Cô xuất viện, mặc bao lời khuyên về Lưu Gia cô quyết định về Lãnh Gia.
Cô đi về Lãnh Gia, cái nơi cô trải qua những khổ đau, nếm trải vị của nước mắt.
Cô bước vào phòng khách, nhìn quanh không thấy ai thì đi về phòng mình.
Mở cửa căn phòng cô ngồi ghế sopha trong phòng, suy nghĩ sâu xa, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, bao nhiêu hình ảnh anh và cô ta thân mật đều hiện trong đầu cô, một cảm giác đau nhói xuất hiện, cô mở mắt, đứng dậy lấy đồ đi tắm...!
------------------------------------------------------
Và cứ như thế, ba tháng trôi qua thật nhanh.
Cô vẫn im lặng không hề nói hay đả ᴆụng anh với cô ta.
Nhớ lại cái đêm hôm đó cô buồn đến chừng nào, đau đến chừng nào nhưng anh không hề quan tâm.
Mặc cho cô có ra ngoài, mặc là biết cô đang ở bên ngoài trời mưa giá lạnh thì anh vẫn không đi tìm cô, anh với Hạ Giang hai người cùng nhau hoan lạc.
Kể từ đó cô không hề nói chuyện với anh nữa bởi cô không tin anh thì nói làm gì cho mệt hơi.
Cô sẽ không quên cái đêm đó, cái đêm mà con tim cô tan nát.
Bàn tay cô cũng đã đỡ hơn trước rất nhiều, nó đã có thể hoạt động bình thường rồi.
Cô bước xuống nhà, thấy anh và cô ta, cô chỉ nhìn họ một cái rồi quay lưng, chỉ vừa quay lưng anh lên tiếng:
" Cô không định nói gì nữa à, cũng đã một tháng rồi mà cô không thể quên đi đêm hôm đó "
" ......!" - cô cười nhạt.
Quên sao? Anh nghĩ muốn quên là dễ? Huống chi đó là một vết cắt rất sâu vào tim cô thì làm sao cô quên được.
Cô lạnh lùng bước lên:
" Khoan đã, tối nay cô đi với tôi tới Trần Gia.
Hôm nay là sinh nhật con gái Trần Gia nên cô phải đi với tôi "
Cô nghe xong liền đi lên, trả cho họ không gian lãng mạn, yên tĩnh.
Tối đó, cô diện trên người đầm màu trắng viền ren đuôi tôm
Mặt trang điểm nhẹ, cô bước xuống thấy anh mặc bộ vest cùng màu với cô, còn Hạ Giang thì mặc đầm bó sát người màu tím.
Anh ra ngoài lấy xe, cô ngồi vào ghế lái phụ kế bên anh, Hạ Giang ngồi đằng sau.
Anh đạp ga chạy đi, cô không để ý tới anh mà lại nhìn ra bên ngoài làm anh hơi khó chịu.
Tới biệt thự Trần Gia, cô mở cửa ra ngoài, anh còn chưa kịp mở cửa cho cô thì cô đã...!
Ông Trần thấy anh đã đến thì ngay lập tức chào hỏi.
Cô lại đứng bên cạnh anh, Hạ Giang thì bị bơ nên rất tức tối, Băng Băng nghe cô tới liền chạy ra ôm cô, nói:
" Nguyệt Nguyệt, chào cậu tới Trần Gia "
" Tớ đã tới rất nhiều lần rồi "
" Đúng vậy nhưng lần này thì khác mà "
" Sao lại khác? "
" Thì Nguyệt Nguyệt bây giờ tới Trần Gia đâu phải Nguyệt Nguyệt trước kia "
" Um "
Băng Băng dẫn cô vào trong, một lúc sau anh và cô ta cũng bước vào.
Vì cô đã nói với anh trước những bữa tiệc người anh phải quan tâm là cô nên anh bắt cô phải theo mình chào hỏi đối tác.
Cô đồng ý đi theo, anh chỉ là vì đã hứa nên mới làm vậy thôi mà nhưng sao con tim nó lại....!Nó lại ấm áp đến như vậy.
" Chào chủ tịch Lãnh Thị "
Người mới lên tiếng là chủ tịch Nguyễn Gia ông Nguyễn Bình.
