Tâm sự của Phạm Tằng.Phụ thân định sẵn việc hôn nhân cho ta, là tiểu thư con vợ cả của Lâm gia. Mẫu thân rất hài lòng chuyện hôn sự này. Nàng nói đã hỏi thăm qua, vị tiểu thư Lâm gia kia dung mạo xuất chúng, tính tình vô cùng tốt, hơn nữa tướng mạo vượng phu vượng tử.
Ta hi vọng có thể lấy được một thê tử hiền lành, tựa như trong sách viết cử án tề mi, phu xướng phụ tùy như vậy. Đối với tân nương tử, trong lòng ta cũng có vài phần chờ mong.
Đẩy ra khăn voan đỏ, ta phát hiện nàng đã đang xem ta. Đôi mắt sáng ngời cực kì sinh động như có thể nói.
Tuy rằng đã sớm có hai nha đầu thông phòng, nhưng ta chưa bao giờ được tận hứng hưởng thụ việc phòng the như thế. Ta nghĩ chúng ta chính là trời đất sanh một đôi, cho nên chúng ta mới thành vợ chồng.
Nàng luôn tươi cười, vô luận lúc nào cũng đều lộ ra bộ dáng tâm tình khoái trá, làm cho người bên cạnh nàng cũng bất giác khoái trá lên. Mẫu thân thật thích nàng, ta thấy rõ điều đó. Bởi vì nàng ôn nhu hào phóng, cẩn thận săn sóc, nàng hiếu thuận với mẫu thân là phát ra từ thật tình, từ ánh mắt nàng có thể nhận rõ nó. So với đại tẩu dường như luôn quy củ thỉnh an hầu hạ, nàng hoàn toàn khác biệt.
Nàng mỗi ngày phải tản bộ, đánh đàn, viết chữ, vẽ vẽ, đọc sách, và phải mớm cho một con chim rất béo mập ăn. Ta nghĩ mong muốn có “phu xướng phụ tùy, cử án tề mi” đã thành hiện thực.
Nàng mang đến thị nữ đều trông rất được. Vô luận làm gì, nàng đều mang theo các nàng, làm cho người ta thấy liền tâm sinh ra sung sướng. Nhưng các nàng kia đều không thể che giấu được sự sáng rọi tao nhã của nàng, không chỉ vì nguyên nhân dung mạo, còn bởi vì ánh mắt cùng tươi cười của nàng, không ai có thể giống thần thái sáng láng của nàng.
Ta như là bị nàng mê hoặc, mấy tháng vẫn luôn chung một chỗ với nàng, sau đó nàng liền mang thai. Ta nghĩ tới mẫu thân đã nói qua nàng rất “vượng tử”, nhưng bỗng nhiên phải làm phụ thân rồi, ta không quen lắm.
Nàng làm cho thị nữ đến hầu hạ ta, loại chuyện này cũng là lệ thường. Nhưng buổi sáng sau khi tỉnh lại, ta lại cảm thấy đặc biệt tưởng nhớ nàng, muốn gặp nàng, sau đó ta đi vào phòng nàng. Nàng vẫn nằm ở trên giường, nắm bắt lỗ tai của ta và hôn ta. Nàng hình như rất thích nắm lỗ tai ta, ta cũng thích động tác thân mật này.
…
Gần đây biểu muội bệnh nặng hơn, ta rất áy náy. Từ tân hôn tới nay, ta cơ hồ quên mất nàng. Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng thân thể nhu nhược nhiều bệnh, ta vẫn luôn muốn chiếu cố, bảo hộ nàng. Ta trước đây đã cho rằng ta sẽ cưới nàng làm vợ, nhưng rồi phụ thân định ra hôn nhân khác cho ta.
Nhưng biểu muội sẽ phải gả người nào đây? Thân thể nàng nhu nhược yếu ớt như thế, có thể giống như Nam Nhi được sao, có thể hầu hạ hiếu thuận cha mẹ chồng được sao? Trượng phu của nàng sẽ sủng ái nàng sao? Nàng có thể giống Nam Nhi “rất vượng tử” sao?
Biểu muội nói ra muốn sống chung cả đời với ta. Đây cũng là một giải pháp. Ta có thể giữ biểu muội ở bên người, chiếu cố nàng cả đời, sẽ không phải lo lắng nàng tương lai chịu ủy khuất. Còn chưa mở miệng nói với Nam Nhi, nàng đã chủ động đồng ý. Ánh mắt sáng ngời không có một tia miễn cưỡng, tất cả đều hoàn toàn thật lòng. Ta thực cảm kích, cũng thực sự hổ thẹn. Ta vô luận làm chuyện gì đều dễ dàng chuyên chú quá độ, lúc đang lo lắng chuyện của biểu muội đã không có hảo hảo chiếu cố thê tử đang mang thai của mình.
Nam Nhi sinh cho ta một đứa con trai. Nàng sau khi làm mẫu thân càng trở nên đẹp hơn, toàn thân đều tản mát ra một loại hương vị ôn nhu.
Ta nạp biểu muội làm thi*p, Nam Nhi cũng bởi vì lo lắng thân thể của biểu muội mà không bắt nàng tuân thủ những quy củ của thi*p thất. Ta rất cảm kích sự săn sóc của nàng. Biểu muội tính tình thanh cao, nhất định thích ứng không được cái loại cuộc sống khúm núm này. Cùng một chỗ với biểu muội cảm giác thật bình thản, hoàn toàn không có loại tình cảm mãnh liệt như cùng một chỗ với Nam Nhi, nhưng ta có thể luôn chiếu cố tốt biểu muội. Ta buông xuống được một tâm sự.
