"Tao không thể làm mẹ thiên hạ, nhưng tao có thể làm bà nội thiên hạ được không?"
Ninh Ninh tùy ý gác chân lên rồi lười biếng quét mắt nhìn tất cả mọi người bên dưới.
Tất cả mọi chuyện phát sinh đều vỏn vẹn chưa tới năm giây.
"M* nó!!!"
"Con đ* thối này!"
"Bắt lấy cô ta!"
Lúc này đám đàn em kia cũng tỉnh táo lại, bọn chúng hô hào chạy tới vây bắt Ninh Ninh.
Ninh Ninh nhàn nhẵn nhìn đám người nhào về phía mình, khi chúng tới gần sát thì bàn tay trắng nõn của cô giơ lên, khẽ chụp lấy cái điều khiển trên bàn.
Bíppp!!!
Một tiếng bip vang lên, giống như tiếng kíp nổ bom.
"Dừng lại...tất cả mau dừng lại cho tao"
Gã đại ca quát to, cả người đứng im không nhúc nhích nhìn về phía cô cầu xin.
"Đại tỷ, xin đừng...đừng bấm, nguy hiểm...nguy hiểm"
Lúc này, những kẻ khác thấy cái điều khiển màu đen trên tay Ninh Ninh đều lộ vẻ sợ hãi rồi lui về sau theo bản năng.
Cái điều khiển mà cô đang cầm chính là cái kích nổ bom, bên trong căn phòng xa hoa này mọi ngóc ngách đều được đặt bom. Cái này nhìn thì giống điều khiển nhưng chỉ cầm bấm công tắc một cái thì sẽ dễ dàng đen cơ thể người ta nổ thành một đống thịt nát.
Mà hiện tại cái \'kip\' quyết định sống ૮ɦếƭ kia lại đang nằm ở trong tay cô.
Cô gái mặc chiếc váy màu đỏ rực quyến rũ trước mặt vẫn là cô gái nhu nhược ban nãy nhưng lúc này lại mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Vẻ mặt cô không hề sợ hãi, thậm chí là ánh mắt lười biếng khẽ quét qua về phía bọn chúng, đôi môi còn mang theo ý cười thản nhiên nhưng lại khiến gã đại ca có cảm giác y như đang nhìn thấy một con ác ma...
Nhất là động tác nhanh nhẹn đá người lúc nãy...vừa nhìn thì đã biết đây là một cô gái đã từng được huấn luyện, mà còn được huấn luyện rất chuyên nghiệp.
Mẹ nó, rốt cuộc đây chính là cô gái \'chân yếu tay mềm\' mà họ đã tìm hiểu sao?
Gã đại ca không kịp nghĩ nhiều mà thành khẩn nhìn chăm chú vào cái kíp kích nổ trong tay Ninh Ninh, gã chẳng thèm để ý đến hình tượng mà mở miệng cầu xin tha thứ: "Đại tỷ..."
Ninh Ninh híp hai mắt lại: "Hửm? Gọi to một chút"
"Đại tỷ...là em có mắt không tròng, là em ngu dốt, tỷ chính là mẹ thiên hạ...À, không không không! Là Bà nội thiên hạ, xin tỷ rủ lòng thương tha cho em, tỷ muốn em làm gì cũng được, nhưng cái thứ kia không thể bấm bừa được đâu"
"Cái này sao?" Ánh mắt Ninh Ninh khẽ động, cúi xuống xoay xoay cái \'kip\' nổ trên tay, sau đó giơ tay lên trên nén cao một phát.
"Đừnggg...Đại tỷ"
Ngay lập tức cả đám thất thanh quỳ rạp xuống đất dưới chân cô.
"Đại tỷ đại ơn đại đức xin tha mạng...Chúng em sai rồi! Thực sự biết lỗi rồi...mong đại tỷ tha cho chúng em một con đường sống, Đại tỷ muốn về nhà, chúng em liền hộ tống Đại tỷ đi đến nơi về đến trốn"
Dưới ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, Ninh Ninh thuận lợi đón chắc được cái kíp nổ trên tay cười khẽ.
"Về nhà?"
"Đúng đúng đúng!"
"Ai muốn đi?"
"Hả?"
"Về làm gì cái nhà đấy chán bỏ mẹ ra"
Gã đại ca ngu người, mấy tên đàn em cũng trố mắt nhìn nhau.
"Vậy...vậy tỷ định như nào?"
"Chờ tao chơi chán rồi thì về" Ninh Ninh nhếch môi, tỏ vẻ \'Ở đây rất tốt, Bà đây còn muốn chơi thêm\'.
Lời cô vừa dứt, khiến gã đại ca và mấy tên đàn em gương mặt liền méo xệch cùng nhau ૮ɦếƭ tâm.
Thôi xong!
Mả cha nhà nó! Ai mau mau đến rước hộ nữ ma đầu này đi đi!!!
--------
"Bà chủ, không xong rồi"
Quản gia gấp gáp chạy vào phòng mẹ Diệp Hạo Nhiên.
"Gì? Có chuyện gì mà hất ha hớt hải chạy như ma đuổi vậy" mẹ hắn còn đang đắp một cái mặt nạ trên mặt, không khỏi cau mày nhìn về phía quản gia.
"Thiếu...Thiếu phu nhân bị bắt cóc rồi"
"Sao cơ? Ninh Ninh bị bắt cóc?"
Thân thể bà có chút đứng không vững, mặt nạ trên mặt liền rơi xuống.
"Vâng, tôi vừa nhận được tin tức từ phía biệt thự Hải Hoa, Cha mẹ thiếu phu nhân đang đi tìm kiếm, ngay cả anh trai của thiếu phu nhân đang ở trong quân ngũ cũng đã về"
"Hạo...Hạo Nhiên đâu?"
"Thiếu gia cũng đang từ Anh Quốc bay về"
Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp của bà liền không khỏi đen lại, bà cắn răng nghiến lợi nói: "Con bà nó, nó trông con dâu tôi kiểu gì sao lại bị bắt cóc vậy?"
"...."
"Hạo Nhiên...cái thằng trời đánh này, con dâu mẹ mày bị mà mất cọng lông nào là mày về mày ૮ɦếƭ với tay tao"