Chúng ta không bao lâu lại rời kinh thành, thay đổi địa phương khác, vẫn là Huyện lệnh. Lại là ba năm. Địa phương nhưng thật ra càng đổi càng tốt hơn, có điều chức vị Huyện lệnh như cũ. Luôn luôn tại vị trí thấp nhưng Phạm Tằng không để ý, tính tình hắn vẫn có loại không màng danh lợi gì đó. Hắn muốn thật sự làm việc chứ không phải muốn làm quan, cho nên căn bản sẽ không so đo tốc độ lên chức.
Sau làm Huyện lệnh chín năm, hắn được thăng thành tri phủ. Phạm Lịch cũng đã làm quan lễ, xem như người trưởng thành rồi.
Kì thật lấy gia thế Phạm gia, Phạm Tằng lên chức phải thực dễ dàng. Nhất phẩm quan to không dám nói, nhưng quan tam tứ phẩm thì không khó. Huống chi Phạm Tằng danh tiếng quan thanh liêm vô cùng tốt, chiến tích cũng thượng đẳng.
Nguyên nhân là do liên lụy đến đấu tranh chính trị trong triều đình. Lúc trước Lâm gia thông gia với Phạm gia, nguyên nhân căn bản chính là thái độ của tân hoàng đế đối với thế gia. Là cạnh tranh giữa người mới “bổ nhiệm từ thừa kế” hay là từ “khoa cử”.
Thế gia thực lực khổng lồ, không cam lòng rời khỏi sân khấu lịch sử. Tân hoàng không muốn bị thế gia quản chế, nghĩ muốn thu nạp, hấp thu nhân tài khắp cả nước. Chỉ đơn giản như vậy. Sau lại đạt thành kết quả là cùng sử dụng hai chế độ, nhưng trên thực tế hai phái quan viên vẫn tranh đấu rất lợi hại.
Bởi vậy con đường làm quan của Phạm Tằng mới bị ảnh hưởng. Bất quá ta cảm thấy được làm ở cơ sở lâu một chút cũng không sao, chín năm liền thăng lên tri phủ, xem như rất nhanh rồi.
Hơn nữa thể chế khoa cử hiện tại rất tốt. Nếu không, chờ đến khi Phạm gia thay đổi đương gia, tương lai ba đứa con cùng tương lai tiền đồ của cháu chắt đều phải dựa vào đại ca Phạm Tằng. Đem tiền đồ đặt ở trên người khác, không bằng dựa vào thực lực chính mình đi tranh. Huống chi đây là hoàng đế mong muốn và cổ vũ, cũng là chiều hướng phát triển hiện thời.
Hiện tại rất nhiều con cháu thế gia tham gia khoa cử để tiếp tục bảo trì lực ảnh hưởng của gia tộc tại triều đình. Bởi vậy đối với quyết định của ta và Phạm Tằng muốn cho Phạm Lịch tham gia khoa thi, lão gia rất đồng ý. Cùng với chờ bị bổ nhiệm theo gia tộc, rồi bị hoàng đế áp chế, sau đó đạt đến một hư chức vô giá trị, không bằng đi tham gia khoa cử.
Phạm Dược thích đọc sách, nhưng hắn không thích chức vị. Lí tưởng của hắn là ở thư đạo, sau đó mở một học viện giáo dạy đệ tử.
Phạm Hề tư chất đọc sách thường thường, hắn chỉ thích thư pháp và hội họa.
Vô luận là Phạm Lịch nghĩ muốn cầm chức quyền, hay là Phạm Dược và Phạm Hề có lí tưởng khác, ta đều duy trì bọn họ. Không có gì quan trọng hơn so với bản thân mình và tự mình thực hiện. Ta sẽ không bởi vì gia tộc mà bắt buộc bọn chúng đi theo. Ta hi vọng bọn chúng được sống cuộc sống mình thích.
