"Em dám nói không yêu, tôi liền vứt em từ tầng 20 xuống dưới!"
"Tôi...không...A"
Lời Ninh Ninh còn nói chưa dứt, ngay lập tức thân thể cô liền nhẹ bẫng, cả người bị hắn bế lên cao, cửa sổ được mở ra rèn che chắn bị gió thổi tung bay tạt vào mặt cô, Ninh Ninh sợ hãi giơ tay ôm chặt lấy cổ hắn.
"Anh, anh muốn làm gì?"
"Ném em xuống dưới"
"A...Đừng"
Ninh Ninh hoảng sợ càng ôm chặt lấy hắn, tiếng gió không ngừng phả vào mặt cô lạnh buốt, độ cao từ tầng 20 xuống dưới, nhìn thôi cô đã thấy sợ, huống hồ cô còn là đứa sợ độ cao.
"Tôi cho em hai lựa chọn, một là nói yêu tôi, hai là tôi vứt em xuống dưới"
Vừa nói hắn vừa ôm chặt cô tới ban công.
"Á...em nói, em nói, anh thả em vào phòng đi"
"Hửm?"
"Ông xã, em yêu anh "
Ninh Ninh không suy nghĩ gì, liền nhắm mắt nói nhanh, cuối cùng cô cũng được hắn ôm vào phòng thả cô xuống đất.
Cô ôm tim khẽ thở phào một hơi, dọa ૮ɦếƭ cô rồi.
"Nói lại lần nữa đi"
"Hả?"
Ninh Ninh mờ mịt nhìn hắn, chỉ thấy một đôi mắt ánh lên nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn hút cô vào ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy ấy.
"Em..."
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt Diệp Hạo Nhiên, trái tim đập bang bang, đôi môi khẽ cắn cắn rồi mở miệng.
"Em yêu anh, Diệp Hạo Nhiên em yêu anh"
Lời còn chưa dứt, cô chợt thấy tay trái bị nắm chặt, thân người cũng bị kéo lại, khóa chặt trong Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp.
"Em nói thật sao?"
"Thật"
Cô lui người lại, tham luyến sự ấm áp của hắn, giá lạnh đã bị hơi ấm từng phút từng giây hòa tan.
Bàn tay thon dài khẽ мơи тяớи gương mặt ửng hồng của cô, ý cười của hắn càng đậm, ánh mắt toát lên niềm vui sướng ấm áp.
“Ninh Ninh, anh yêu em là thật, vậy nên anh cũng mong tình cảm của em là thật"
"Anh không tin em?"
"Anh tin em…”
Hắn tin tưởng cô, vẫn luôn tin tưởng, nhưng… Tin tưởng là một chuyện, để ý lại là chuyện khác!
"Ninh Ninh, anh không cấm em có bạn bè, không cấm em đi chơi, nhưng sau này em bớt qua lại với đám trai bao bao đó được không? Bởi vì anh sẽ ghen, anh cũng sẽ buồn, anh cũng sợ mất đi"
Ninh Ninh sáp lại gần hắn, đôi môi lạnh lẽo khẽ run run hôn lên môi hắn, ghé vào tai hắn nói khẽ: “Em cam đoan với anh, sau này sẽ không như thế nữa.”
Một luồng tê cứng trên môi khiến thần trí hắn hưng phấn.
Làn môi xinh đẹp sáng bóng của cô tản mát hương thơm dìu dịu ngây ngất như hoa anh túc.
Diệp Hạo Nhiên tận lực khống chế khát vọng trong lòng, điều chỉnh hô hấp… Tuy nhiên, cánh cửa dụς ∀ọηg một khi đã mở, lực tự chủ không thể nào khống chế được thân thể nữa…
Hai tay trượt dần đến bên hông cô, ôm lấy.
Gương mặt ửng đỏ của cô khiến hắn khó có thể kiềm chế được nữa, bèn cúi đầu hôn lên môi cô.
Môi lưỡi quấn quýt rốt cuộc không thỏa mãn được khát vọng của hắn, tay hắn không chịu khống chế vươn ra hướng đến chân cô, di chuyển dọc theo đường cong mềm mại mượt mà…
Thân thể cô run rẩy trên đầu ngón tay hắn, trong không gian phát ra những tiếng ngâm khe khẽ nhỏ vụn… Tay cô để trên иgự¢ dần mất sức lực.
