lần sau tôi không dám ...." Ông Trữ cười ngây ngô, cúi đầu nhận sai với bà Trữ.
Bà Trữ thỏa mãn gật đầu: "Ai gia thưởng cho ông một quả cam để ăn."
......
Thật
là , tại sao lại có một đôi cha mẹ dở hơi thế chứ ?
Trữ Đan Thuần vừa ngồi trước bàn trang điểm tô vẽ lung tung trên mặt vừa nghe cuộc đối thoại của cha mẹ bên ngoài. Nhưng có điều cô không phải muốn biến mình thành xinh đẹp, mà là ..............
Xuất hiện chính là một cô thôn nữ ! Toàn bộ trán đều bị che khuất, cặp mắt kính gọng to vừa vặn che khuất nửa khuôn mặt. Chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt dưới, da vàng, khóe miệng còn có một nốt ruồi to.
Còn người thì không biết vì sao lại mặc quần áo của mấy trăm năm trước, nhìn hình dáng của cô rõ ràng là không muốn đi xem mắt.
Trữ Đan Thuần thỏa mãn mở cửa phòng , đi ra ngoài.
" Cha nó ơi ! Nhà có trộm!!!" Bà Trữ
to miệng tát vào má Trữ Đan Thuần đang đi tới, tiếng thét chói tai, một tay lục lọi tìm chổi lông gà chuẩn bị khai chiến.
"Sách viết , \'phóng hạ đồ đao\', đại tỷ à, chúng tôi nghèo rớt mồng tơi ......."
Chú thích : phóng hạ đồ đao - lập địa thành phật : buông đồ đao xuống. Đây là một câu thành ngữ khuyên con người từ bỏ tâm xấu của mình , quay về với bản chất tốt. Buông đồ đao xuống, thành Phật ngay lập tức.
"Cha, cha nói cái gì mà sách viết, người cha nói là ai? ... còn nữa, đại tỷ nào, con là
con gái, Đan Thuần đây mà ..!"
Trữ Đan Thuần đau đầu nhìn hai người, rống lên.
" Tiểu .... Tiểu Thuần ?..." Bà Trữ hình như phát hiện một đặc điểm: "Nhìn con so với mẹ đều già giống nhau ........."
" Dừng lại! Con nói cho hai người biết, muốn kết hôn cũng được. Nhưng phải đi kết hôn với hình dáng này của con, các người đồng ý cũng được, không đồng ý cũng không được có ý kiến!"
"Cha nó ơi, Tiểu Thuần nhà ta đồng ý rồi."
Bà Trữ hoan hô . "Nhưng mà, dáng vẻ này của con ...... sẽ làm cho mẹ và cha con rất mất mặt..."
Trữ Đan Thuần cười kì dị, sát mặt vào bà Trữ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, muốn con nói mẹ ăntrộm đồ trang điểm cao cấp cho cha biết không?"
"Ách ....." Bà Trữ xấu hổ lắc đầu: "Cha nó à, kỳ thật tiểu Thuần nhà chúng ta như vậy cũng rất đẹp."
Ông Trữ gật đầu , ông không có mắt thẩm mĩ đối với phương diện này, nhìn ngang nhìn dọc chỉ cần người ta thích là được.
Xấu nữ gặp tuấn nam.
Trữ Đan Thuần mở con mắt thật to
gắt gao nhìn người đứng ở cửa.
Cả người mặc âu phục , thoạt nhìn rất "Man" , mũi thẳng cao , da không tỳ vết , con mắt đen như mã não, khuôn mặt tuấn mỹ , dáng dấp kia có thể so với đại minh tinh .
Anh ta tên là Nghiêm Túc ! Đối tượng mà các bà mai vốn thi nhau - Tổng tài công ty Hằng Tinh.
Cô quả thực không thể tin được, anh có thời gian đến nhà làm
phu quân ? A, không!
Tất cả đều do cha
gọi như vậy , phải nói là có thời gian đến nhà làm chồng cô?
Cha mẹ như thế
nào lại quen biết với anh .Có người nói không ít các tiểu thư nhà giàu muốn lấy anh ta làm chồng . Còn cô chỉ là học sinh phổ thông.