Đối với Tư Du cùng Tư Cẩn, Lan Chi và Phong Lan có thể giáo dạy các nàng học quản lí gia đình và nữ hồng trù nghệ, về phần cầm kì thư họa sẽ do ta tự mình dạy. Khi cùng các nữ quyến nhà khác tới lui, ta đều mang các nàng theo, để cho các nàng học được cách giao tiếp và ở chung với người khác. Cũng vì để cho người khác biết các nàng tồn tại, biết dung mạo phẩm hạnh của các nàng, dễ dàng cho tương lai giúp các nàng đính việc hôn sự.
Các nàng ở Phạm phủ hưởng quá cuộc sống cao nhất của thế gia, ở hậu viện quan huyện sống quá cuộc sống bình thường của gia quyến quan viên. Ta nghĩ vô luận tương lai gả cho người nào hẳn đều có thể thích ứng tốt, không đến mức bởi vì hoàn cảnh cuộc sống thay đổi mà sinh ra tâm lí chênh lệch.
Đây là vấn đề mà các thứ nữ thế gia dễ dàng gặp phải. Mặc dù không được sủng ái nhưng từ nhỏ ăn, mặc, ở, đi lại cũng sẽ không kém, dù sao cũng là chủ tử trong phủ. Các nàng được giáo dục tốt, đây là truyền thống thế gia. Nhưng khi các nàng xuất giá, giá đến gia đình thấp hơn, khó tránh khỏi cảm thấy bản thân bất hạnh. Tư Du cùng Tư Cẩn hẳn sẽ không tồn tại vấn đề này.
“Nương, con đàn đúng không?” Tư Du hỏi ta.
“Nơi này khẩy nhẹ một chút, nhẹ nhàng vừa chuyển, không cần dùng sức như vậy,” ta làm mẫu cho nàng.
Tư Du cùng Tư Cẩn ngồi ở bên cạnh ta. Các nàng kế thừa tướng mạo xinh đẹp của mẹ ruột mình, hai người đều là mĩ nhân bại hoại. Lúc trước khi mẫu thân các nàng đến hầu ta, so với các nàng bây giờ còn nhỏ tuổi hơn một chút. Hiện tại con gái đều đã lớn như vậy, thực làm cho người ta cảm thán.
Luyện tập xong, ta đứng dậy mang theo các nàng cùng một chuỗi mĩ nhân của ta, mang theo chú chim bói cá già của ta, mang theo cần câu đi tản bộ. Hậu viện Tri phủ so với hậu viện tri huyện tốt hơn rất nhiều, ta lại có thể câu cá.
“Nương, con vẽ cho người một bức họa, nương xem xem?” Phạm Hề hấp tấp chạy lại đây. Hắn mười tuổi, vẫn là bộ dáng tròn trịa, thịt thịt mềm đáng yêu, tính cách vẫn như xưa.
Phạm Dược trầm ổn đi theo phía sau hắn, khóe môi nhếch lên ý cười ôn hòa, nhìn Phạm Hề hướng ta hiến vật quý.
Ta bắt tay giao cần câu cho Tư Du bên cạnh, mở ra bức họa. Một bức mĩ nhân đồ thật đẹp. Hắn tài năng ở hội họa được trời cho so với ta mạnh hơn nhiều. Ta nghiêng đầu sai người đi vào trong phòng mang bức họa ta mới vẽ hôm nay. “Vừa vặn nương hôm nay cũng vẽ cho con một bức họa, con bình phẩm xem.”
Tranh lấy đến, Phạm Hề liền khẩn cấp mở ra. Đó là hôm nay ta nhất thời hứng khởi vẽ tranh hí họa Phạm Hề. Đầu to thân mình nhỏ, mặt thịt thịt, tuy rằng khoa trương, nhưng vừa nhìn biết ngay là hắn.
Phạm Dược bọn họ cười ha ha, Phạm Hề đầu tiên là mở lớn miệng, sau đó quệt cái miệng bổ nhào vào lòng ta, ôm thắt lưng ta lắc lư, “Nương… nương lại khi dễ con.”