" Chào ông "
" Đây là Lãnh phu nhân sao? "
" Đúng vậy "
" Vậy à, Lãnh phu nhân quả thật là xinh đẹp "
" Ông quá khen rồi, tôi chỉ có nhan sắc bình thường thôi "
" Không không, Lãnh phu nhân đây rất đẹp "
" Cảm ơn ông "
Cô mỉm cười nhìn ông ta, anh đen mặt nhìn cô, cô không nói chuyện anh mà lại nói chuyện với người ngoài vui vẻ như vậy sao.
Lúc này ông Trần bước lên sân khấu, nói:
" Chào mọi người, cảm ơn mọi người vì đã đến dự sinh nhật con gái tôi, sau đây con gái tôi muốn phát biểu vài lời "
" Vâng, tôi Trần Băng Băng rất cảm ơn mọi người đến đây, nhân đây là sinh nhật của tôi, tôi muốn mời bạn thân nhất của tôi lên đàn một bản nhạc "
" Con gái, mời đi con "
" Tôi xin mời bạn thân của tôi, Lưu Dạ Nguyệt "
Cô đứng dậy đi lên sân khấu.
Lúc cô đi lên mọi người nhìn cô ngỡ ngàng, một cô gái với nét đẹp khuynh nước khuynh thành, từng đường nét trên gương mặt rất rõ ràng, lại có vẻ lạnh lùng đến như vậy thật khiến cho người khác say mê, cả đôi mắt màu tím than mê hoặc kia cũng đủ làm ai đó rơi vào mị hoặc.
Cô mỉm cười nhẹ, cất tiếng:
" Vì hôm nay là sinh nhật của bạn tôi, tôi xin tặng bạn ấy một bản nhạc "
" Um "
" Cậu muốn tớ đàn bài gì? "
" Tớ muốn cậu đàn bài The 5th melody of the night "
" Cậu thật sự muốn? "
" Um "
" Được rồi "
Bước lại gần đàn piano, cô nhẹ nhàng ngồi xuống, để tay lên những phím đàn và rồi....!
https://.youtube.com/watch?v=fouim_Nb4KU
( Đây là bản the 5th melody of the night của nghệ sĩ piano Jin Shi.
Các bạn nghe thử đi và cho cảm nhận nhé )
Ngay khi những nốt đầu được vang lên, mọi người trong buổi tiệc liền im lặng, họ đang cảm nhận giai điệu sao? Anh bất ngờ vì cô đàn piano rất hay nhưng sao giai điệu của nó buồn quá.
Bản nhạc này rất sâu lắng, những Con người ở đây dường như có một cảm giác mất mát nào đó phát ra từ trái tim.
Tiếng đàn càng ngày càng vang vọng, cô đang đàn nhưng sao cô lại buồn như thế này mặc dù cô đã đàn rất nhiều bài còn buồn hơn nữa.
Cô nhắm mắt lại, những ngón tay của cô vẫn liên tục lướt trên phím đàn, giọt nước mắt cô rơi xuống, anh chợt thấy cô rơi nước mắt liền trợn trắng mắt không thể tin được.
Cô cảm nhận được nó, cảm nhận được cảm xúc thật của cô lúc này, mọi người cũng có thể nhận ra được rằng cô đang hòa mình vào bản nhạc piano.
Họ im lặng, chỉ đứng đó nhìn cô gái đang đàn kia và cảm nhận cái nỗi mất mát của bản thân.
Cô đang khóc, đúng vậy, nhưng cô khóc vì cái gì? Nó phát ra từ trái tim cô, một nỗi đau khó quên.
Kết thúc bản nhạc cô ngước mặt lên, lau đi giọt nước mắt, đứng dậy cuối đầu chào mọi người rồi rồi xuống chỗ anh, anh quay qua nhìn cô, thật là anh chẳng hiểu cô đang nghĩ gì nữa.
Bây giờ mọi người lại vỗ tay nồng nhiệt, họ chỉ vừa mới thoát ra khỏi cảm xúc đau thương mà thôi.
Một số đối tác của anh có đến làm quen với cô nhưng đều bị cô từ chối thẳng thừng.
Anh lên tiếng:
" Cô có trí thông minh rất cao và cảm nhận của cô rất tốt nên sau này theo tôi họp hay các cuộc gặp mặt đối tác "
Cô chỉ gật đầu rồi đi về phía nhỏ.
Nhìn bóng dáng của cô, anh thấy đằng sau vẻ điềm tĩnh đó là một sự đau thương.
Có lẽ anh đã phần nào nhận ra được nỗi đau của cô khi nghe được tiếng đàn piano mà cô đàn...!.