Vợ à...em thật ngốc - Chương 05

Tác giả: LyK

Tôi bất động đứng tại chỗ, vùng khỏi tay chị ta đang giữ lấy, tôi đi từng bước lảo đảo đến chỗ của nó
Xách cổ áo nó đứng dậy, tôi quát vào mặt nó
-"Mày không phải là em của tao"
Sau đó tôi bỏ đi mặc kệ tiếng gọi với của chị ta
--------------------------
Nắng chiều trải dài trên đường phố, trên những con phố nhộn nhịp ngưới qua người lại, bên vỉa hè thỉng thoảng mùi thịt nướng bay lên hòa vào không khí
Đang đi, bỗng một chiếc áo vest từ đâu bay tới vai tôi, ngước mặt lên, lại là tên đáng ghét đó, hôm nay không có cô nào theo cả, lại càng không có chiếc ô tô sang trọng nào ở đây
-"Chị dâu làm gì ở đây thế"
Tôi lắc đầu uể oải
-"Không có gì đâu, cậu đừng quan tâm"
Chợt cậu ta nhìn tôi thật lâu, hả, hổng lẽ cậu ta "kết-mô-đen" tôi rồi?
-"Mặt chị dâu sao vậy?"
Tôi giật mình, lấy áo phủ che mặt, quay đi
-"Không có gì đâu"
Cậu ta xoay tôi lại, ánh mắt hiện rõ lo lắng
-"Chị nói mau, ai đánh chị?"
Tôi tái mặt, đừng nói hắn ta cũng như thằng em tôi hay bà chị kia nha, tôi không muốn cô gái ấy có thêm một vết xẹo nào nữa
-"Đừng...đừng có làm gì cô ta, cô ta chỉ....à không, tôi vấp té"
Cậu ta nhăn mặt
-"Chị thật không biết nói dối, mà cô ta là ai?"
Tôi lắc mạnh đầu, hét lớn nói
-"Đã bảo là không có gì mà"
Sau đó tôi chạy đi thật nhanh. Cậu ta đuổi theo
-"Khoan đã...chị dâu"
Đến trước một công viên cũ bỏ đi, tôi đứng sững lại, kí ức thoáng ùa về trong tâm trí
-"Đố anh bắt được em đó"
-"Anh mà bắt được thì cho em cười mỏi miệng luôn"
-"Ah haha"
-"Bắt được rồi nha"
-"Tha cho em"
-"hahaha"
Chợt, phía sau cậu ta nắm lấy cánh tay tôi
-"Sao chị lại bỏ đi?"
Tôi quay mặt lại, cậu ta giật mình hoảng hốt
-"Sao...sao chị lại khóc?"
-"Tôi..."
Càng lúc, tôi càng khóc to hơn, nước mắt cứ thế rơi mãi rơi mãi...không thể nào ngừng được, tại sao tôi lại khóc trước mặt một người lạ thế này chứ. Chợt, cậu ta ôm tôi, hơi ấm này, sao thân quen thế...
-"Ngoan...đừng khóc nữa...chị dâu"
Nắng chiều trải dài, nơi công viên cũ kĩ, người con trai ôm cô gái nhỏ nhắn trong Ⱡồ₦g иgự¢, vỗ về dỗ dành, cô gái nhỏ lại không ngừng khóc, nước mắt cứ như mưa làm ướt áo cậu
------------------------
Ngồi trên ghế đá của công viên, tay cầm trong tay li cà phê sữa nóng, tôi nhấp một ngụm
-"Chị dâu sao lại khóc thế"
Cậu ta bước lại gần tôi
-"Cậu có tin trên đời này có một cô gái rất ngốc nghếch không?"
Cậu ta trầm ngâm nhìn tôi, sau đó giọng trầm nói
-"Cô gái đó không ngốc, chỉ vì cô ấy quá tốt bụng"
-"Cậu nói dối, cậu thậm chí còn không biết cô ta"
-"Em..."
-"Ngày xưa, có một cô gái,...mơ tưởng sẽ là vợ của một hoàng tử bạch mã rất đẹp trai....Nguyện vọng của cô cuối cùng đã thành công khi hoàng tử vô tình ghé qua căn lều cũ nát của cô,....bạch mã hoàng tử đã trở thành một người không thể thiếu trong cuộc sống của cô gái đó...nhưng đến một ngày, cô gái hoàn toàn nhận ra rằng...hạnh phúc cũng sẽ có lúc qua đi...không bao giờ giữ lại được....bạch mã hoàng tử đến một vương quốc khác, và chắc chắn, anh ta sẽ có một cô công chúa thật xinh đẹp, lộng lẫy, kiêu xa, hoàn toàn khác xa với cô gái đó, bé nhỏ, yếu ớt...Cô gái đó từ lúc đó cười nhiều hơn...nhưng không phải lúc nào cũng là nụ cười thật,....mặt nạ hình người cười của cô ta tuyệt tác tới nỗi...không ai biết là máu trong tim của cô ta ứa ra...trái tim cô ta ૮ɦếƭ dần....mà không ai biết....."