Ta càng thích ở chung một chỗ với Nam Nhi, thích chuyện phòng the buổi tối, cũng thích cùng nàng chơi cờ hoặc là đọc sách. Ta làm phụ thân, lại có chút ganh tị với con của mình, bởi vì nàng dành nhiều tâm tư vào con hơn vào ta.
Nàng lần thứ hai mang thai. Bạn bè mới kết giao quyết kéo ta đi thanh lâu chơi. Nguyên bản ta không muốn đi, bởi vì ta chán ghét loại địa phương này, tổng cảm thấy được nó dơ bẩn không sạch sẽ, nhưng do không chịu nổi bọn họ ồn ào níu kéo, đành đi cùng. Ở nơi đó, ta gặp cô gái từng được ta cứu lên: Lan Đình. Nàng kể về đời nàng, làm cho ta cảm thấy có một loại chịu tội với nàng. Nàng đầy bụng tài hoa, khí chất thanh nhã, không nên bị vùi lấp ở địa phương ô uế. Ta chưa bao giờ có ý niệm chiếm nàng cho riêng mình, nhưng ta muốn cứu nàng ra khỏi địa phương kia.
Ta thường xuyên đi tìm nàng, bởi vì như thế nàng sẽ không cần hầu hạ khách làng chơi. Ta nghĩ giúp nàng chuộc thân, nghĩ muốn giúp phụ thân nàng lật lại bản án. Ta tra quá khứ của nàng, kết quả phát hiện tất cả là một hồi âm mưu.
Nam Nhi bảo rằng ta sai lầm rồi. Đúng vậy, ta vốn không nên dễ dàng trả giá tín nhiệm như thế, cái loại cảm giác chịu tội rất hoang đường này. Đầy bụng tài hoa cũng không đại biểu cho tính tình tốt. Nam Nhi, thê tử của ta, nàng thông minh trí tuệ như thế. Nàng đã đánh thức ta. Nhận sai trước mặt nàng cũng không làm cho ta xấu hổ, bởi vì nàng là thê tử của ta, trong mắt của nàng tràn ngập lí giải.
Sau đó nàng mang theo ý cười nói rằng ta đã khiến cho nàng bất ngờ, bởi vì ta có thể tra được những chuyện quá khứ rất nhiều năm trước. Đúng vậy, ta làm việc rất chuyên chú, có đôi khi còn rất bướng bỉnh, dấu vết để lại cũng sẽ tra ra tới cùng. Khi ta hiểu ra rồi chân tướng, ta lại lần nữa bỏ lỡ thê tử đang mang thai của mình, đứa con thứ hai đã sinh ra. Ta không phải là người chồng tốt, nhưng về sau ta sẽ tận hết sức đối đãi tốt Nam Nhi.
...
Phụ thân sai ta xuất môn làm việc, Nam Nhi cho Phong Lan đi theo ta, bởi vì nàng ta xưa nay ổn trọng nhất, có thể chiếu cố ta. Tuyết Nhu cũng muốn đi theo. Kì thật mang nàng đi không thích hợp lắm. Thân thể nàng không tốt. Nhưng ta có chút áy náy với nàng, bởi vì tâm của ta đều đặt bên Nam Nhi. Nói phải chiếu cố nàng, kì thật vẫn do Nam Nhi chiếu cố nàng, mà không phải ta. Cho nên cuối cùng ta đồng ý.
Nhưng ta thật không ngờ chính là ra kết quả như vậy. Biểu muội bị sẩy thai, mà nàng càng thêm chỉ trích ta nhiều hơn, thậm chí còn chứa nhiều bất mãn với Nam Nhi. Nàng chỉ trích ta, ta không lời nào để nói, nhưng Nam Nhi tận tâm tận sức chiếu cố nàng, bao dung nàng, nàng lại hoàn toàn không hề cảm kích, chỉ cảm thấy đó là đương nhiên, khiến cho ta thấy nực cười. Biểu muội nhu nhược thiện lương mà ta vẫn yêu thương, dĩ nhiên là loại nữ tử ích kỉ lại vô tâm như thế sao.
Ta vì vậy càng tăng thêm áy náy với Nam Nhi. Nàng trên lưng đeo gánh những trách nhiệm đều là bởi vì ta. Bởi vì nàng là thê tử của ta, cho nên nàng không muốn ta có buồn phiền ở nhà. Mà người được nàng chiếu cố săn sóc, phiền toái mà ta đưa thêm cho nàng, lại chính đang trong lòng oán hận nàng.
Ta trong lòng càng kính nàng, yêu nàng gấp bội. Thê tử như thế, ta sao có thể không yêu được? Ta viết thư cho nàng, hồi âm của nàng luôn có thể làm cho ta bật cười. Đứa con còn bé bỏng đều có thể viết ra những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng dạy dỗ con của chúng ta rất tốt. Ta phát hiện ta đã bỏ lỡ nhiều lắm chuyện. Nàng và các con vốn nên được ta coi trọng nhất, vốn nên được chú ý quan tâm nhiều nhất, ta trước đó lại vì những chuyện cùng những người không đáng giá chú ý mà phân tâm.
Nhưng vẫn còn kịp, bởi vì nàng là thê tử hiền lành của ta. Vô luận ta phạm vào hồ đồ thế nào, nàng đều sẽ ở nhà chờ ta, mỉm cười chờ ta.