" Cha vợ , mẹ vợ , con là Nghiêm Túc." Nghiêm Túc rất có lễ phép chào hỏi ông - bà Trữ.
Thế nhưng , anh
lại dùng ánh mắt đánh giá hai bên trái phải để tiếp cận
người quê mùa kia . Trong lòng suy đoán , chẳng lẽ đây là vợ mình? .... Khóe miệng
co giật ,
hi vọng không phải.
" Ngài hạ cố đến chơi tệ xá , kẻ hèn này thật vinh hạnh .." Ông Trữ mở miệng.
" Ông ngậm miệng lại !" Bà Trữ
hung dữ trừng mắt liếc ông một cái , người kia rất nghe lời đem câu nói còn lại nuốt xuống bụng ." Ông nhà tôi bị bệnh, không cần để ý đến ông ấy. Mời tiên sinh ngồi xuống , Tiểu Thuần , rót trà cho khách!"
Trữ Đan Thuần chậm rãi
lấy cốc nước ở bên cạnh, động tác
lấy trà ra rất chậm.
Thì ra anh ta lại là một anh chàng đẹp trai ! Nhưng cô là một cô gái xinh đẹp thế kỉ 21 , ủng hộ phong trào tự do yêu đương đến với nhau !
Song , như vậy cũng tốt ,
ánh mắt của anh ta rất kén chọn , chắc chắn sẽ không thèm để ý đến cô !
Nghiêm Túc nhìn
dáng dấp Trữ Đan Thuần đang đi pha trà, hình ảnh lúc kẹt xe xuất hiện. Fuck , dĩ nhiên đồng hồ đổ chuông 3h16p.
Nhưng trên mặt anh vẫn lộ vẻ mỉm cười như cũ : "Ông nội nói , bảo cháu đón...... Đan Thuần về nhà , bồi dưỡng ....... Cảm tình ." Lúc đó anh nghe tên của
Trữ Đan Thuần , còn đang suy nghĩ , không biết cô gái
này có phải
là " Đan Thuần" hay "Đan Xuẩn." ?
" A , thế này đi , Tiểu Thuần đi thu dọn hành lý!"
Bà Trữ vừa đi ngâm lá trà vừa
bảo Đan Thuần , nhưng thấy cô cho từng miếng từng miếng lá vào trong ấm , liền quát to : "Trữ Đan Thuần ! Con nhanh nhẹn cho bà già này cái!"
Nghiêm Túc
rất không hi vọng điều này xảy ra , cô quả nhiên là vị hôn thê .......... Tuy rằng
vừa
gặp chỉ có ba người trong phòng , cũng rất hoài nghi là cô , nhưng không muốn thừa nhận. Hiện tại .........phải biết chấp nhận sự thật thôi .
Nhưng , nhìn cô quê mùa như vậy , người hầu trong nhà cũng sẽ coi thường cô chứ đừng nói đến ông nội. Trong mắt anh hiện lên một tia giảo hoạt không ai phát hiện.
Trữ Đan Thuần bị bà Trữ quát lên một tiếng , lại càng hoảng sợ , tăng tốc độ cho lá vào nước trà.
"Này." Cô đưa cái chén cho Nghiêm Túc , thờ ơ như không.
Nghiêm Túc buồn cười nhìn cô , cô không lấy lòng anh giống như những người con gái khác , lại còn ra vẻ không thèm đếm xỉa tới.
" Tiểu Thuần , thu dọn hành lý đi." Bà Trữ ra mệnh lệnh.
Trữ Đan Thuần sửng sốt : "Vì sao?"
"Nghiêm Túc đón con về nhà ở."
" Cái gì?" Trữ Đan Thuần cả kinh , rất nhanh khôi phục bình tĩnh . Hiện tại với bộ dáng này của cô , người đàn ông kia sợ rằng đến liếc mắt cũng không muốn.
"Con biết rồi." Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn
Nghiêm Túc vô cùng kinh ngạc nhìn Trữ Đan Thuần thay đổi thái độ , so với thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn. Nhưng, cô rất nghe lời bà Trữ nói , thật sự là " Đan Xuẩn."