Nước mắt tôi lăn dài theo từng lời nói, từng nỗi đau mà ngày nào tôi cũng gậm nhắm trong im lặng, sự đau khổ kéo dài là một vết thương mãi không lành trong con tim tôi, tôi quay sang cậu ta, mỉm cười mà nước mắt vẫn cứ rơi
-"Cô ta thật đúng là ngốc đúng không, hừ, đúng là trèo cao"
Tôi không biết là đang mỉa mai cô gái đó...hay tự giễu cợt mình...nhưng chỉ biết,...nước mắt tôi mặn chát hòa tan nơi đầu lưỡi, cậu ta quay sang nhìn tôi, mỉm cưới ấm áp, làm trái tim tôi rung mãnh liệt, ôi trái tim này, cậu ta quay sang ôm tôi, tôi tròn mắt, nhưng sau đó bật khóc trên bờ vai cậu ta
-"Cô ta rất ngốc phải không....huhu"
-"Không, cô gái ấy không ngốc, cô gái ấy sẵn sàng vì người mình yêu mà làm tất cả, cô gái ấy là cô gái tốt nhất mà tôi từng thấy, tôi dám cá, tên hoàng tử ấy sẽ hối hận lắm nếu không lấy được em làm vợ, sẽ suốt đời không có hạnh phúc"
Tôi đấm mạnh vào lưng cậu ta, dường như chả đá động gì tới cậu ta cả
-"Đó không phải tôi...cô gái đó không phải là tôi...không phải là tôi....hức hức"
Cậu ta ôm tôi càng chặt hơn, khẽ vuốt mái tóc tôi, thì thầm bân tai tôi
-"Có tôi ở đây, không tên hoàng tử nào dám làm tổn thương em"
Quá mệt mỏi, tôi thi*p đi trên bờ vai ấm áp ấy
Trong công viên cũ, người ta thấy một cậu thanh niên tuấn tú ôm cô gái nhỏ nhắn trong vòng tay, cô gái nhỏ ngoan ngoãn nằm ngủ trong vòng tay ấm áp, hệt như một con mèo vữa được vuốt ve thỏa mãn rúc đầu vào lòng chủ nhân hưởng thụ hơi ấm
Trên bầu trời sao lung linh, một vùng sáng xẹt ngang qua, người ta gọi nó là...sao băng
Buổi sáng, tôi thức dậy
Nhìn quanh quất, hơ, đây là phòng của mình mà, hắn ta đâu rồi nhỉ? Rõ ràng là hôm qua tôi bỗng dưng mặt dày mít ướt, mượn áo của hắn làm khăn lau nước mũi [LyK: ặc, còn gì áo đắt tiền của người ta]
Sau đó tôi ngủ quên một mạch tới sáng, đánh đánh vào đầu mình, cái tật hễ khóc là ngủ này có ngày hại tôi ૮ɦếƭ không hay!
Vén chăn lên một bên, bước chân xuống giường. Vừa quay lưng lại, tôi đứng tim, mặt xanh như tàu lá chuối
-"Mày...mày vào đây chi nữa?"
Thằng em tiến lại gần tôi, từng bước, từng bước một, nó càng tiến, tôi càng lùi, cứ như một con thỏ trắng yếu đuối khi gặp con báo đen ma mãnh vậy...
...Rốt cục, lưng tôi chạm tới bức tường, đồng nghĩa với việc...hết chỗ trốn
Ánh mắt nó nhìn tôi, không còn vẻ mặt bình thường nữa, mà là sắc bén, cứ như lúc nó đang đối địch với kẻ thù vậy!