"Ưm...em, em đi tắm đã"
Diệp Hạo Nhiên dừng lại, nghe lời cô không làm loạn nữa, hắn áp trán vào trán cô cố gắng kìm chế dụς ∀ọηg trong người thì thầm.
"Ừm, nhanh lên, anh đợi em"
----------
Trước đó Ninh Ninh đã dính không ít mùi rượu từ quán bar. Mùi không dễ chịu cho lắm, nên cô đi tắm rửa sạch sẽ.
Lúc cô ra ngoài, Diệp Hạo Nhiên không thấy đâu, ngó nghiêng xung quanh, chợt nghe tiếng cửa phòng. Cô ngoảnh lại nhìn thì thấy bóng dáng cao ngất của Diệp Hạo Nhiên ở cửa ra vào. Áo khoác bên ngoài như vương chút khí lạnh ban đêm nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của hắn. Tay hắn xách theo hai chiếc hộp như thể hắn mới tự mình đi mua đồ ăn mang về.
Ninh Ninh đứng đó bất động nhìn hắn.
Đây là...đi mua đồ ăn cho cô sao?
"Lại đây" Diệp Hạo Nhiên nhàn nhạt lên tiếng.
"Anh ra ngoài mua đồ ăn sao?"
"Ừm"
Diệp Hạo Nhiên kéo cô lại gần, đưa tay lên vuốt ve mặt cô. Ninh Ninh ngừng nói, ngước mắt nhìn hắn.
Chạm vào tay hắn là một mảng lạnh như băng. Hắn không lên tiếng, ánh mắt ôn nhu ngưng đọng, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve trên mặt cô. Cho đến khi mặt Ninh Ninh không còn cứng ngắc lạnh giá như vậy nữa tay hắn mới thả cơm hộp trong tay kia lên chiếc bàn bên cạnh.
"Ăn cái gì trước đi đã."
Hắn thả tay xuống, mở hộp đồ ăn trên bàn ra. Bên trong hộp đồ ăn tinh xảo là thức ăn nóng hổi và bánh ngọt mà cô thích ăn, còn có một ly nước trái cây ấm.
Cô khẽ cầm đũa lên nếm thử một miếng.
"Sao anh biết em chưa ăn gì?"
"Lúc ở bên ngoài em nôn ra chỉ toàn rượu. Chuyện này mà còn không nhìn ra, thì anh làm chồng em kiểu gì?".
Trong miệng Ninh Ninh còn đầy thức ăn, cô dừng lại một chút, chợt nhìn hắn.
"Ồ...hóa ra anh còn biết anh là chồng em cơ đấy"
Ánh mắt Diệp Hạo Nhiên khẽ động, tay đưa lên vuốt vuốt đầu cô như trấn an, khẽ cười.
Ăn được một lúc Ninh Ninh bỏ đũa xuống uống nước, bàn tay hắn khẽ đưa ra khều một lọn tóc còn ướt đang rũ xuống vai cô, khẽ hỏi.
"Ăn no rồi hả?"
"Vâng"
Động tác của hắn nhàn nhã lại chậm rãi, ngón tay thon dài tùy ý quấn lấy lọn tóc của cô.
"Vậy bây giờ đến lượt anh ăn."
"Vậy anh ăn đi, vừa khéo ban nãy em ăn không nhiều lắm."
Ninh Ninh sửa soạn lại hộp cơm trên bàn một chút, dọn một bộ đồ ăn mới rồi đẩy đến trước mặt hắn.
Kết quả, hắn lại cười khẽ, không hề nhìn những thứ trên bàn, mà kéo cô đến cạnh bàn rồi cúi xuống hôn dọc theo cổ cô.
Cơ thể Ninh Ninh toát ra mùi sữa tắm thơm ngát, trên người quấn khăn và áo choàng tắm, kín đáo đến nỗi khiến hắn chỉ muốn xé toạc ra nó ngay lập tức, sau đó nghiền nát cô vào bụng.