Vợ à...em thật ngốc - Chương 09

Tác giả: LyK

Mấy hôm nằm bệnh viện, cái tên đáng ghét đó [LyK: Chị ám chỉ anh Khải Phong đẹp trai a]
hoàn toàn không cho tôi động vào thứ gì, bất quá đi vệ sinh thì cũng phải có một nữ y tá đi theo, nói tóm gọn, cuộc sống bệnh nhân của bao người khác thì thoải mái, nhàn hạ, còn tôi thì như ngồi trong lao ngục tối, không có lối ra
Lại nói về hôm trước, chỉ là cầm cái remote chỉnh kênh yêu thích, hắn ta bỗng từ đâu xuất hiện, giật cái remote trên tay tôi cứ như ςướק súng của khủng bố vậy, còn lớn tiếng trách tôi bị bệnh mà còn ham vận động, chỉ là một cái remote nhỏ, nhỏ, nhỏ xíu thui hà
Bạn đang đọc truyện tại  ThichTruyen.Vn - Chuyên mục Truyện Dài Kì
Dù sao cũng phải nhẫn nhịn, tôi cũng không có sức mà kêu la, gào thét
Nhưng là, mấy bữa nay không đi học, thế nào nhỏ Tuyên cũng lo lắng tràng trề cho coi
Vừa rời mắt khỏi cuốn tiểu thuyết tình cảm sướt mướt, tôi đã thấy cậu ta ló đầu ra sau cánh cửa
-"Sao lại đến sớm thế?"
Lại nhìn đến phía sau cậu ta, là một người con gái. Là bạn đồng học đây mà
Bạn ấy mỉm cười thật tươi, chào tôi
-"Hi Nhã Đan, mấy bữa nay nằm đây mà không nói, hại mình lo lắng đến mất ăn mất ngủ"
Tôi cười khổ, gì chứ, bao nhiêu nệm êm giường ấm không nằm, có khùng mới muốn vào giường của bệnh viện nằm
-"Hi Huyên Kim, hôm nay cậu không đi cùng với anh bạn hôm trước à"
Bạn ấy hơi ngớ người, sau đó cười nói
-"À, anh hai bận, không đến đây được, nhờ tôi hỏi thăm sức khỏe cho bạn!"
Sau đó, cô bạn xoay người nhanh chóng rời khỏi chỗ đang đứng, tiến gần tôi, thấp giọng
-"Tôi có chuyện muốn nói với bạn..."
Sau đó liếc nhìn hắn ta đang đứng phía sau, tôi nhìn hắn
-"Cậu có thể về nhà lấy điện thoại và vài quyển sách trên kệ cho tôi được không?"
Hắn ta chần chừ nhìn bạn ấy một lúc, sau đó gật đầu rời đi
Còn lại tôi và bạn ấy trong phòng, không gian thật khó chịu, chỉ muốn thoát khỏi cảnh này, tôi thấp giọng nói nhỏ
-"Có việc gì à?"
Bạn ấy ngẩng mặt lên, miệng nở một nụ cười,....nụ cười đáng sợ
Nụ cười như vậy, thật khiến người ta sởn gai ốc
Bạn ấy nhìn tôi, sau đó lạnh giọng nói
-"Tôi cũng không phải người thích vòng vo, vào thẳng vấn đề chính....Bạn không được qua lại với Khải Phong"
Tôi sững người, cảm giác tim như thắt lại, khổ sở nói
-"Tại sao?"
Cô bạn nhìn bộ dáng chật vật của tôi, vất đi vỏ bọc hiền dịu, khinh miệt nói
-"Sao? Nhìn bộ dáng như vậy của bạn, thích cậu ta rồi sao?"
Tôi ấp ủng nủa ngày, cũng không nói được một câu
-"Tôi...tôi..."
Ánh mắt cô bạn sắc bén chiếu thẳng vào mắt tôi, khiến tôi nửa muốn né tránh, nửa muốn nghiêm tục nhìn thẳng vào cô
-"Hừ, xung quanh cậu ấy rất nhiều ong bướm xung quanh, cậu cũng không ngoại lệ..."
Dừng một chút, cô ta nói tiếp
-"Nhưng cậu ta không hề thích ai, cậu ấy chỉ thích mỗi mình tôi, thậm chí phải nói là yêu say đắm [LyK: ơi, nổ quá bà ơi]..."
Tôi nhíu mày, cảm giác tim như bị ai đó vừa đánh, vừa trát muối vào vết thương, nghi hoặc hỏi
-"Cho nên....?"
Cô ta "hừ" lạnh
-"Bạn không được đần gần cậu ấy, cậu ấy sinh ra là để dành cho tôi, hai chúng tôi hoàn toàn rất hợp nhau, nếu cậu dám tới gần thì..."
Cô ta vẫn ánh mắt sắc lanh, cúi xuống vớ lấy con dao gọt trái cây trên bàn, tiến lại gần tôi
Tôi thất kinh....