Tư Cẩn hướng hắn nhăn mặt, “Tam ca rất nhõng nhẽo, lớn như vậy còn tại trong lòng nương làm nũng.”
Phạm Hề từ trong lòng ló ra, hướng nàng lè lưỡi, bất quá cuối cùng hắn vẫn là vui sướng hài lòng thu hồi đến, muốn bỏ vào hòm trân bảo. Hiện giờ chiếc hòm trân bảo càng lúc càng lớn, đã muốn biến thành thùng to.
Phạm Dược lẳng lặng tựa vào bên người ta. Hắn vẫn là đứa ít nói nhất, nhưng hắn lại là đứa không muốn rời xa ta nhất. Đứa nhỏ này, so với ai khác đều thông minh hơn, cũng so với ai khác đều thấy rõ hơn, về sau chỉ sợ sẽ so với ai khác đều vất vả hơn. Cũng may hắn tâm chí mỏng, một lòng dốc đầu vào việc học, đã tìm được rồi nhân sinh của mình. Việc này so với mọi chuyện khác đều quan trọng hơn.
Buổi chiều, Phạm Tằng xong công vụ, từ thư phòng trở về. Ta đang vẽ tranh hí họa của Phạm Lịch và Phạm Dược. Ta đang hưng trí, liền vẽ cho bọn hắn mỗi người một bức. Cũng rất có ý tứ.
“Đây là Lịch Nhi và Dược Nhi? Ngươi sao lần nào cũng đều bỏ sót ta?” Phạm Tằng từ sau lưng ôm ta, có chút bất mãn nói.
“Ta làm sao dám tùy ý tổn hại hình tượng quan viên triều đình?” ta cười tủm tỉm trả lời.
Trên thực tế, hắn rất “chuyên nhất” với ta, làm cho ta thực buồn bực. Hắn không có thêm nữa thi*p thất không nói, ngay cả nha đầu mĩ mạo bên cạnh ta cũng không có chạm qua. “Thất niên chi dương(*)” hay những chuyện tình linh tinh, cũng không có phát sinh ở trên người hắn.
(*) Ở đây muốn nói rằng bất kể việc gì khi thời gian đã tới ngưỡng 7 năm đều làm con người nhụt chí. Hôn nhân cũng vậy.
Nói thật, nhiều năm như vậy vẫn nhìn khuôn mặt kia của hắn, ta đều có điểm ớn ớn.
Người này trong nhóm cổ nhân xem như là khác loại. Người ta đều là khi thời điểm còn trẻ thì ngây thơ, dễ dàng chuyên tình với một nữ nhân ôn nhu. Đợi cho mĩ nhân tuổi xế chiều, hoặc là lúc sau bản thân đã kiến thức rộng rãi, lại nạp thêm mĩ nhân. Hắn như thế nào lại đảo lại?
“Ngươi ghét bỏ ta,” hắn lên án nói.
“A, bị ngươi phát hiện?” ta cười đáp, đã thói quen cùng hắn đùa nửa thật nửa giả, hắn cũng không thật sự để ý.
“Nương tử…” hắn bắt chước ngữ khí như Phạm Hề.
Ta run lên, sờ sờ nổi da gà, vài nét 乃út họa ra một Phạm Tằng. Vì thế, hắn mới vừa lòng, không cố ý ghê tởm ta nữa.
Không có mối tình thắm thiết gì, bất quá là đi chung cuộc sống, cùng nhau kinh doanh gia đình này thôi. Chuyện ta chưa kịp cùng vợ làm xong, nhưng thật ra có thể ở thế giới này với Phạm Tằng cùng nhau hoàn thành.
Đợi cho tương lai ta thành lão thái thái cao cao tại thượng trong gia tộc, vẫn có thể đi đến đâu cũng đều mang theo một chuỗi mĩ nhân dạo bước.