Lần đầu tiên, tôi thấy ánh mắt đó là lúc nó đang đánh thằng Vinh, một thằng quậy nổi tiếng, nó bắt con cá vàng thằng em tôi yêu quí nhất, sau đó nó ép con cá vàng vào trong tập, con cá vàng ૮ɦếƭ ngắt
Tôi còn nhớ lúc nó đánh thằng nhỏ, không một tia dao động, liên tục cho những cước vào bụng thằng đó, cho đến khi thằng đó bất tỉnh nó vẫn không tha
Lúc đó, ánh mắt nó...chỉ có thể nói là ánh mắt của sát thủ, không quan tâm con mồi của mình ra sao, chỉ biết mỗi việc GIẾT
lúc đó khi nó về nhà, máu lan trên khắp tay nó, tôi khi*p sợ nhìn nó đi bình thường vào trong phòng ba mẹ
Hôm đó nó đã bị ba đánh cho một trận và quỳ ở góc tường trong phòng khách suốt buổi tối
12 giờ đêm, khi tôi xác định gia đình đã ngủ hết, lén lén lút lút đem cho nó phần cơm chiên thập cẩm mà tôi mua về cho nó
-"Này ăn đi"
Nó nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng,...nhưng lại có một tần sương mỏng phủ lên, nhìn không có gì là đáng sợ, chỉ còn sự đáng thương bao trùm con người nó
-"Sao...sao lại khóc"
Sau sự việc đó, tôi ngộ ra một điều, nó đánh người...không phải vì nó keo kiệt, mà vì đó là món quà tri kỉ của nó
Lúc lên 6 tuổi, nó có quen một cô bé tốt bụng, rất xinh với đôi mắt to tròn long lanh. Trên đỉnh đầu luôn có một cây kẹp hình con bướm màu hồng phấn rất xinh
Hai đứa trẻ chơi rất thân, tới khi...cô bé đó vì bệnh tim mà qua đời,...đưa cho nó con cá vàng...con vật tri kỉ của cô bé
-"Có bé.... cá .....vàng ở bên....cậu...hạy coi...là...tớ...ở bên nhé"
Tiếng nói đứt quãng nghẹn ngào của cô bé khuấy động tâm can của tôi, mọi người ở đây...và không ngoại trừ nó
từ lúc đó, nó luôn coi con cá vàng là cô bé đó, đối xử nâng niu chiều chuộng, thằng Vinh Gi*t con cá đi không khác nào Gi*t cô bé kia...một lần nữa...
Lúc đó, ánh mắt nó...chỉ có thể nói là ánh mắt của sát thủ, không quan tâm con mồi của mình ra sao, chỉ biết mỗi việc GIẾT
Lần thứ 2, là lần với cô gái đó, lần này, tôi thấy rõ hơn, tay cầm con dao, nó bình tĩnh rạch từng vết dài....sâu trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ sợ hãi của cô gái, cùng với tiếng la hét đáng sợ
Lần cuối cùng ánh mắt đó xuất hiện, là bây giờ đây
Ánh mắt nó sắc bén chiếu về tôi, chân vẫn không dừng bước
-"Hôm qua chị đi với ai? Tên đó là ai mà lại bế chị về?"
Tôi run run nhìn nó, bế ,bế hả? Hắn, hắn ta gọi tôi là chị dâu...vậy vậy là em chồng rồi
-"Hắn ta là em chồng đó"
Tôi thấy nó nhếch môi lên cười lạnh, châm biếm nói
-"Sao...thấy một người chồng chưa đủ, vẫn còn muốn thêm em chồng nữa à? Bà chị, tham lam thật đấy!"
Chân nó dừng bước trước mặt tôi, cúi đầu xuống phả hơi nóng vào mặt tôi, mùi bạc hà từ ngưới nó thoáng qua, thật dễ chịu! Nhưng với vẻ lạnh lùng của nó, không hiểu sao tôi lại rét run
Nó cũng thuộc hàng điển trai, khuôn mặt xinh đẹp toát lên khí thế kiêu hãnh, mái tóc xéo xuống che nửa đôi lông mày, mái tóc bồng bềnh như sóng đại dương, còn đôi mắt, xinh đẹp như biển cả nhưng lại sâu không thấy đáy
Chân tôi run run, tay nắm chặt lại thành nắm đấm
-"Mày nói cái gì?"
Nó "hừ" một tiếng, lãnh đạm nói
-"Tôi nên nói là chị quá ngu ngốc hay là cố tỉnh giả ngu ngốc đây? Chiều nay là đám cưới của mình mà tối hôm qua còn nằm trong vòng tay người đàn ông khác, không khác gì một con nhỏ làm tiền..."
Chát....
Tiếng động mạnh vang dội lên trong căn phòng nhỏ, đầu nó nghiêng sang một bên, má trái đỏ in dấu tay
Nhìn xuống bàn tay rát đỏ, tôi nghiến răng, rít lên, nhìn thẳng vào mắt nó
-"Tao nói cho mày biết lần cuối, tao không biết là như thế nào, nhưng trong tim tao mãi mãi khép chặt, không bao giờ có ai có thể mở nữa, kể cả người thân!"
Câu cuối "kể cả người thân" chắc có lẽ nó hiểu tôi đang ám chỉ điều gì, tôi đẩy nó ra, đi về hướng cửa, giọng nó bỗng chuyển thành ưu thương, vang lên phía sau
-"Vẫn chưa quên được hắn ta?"
Tôi không quay đầu lại, chỉ dần bước cân, lạnh nhạt nói
-"Đã quên"
Chỉ nghe tiếng nó thở dài, nhẹ giọng nói
-"Chiều là đám cưới của chị, hạnh phúc nhé"
Sau đó nó đút tay vào túi quần, bước ngang qua tôi đi thẳng ra ngoài
Rốt cục...tôi quên hay không quên đây? Hắn ta...người con trai đó......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc