"Alo"
"Sao rồi, cháu mẹ xuất hiện chưa?"
"Mẹ à, nếu mẹ muốn bồng cháu thì đừng gọi điện làm phiền con nữa, con đang trong quá trình đưa cháu mẹ đến với thế giới này đây"
"Con trai không phải mẹ nghi ngờ năng lực của con đâu, nhưng con nói con dùng súng thật đạn thật mà tại sao mấy ngày rồi con dâu mẹ vẫn không có kết quả gì?"
"....."
"Mẹ thật nghi ngờ, con...cái kia súng đạn đó có dùng được không?"
"Mẹ"
Người nào đó nghe vậy, trán không khỏi nổi mấy vạch đen, gương mặt lập tức đen xì.
"Không được, hai con cứ tình trạng chậm rì rì như này thì làm sao cháu mẹ ra đời được, tối nay mẹ nhất định phải nấu canh bổ thận cho con, mẹ sẽ bảo người làm đưa tới, được rồi, không làm phiền con nữa hai đứa đang làm gì thì cứ tiếp tục đi"
Người mẹ nào đó nói xong một hơi dài thì lập tức cup điện thoại.
Diệp Hạo Nhiên còn muốn nói gì đó nhưng đầu bên kia chỉ còn lại vang lên tiếng tút...tút, làm hắn một hơi nghẹn lại ở trong cổ họng, thật là làm hắn tức ૮ɦếƭ.
Hắn để điện thoại trong túi, quay lại tiếp tục việc chính ôm cô vào lòng.
Không gian nho nhỏ.
Chỉ có hơi thở.
Ninh Ninh có chút kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn Diệp Hạo Nhiên, trái tim đập thình thịch, lại tựa vào cạnh cửa, không dám nhúc nhích. . . . .
“Thật sự là..." Diệp Hạo Nhiên đè nén từ lúc nảy đến bây giờ, nhắc mí mắt, nhìn Ninh Ninh vẫn còn đang kinh ngạc, hắn lập tức nắm chặt bả vai của cô, lập tức xoay người của cô...
“A” Ninh Ninh ngạc nhiên xoay người, còn đang nghi ngờ, thân thể bị người mạnh mẽ xoay, mặt của cô ửng đỏ.
Hắn lập tức ôm ấp hông của cô, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ở bụng cô, cúi mặt hôn nhẹ ở bên tai của cô, lại hôn nhẹ cổ của cô, tiếng hôn ướƭ áƭ phát ra tràn cả phòng thay quần áo.
“. . . . . . . . .” Mặt của Ninh Ninh ửng hồng, dựa sát vào trong иgự¢ hắn, cũng không còn dám động đậy, chỉ khẽ cắn môi dưới, khi cảm thụ nụ hôn của hắn rơi vào vành tai, cả người ngứa ngáy, nhẹ nuốt cổ họng một cái, nhắm mắt lại.
"À...mẹ...mẹ gọi điện nói gì với anh vậy?"
"Mẹ bảo..." vừa nói hắn vừa ngậm lấy vành tai cô thở nhẹ: "chúng ta tiếp tục"
"Hả? Tiếp tục?"
"Ừm...tiếp tục tạo ra cháu của mẹ"
Cảm nhận cô gái trong иgự¢ mềm nhũn, trong lòng hắn càng kích động sôi trào, tay đã dần dần tiến lên, cách quần áo, nhẹ phủ bộ иgự¢ của cô, xoa nắn. . .
"Anh..." Ninh Ninh tựa vào trong иgự¢ của hắn thở dốc ngăn lại tay hắn: "Đừng làm loạn"
"Hửm? Em không thích?"
"Không phải...Đây...đây là phòng thay đồ"
"Vậy thì sao" hắn cúi đầu hôn nhẹ cổ cô bá đạo: "anh thích làm ở đâu thì thì làm, có gì phải sợ?"
Ánh mắt lộ ra dịu dàng và thương yêu.
Trái tim của cô bởi vì hắn mê say, mà nhảy thình thịch.
“Ninh Ninh. . . . . ."
Diệp Hạo Nhiên lập tức lại xoay thân thể của cô, đè cô trên gương, hôn lên môi của cô, một tay nâng nhẹ chân trái uyển chuyển của cô, để cho thân thể mình mạnh mẽ đè ở trên người của cô.
“Ưm...” Mặt của Ninh Ninh đỏ bừng, cái này so với thật tiến vào người càng trêu chọc hơn, trái tim của cô lại nhảy loạn.
“Ôm anh,” Diệp Hạo Nhiên lại nâng chân trái của cô, tay xoa nắn ở giữa chân và bờ ௱ôЛƓ.
Hắn là một người đàn ông rất bá đạo.
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Trong lòng Ninh Ninh nhộn nhạo dịu dàng và mềm mại như nước, đôi tay không nhịn được chậm rãi dời lên trước иgự¢ hắn, cuối cùng kéo nhẹ cổ của hắn, hơi chủ động hôn nhẹ hắn.
"Ninh Ninh...” Diệp Hạo Nhiên chủ động mạnh mẽ hôn sâu cô, tay cũng không nhịn được kéo xuống dây khóa sau lưng cô.
“Gọi anh...”
Ninh Ninh mở nhẹ đôi mắt dịu dàng màu hồng, nhìn Diệp Hạo Nhiên, gọi nhỏ: “Hạo Nhiên...”
“Không phải. . .” Đôi tay Diệp Hạo Nhiên lướt qua váy ren ngắn trên vai cô, lộ ra áo lót màu tím, ra lệnh.
Ninh Ninh đang bị người đàn ông này mạnh mẽ ôm, không nhịn được kêu một tiếng: “Chồng yêu. . . . . .”
Một chút cảm giác quyền sở hữu ào tới.
“Gọi nữa. . . . . .” Diệp Hạo Nhiên hôn nhẹ xương ức của cô, tay đã duỗi tới phía sau, nhẹ buông lỏng móc áo.
"Chồng yêu. . . . .” Ninh Ninh có chút cảm động gọi nhỏ.
Hai mắt Diệp Hạo Nhiên lập tức sôi trào, lập tức thoát áo lót của cô, cúi xuống cắn chặt điểm nhỏ màu hồng phấn, ʍúŧ mạnh! !
“. . . . . .” Ninh Ninh khẽ cắn môi dưới, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của hắn di chuyển trên người mình, ướƭ áƭ mà nóng bỏng.
-----------
Gần một tiếng trôi qua, hai người mới bước ra từ trong phòng thay đồ.
Diệp Hạo Nhiên nắm lấy tay Ninh Ninh đi đến trước quầy tính tiền.
"Gói lại tất cả những bộ đồ cô ấy vừa thử cho tôi"
"À...Vâng" nghe vậy, nữ nhân viên đang mắt to mắt tròn nhìn chằm hai người lập tức nhanh chóng hoàn hồn.
"Khoan đã"
Diệp Hạo Nhiên mở miệng, ánh mắt rơi xuống vào người cô, nhìn chằm chằm vào người cô làm Ninh Ninh khẽ rùng mình.
"Lấy cho cô ấy thử bộ này đi" hắn chỉ tay vào một bộ váy ngắn màu đỏ"
Một lúc sau...
Bộ váy ngắn cúp иgự¢ bó sát toàn thân, còn để lộ ra hơn nửa lưng, vừa nhìn là biết hở hang cỡ nào, Ninh Ninh mặc chiếc váy vào bước ra, liền thấy sắc lang nào đó hai mắt tỏa sáng, cô nhỏ giọng hỏi: “em nghĩ...bộ này không phù hợp với em"
Hắn nhìn cô thật kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, vẻ mặt hài lòng khẽ cong môi, sau đó lại đưa cô một bộ áo khác…
Đồng phục học sinh?
Ninh Ninh khó hiểu nhìn hắn, cô đâu phải học sinh.
"Anh có lấy nhầm không? Đây là đồng phục học sinh mà"
"Ừm, Anh biết" hắn nhìn cô cong môi thản nhiên đáp, ánh mắt xẹt qua một tia ám muội: "Thử đi, anh chưa từng thấy em mặc đồng phục bao giờ, anh muốn xem"
Ninh Ninh đành theo ý hắn cầm lấy bộ đồng phục học sinh châu âu vào phòng thay đồ.
Lúc đi ra, cô thậm chí còn không dám nhìn chính mình, tay áo ngắn rất ngắn, để hở ra một vòng eo trắng nõn, ca-ra-vat màu đỏ buộc lên mới miễn cưỡng che khuất rốn, hơn nữa một cái váy học sinh cực ngắn nơi ௱ôЛƓ, Ninh Ninh cảm giác mình xấu hổ đến không thể gặp người khác rồi.
"Em..."
Bên trong lộ ra y phục váy ngắn học sinh, một cái ca-ra-vat ở trước иgự¢ lắc lư.
Diệp Hạo Nhiên yên lặng ngắm nhìn cô, tầm mắt không di động theo động tác kéo váy của cô, bên trong đôi mắt màu đen dần dần chuyển sang một tia u ám, cặp mắt càng thêm đen kịt sâu thẳm, khóa chặt chẽ vòng eo thon trắng nõn mảnh khảnh của cô, cuống họng không khỏi kéo căng.
Tuổi trẻ non nớt trong sáng lộ ra gợi cảm lơ đãng, thiêu đốt mắt của hắn.
Hóa ra cô gái này mặc vào quần áo học sinh lại mê hoặc như thế.
Nghĩ đến thời học sinh cô từng mặc đồng phục như vậy, ngày ngày bị bao nhiêu tên nam sinh ngắn nhìn, ánh mắt hắn liền chuyển sang một tia không vui.
Thật muốn thời gian quay ngược lại, đi móc mắt của mấy tên nam sinh dám nhìn lén cô.
Thân thể Diệp Hạo Nhiên từ từ căng ra, nếu không phải đang ở trong cửa hàng, hắn hiện tại nhất định đem cô giải quyết ngay tại chỗ, cả người cô mặc như thế này, rõ ràng là quyến rũ ૮ɦếƭ người.
Diệp Hạo Nhiên đi về phía Ninh Ninh đang trong trạng thái ngỡ ngàng, bàn tay hắn ôm ngang thắt lưng cô, môi ghé vào tai cô nói nhỏ: “Buổi tối về nhà, mặc cho một mình anh xem…”
Nói xong liền tự tay lấy một cái áo khoác bao bọc lấy người cô, thật chặt không một kẽ hở, sau đó ôm ngang lấy cô đi ra ngoài.
Người đàn ông này!
Đã háo sắc thì thôi đi đằng này lòng dạ còn hẹp hòi nữa chứ!