Cô ta hạ dao xuống...
Phập!...
Một màu đỏ tươi chảy ra thấm đẫm cả drap giường, tôi trợn mắt lên đầy đau đớn nhìn cô ta
-"Cô...ai...sao cô dám"
Thật là không còn có thể xưng bạn xưng bè với cô ta nữa mà
Cô ta rút con dao ra khỏi, lạnh lùng liếc nhìn từng dòng nước màu đỏ cứ tuôn ra như suối
Tôi bần thần cả người
Nhìn vào quả cà chua bẹp dí dính đầy dòng nước màu đỏ, thấm đẫm cả drap giường, tới cuốn tiểu thuyết nổi tiếng tôi chật vật lắm mới mua được bây giờ loan lổ nước cà chua
Tôi hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ người trước mặt, hừ, để xem nhà ngươi lợi hại đến đâu nhá, từ nay ta quyết không coi ngươi là bạn bè gì nữa
Cô ta khinh thường liếc nhìn cuốn tiểu thuyết, sau đó lấy tay bắt lấy nó
Lật qua lật lại, trong ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ khinh thường
-"Hừ, cũng chỉ là đồ rẻ tiền"
Tôi trợn mắt ếch nhìn cô ta, gì chứ, phải nhịn cả tháng "tiền lương" mama phát tôi mới có thể mua được đó chứ
Lại nghĩ về người mẹ đó, lòng tôi bỗng trùng xuống, hoàn toàn chìm xuống đáy đại dương
Cô ta đem cuốn tiểu thuyết tôi yêu thích quẳng vào thùng rác một cách không thương tiếc, tôi tròn mắt, con người này, là thiên thần hay ác quỷ đây...
-"Sao? Tiếc à?"
Thấy tôi bất động không nói, nhưng gương mặt vẫn bình thản nhìn cô ta, cô ta đâm ra quạu, móc ví da đắc tiền ra, ném vào mặt tôi tờ 500 ngàn, khinh miệt nói
-"Sao? Đủ chưa?"
Tôi phát điên nhìn cô ta, hừ đúng là bọn tiểu thư lá ngọc cành vàng, chỉ biết tiêu tiền như nước
-"Lấy về, tôi không thích những đồng tiền không tự mình làm được mà lại thích phung phí..."
Tôi liếc nhìn cô ta, trào phúng nói
-"Hơn nữa, nên đem đi mua son phấn mà dưỡng lại khuôn mặt mình đi!"
Cô ta nghiến răng ken két, ánh mắt tóe lửa nhìn tôi
Cô ta tiến lại, táng tôi một cái thật kêu, sau đó lại thêm một cái nữa vào má bên kia
Tôi cũng không do dự tặng cho cô ta một cái tát. Cô ta giơ tay, định phản bác, chợt có tiếng mở cửa
Cô ta cười giảo hoạt, sau đó không tránh né
Bốp
Bạt tai rơi lên khuôn mặt trắng noãn của cô ta, cô ta bỗng dưng khụy xuống
Khải Phong bước vào phòng, liền chạy lại đỡ lấy cô ta, hướng tôi mà quát to
-"Này, em làm gì vậy? Không biết thân thể cô ấy từ nhỏ đã được bao bọc che chở à, sao lại ra tay nặng thế?"
Gì chứ, cô ta là tán tôi 2 cái lận đó, khuôn mặt của tôi tuy không phải lá ngọc cành vàng gì, nhưng cũng là khuôn mặt con gái đó
Cô ta thì thào, yếu ớt nói
-"Bạn ấy không có đánh em, chỉ là em...em....hức..hức..."
Nước mắt của cô ta rơi không ngừng làm tôi tròn mắt ngạc nhiên, nếu cô ta mà không làm diễn viên thì thật là tổn thất lớn cho ngành điện ảnh đó nha
Hắn ta quay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi
-"Đợi anh về sẽ tính sổ với em"
Hừ, tôi bĩu môi khinh thường, ai cần chứ, aiz, sao tự nhiên tôi lại tức giận thế chứ, còn hai người đó, ôm ôm ấp ấp gì chứ, thật là chướng mắt đi
Hừ hắn ta một bước bế cô ta chạy như bay ra ngoài, hừ, chỉ có một bạt tai nhỏ thôi mà, đâu bằng hai bàn tay năm ngón mà cô ta in vô mặt tôi
Hừ, không nghĩ nữa, bật TV coi cho đỡ nhàm
---------------------------------------------------
Trong một phòng khám bệnh khác
-"Là cậu cố ý đúng không?"
Huyên Kim ánh mắt tràn đầy mê luyến nhìn Khải Phong, giọng ngọt như kẹo đường nói
-"Em cũng chỉ vì anh"
Sau đó, cô ta rúc vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của Khải Phong
Khải Phong khẽ đẩy cô ra, khuôn mặt nghiêm nghị nói
-"Đàng hoàng lại"
Sau đó đăm chiêu nhìn Huyên Kim đang bày ra khuôn mặt tràn đầy thất vọng
-"Mình đã nói...đời kiếp này chỉ yêu mình cô ấy, không có ai khác!"
Sau đó Khải Phong rời đi
Huyên Kim níu áo anh lại, đặt bờ môi ngọt ngào lên bờ môi mát lạnh kia, dây dưa không dứt
Cuối cùng, anh đẩy mạnh cô ra, giận giữ nói
-"Không cho phép cậu tùy tiện"
Sau đó, cậu bỏ lại cô ngồi trên giường cùng nỗi uất ức tràn trề
----------------------------------------------
Tôi đang cầm cái remote chỉnh qua chỉnh lại, hừ, toàn mấy kênh nhạt nhẽo, tóm gọn bằng hai chứ_Vô vị
TV gì đâu mà ngay cả một kênh thiếu nhi cũng không có
[LyK: vậy thì kênh người lớn hả chị?(mặt gian) Nhã Đan(đỏ mặt, kí đầu t/g):Con nít k dk nghĩ lung tung LyK:ê, tui nói kênh người lớn là kênh lịch sử địa lí, thời sự v.v nha, ai bậy bạ đây? Nhã Đan(tím tái mặt)]
Đúng lúc đó, có tiếng mở cửa
Theo bản năng, tôi định quăng cái remote qua một bên, nếu là hắn, thế nào cũng la tôi vận động nhiều cho coi [LyK: Ặc]
Nhưng nghĩ lại, hắn có phải là gì của mình đâu mà dám la mắng chứ
Nghĩ vậy, tôi nằm lì đó, khí thế chuyển kênh, mặc cho sự bầm dập của cái remote [LyKin tiễn đưa ngươi về nới an nghỉ..."
Cảm giác cậu ta đóng cửa, tiến lại gần tôi
Tôi vẫn lạnh nhạt, coi như không có sự có mặt của cậu ta trong căn phòng này
Bỗng nhiên, cậu ta thơm "chụt" vào má tôi
Tôi mở to mắt, đơ người, hoảng hốt quay về phía cậu ta...Ack
Tôi trơ mắt nhìn cậu ta ςướק đi nụ hôn....thứ 2 của tôi
Tôi cố đẩy, thậm chí là đánh mạnh vào cậu ta nhưng cậu ta chẳng xi-nhê gì, tôi đành phải mềm nhũn ở trong иgự¢ cậu ta [LyK: Sao mình đen tối quá [mặt đen] ]
Ơ, không giống như mấy lần trước chỉ ngoài môi, lưỡi của cậu ta đang nằm trong miệng tôi
-"Ưm...ưm"
Khi cảm giác tôi sắp bị tuyệt chủng vì thiếu ô xi, cậu ta đành lòng buông tôi ra, tôi xụi lơ hoàn toàn trong иgự¢ câu ta, ấm áp thật, aiz, mình nghĩ gì vậy chứ....
Thuận thế, cậu ta dịu dàng ôm tôi ngã xuống giường [LyK: ai nghĩ bậy khai mau]
Tôi nằm ở trên người cậu ta, cậu ta nằm ở dưới, tư thế hết sức mập mờ
Cậu ta cười khẽ nhìn tôi, tôi đỏ mặt, giá như tôi có thể đem nụ cười đó đốt đi thì hay biết mấy
-"Cười gì chứ?"
Cậu ta không trả lời mà hỏi ngược lại
-"Lúc nãy....em ghen à"
Tôi đỏ mặt, lắp bắp
-"Ghen...ghen gì chứ...tôi...hừ...thật buồn cười"
Cậu ta mỉm cười gian xảo, tham lam hít mùi dầu gội trên tóc tôi, phả hơi nóng nam tính vào mặt tôi
-"Hừ, thật sao?"
Tôi rùng mình mấy cái, đỏ mặt đẩy cậu ta ra
-"Thôi được, tôi nói, tôi nói....là.....ưm...chẳng qua....có một chút"
Sau đó tôi vội vàng chỉnh lại
-"Chỉ một chút, một chút xíu thôi à, ê, cười gì chứ"
Cậu ta cứ như đang coi một vở kịch hài vậy, tôi bực tức vùng vằng
-"Thật ngốc mà, thôi ngủ đi"
-"Có cậu ngốc á...ê, buông ra coi..."
Cậu ta vờ như không nghe, ôm tôi thật chặt ở trước иgự¢ mình, tôi cựa quậy thì bị cậu ta áp đảo
-"Nếu cựa quậy nữa, anh sẽ hôn em đó"
Nghe lời đó của cậu ta, như có sét đánh bên tai, tôi lặng thinh nằm, rồi thi*p đi lúc nào không hay
Mà phía sau tôi....luôn có một nụ cười ấm áp....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc