Cung cấp nhà cửa, cung cấp xe; cấp tiền cho vợ mua quần áo, mua giầy da, mua trang sức; cấp đứa con mua sữa bột; ngày lễ ngày tết tặng quà cho cha mẹ. Ở mặt ngoài nhìn ta tựa như thành phần tri thức giỏi giang tinh anh, trên thực tế bất quá chỉ là một người thường vì sinh kế không ngừng bôn ba mà thôi.
Vợ là một “đam mĩ lang”, không có việc gì hay ngồi trên mạng xem tiểu thuyết, thảo luận “công”, thảo luận “thụ”, có đôi khi còn cùng ta nói giỡn, hỏi ta là “nữ vương thụ” hay là “phúc hắc công”. Ta lúc đó chỉ gõ đầu nàng một cái, cũng không so đo với nàng.
Kì thật nàng không biết, ta nguyên bản chính là biѕєχual man (người song tính), lúc trước cũng từng cùng các loại nam nữ hoang đường quá. Tới khi muốn yên ổn xuống, ta mới đem điều này bỏ qua, sau đó kết hôn, bắt đầu thật sự kinh doanh gia đình của chúng ta.
Gần nhất vợ yêu thích thể loại văn cổ đại thê thi*p tranh đấu, mỗi ngày dán vào máy tính hai mắt tỏa sáng.
Ta mang theo con trai ngồi trên thảm ngoạn trái banh. Lấy trái banh ra chỗ khác, hắn nước mắt lưng tròng, đem lại gần hắn, hắn lập tức vui vẻ ra mặt. Đứa con ngốc của ta, thật sự là nhìn đâu cũng đáng yêu.
Vợ bỗng nhiên lên tiếng hỏi ta: “Nếu anh xuyên qua thành cổ đại nữ tử thì làm sao?”
Ta thuận miệng đáp: “Thích ứng xã hội, dung nhập cuộc sống.”
Vợ lại hỏi: “Cũng có thể thích ứng việc sinh con?”
Ta hôn lên khuôn mặt phấn nộn của con trai, đáp: “Đương nhiên, vì sống sót như thế nào cũng được, đừng tưởng rằng chỉ có nữ nhân thích ứng cao!”
Vợ lại hỏi: “Ở nhà giàu người ta bắt thê thi*p cùng sở hữu một chồng thì sao?”
Ta mỉm cười: “Đáp án giống như trên, sinh lí đều có thể nhẫn nại đừng nói chi tâm lí. Yêu trúng “ngựa đực cổ đại” đó là bản thân tự tìm tội chịu. Có phú quý cứ hưởng không tốt hơn sao, không cần giống đời này làm như trâu như ngựa.”
Vợ cười to, ôm lấy ta dùng sức hôn vài cái!
Không nghĩ tới ngày hôm sau liền một lời thành sự thật, ngủ tỉnh lại, ta biến thành một bé gái 3 tuổi nhà giàu ở cổ đại.
Cha mẹ có của cải cùng tiền bạc, còn có đại ca chiếu ứng. Nghĩ tới vợ đang có nghề nghiệp, nhà ở xe cộ cũng vừa mới mua, cuộc sống thực chất không cần lo. Huống hồ nàng vẫn đang tuổi trẻ xinh đẹp, tái giá cũng dễ dàng. Chính là đứa con ngốc nghếch của ta, thực làm cho ta đau lòng lại luyến tiếc, về sau thật sự sẽ không còn được gặp lại sao?
Ta hai tay chống má đỡ lấy thân thể 3 tuổi, u buồn vô hạn…
Buổi sáng tỉnh lại, bà ✓ú giúp ta lau mặt, súc miệng, rửa tay, sơ hai 乃úi tóc nhỏ, mặc vào áo váy hồng phấn, mang hai đầu thỏ hồng nhạt, đeo hạng quyển cát tường bằng vàng. Ta mang theo một hàng dài người, gồm bà ✓ú, bọn nha đầu, đi thỉnh an.
Bắt đầu các nàng đều muốn ôm ta đi, nhưng ta nghĩ muốn tập luyện đi đứng nên bản thân chậm rãi bước đi, làm cho các nàng, một đám đại nhân, cũng chỉ phải chậm rãi đi theo sau đôi chân ngắn ngủn của ta. Hình ảnh rất có cảm xúc. Có địa vị thật tốt a, nếu không ta chỉ có thể lê hai tiểu đoản chân đuổi theo các nàng, hoặc là bị bắt buộc ôm đến ôm đi. Tuy rằng không phải là bé trai, nhưng phụ thân là con trai duy nhất trong thế hệ đồng lứa, ta lại là con vợ cả, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng không có người dám chậm trễ đối đãi.
Ba tuổi là tuổi thích nghi tốt nhất. Tính cách chưa định hình, sẽ nói không nhiều lắm, cũng không cần hiểu rõ sự, gặp qua người khác cũng không nhiều. Bởi vậy về thu thập tin tức của bản thân thực dễ dàng. Nhất là mẫu thân đứa nhỏ này là chính thất, sinh vài đứa con đều đã lớn, phân viện sống một mình, cho nên suốt ngày mang theo ấu nữ ta đây bên người. Nàng lại là quản gia, ở bên người nàng ta rất nhanh đều hiểu biết hết thảy trong nhà.
Thỉnh an tổ mẫu, sau đó tổ mẫu uy ta uống một chén sữa. Ta không thích uống sữa, bất quá vì để tương lai thân cao cũng liền nhịn. Sau đó nha đầu uy ta ăn điểm tâm.
Từ biệt tổ mẫu, đi đến bên mẫu thân. Mẫu thân đang nghe người báo cáo gia sự, đem ta ẵm xuống, làm cho Thúy Bình dạy ta chơi đánh túi lưới. Ta phải đành hứng thú chơi.
Không có việc làm cùng với áp lực cuộc sống, không cần không ngừng đuổi theo kế hoạch, chức vụ, hoặc sáng hoặc tối cạnh tranh cùng tính kế, còn phải vĩnh viễn mỉm cười đón chào sếp và khách hàng. Cuộc sống thoải mái lại phú quý như vậy, ta thích ứng rất hay.
Đợi cho chuyện gia sự an bài tốt xong, mẫu thân mới sai người ta đem điểm tâm trái cây vào, đều là thứ ta thích ăn, uy đến bên miệng ta, hỏi: “Bé con, ngày hôm qua ngủ ngon không? Sét đánh có sợ hãi không?”
Ta miệng cắn đồ vật, trong mắt nhìn chằm chằm túi lưới, trước gật đầu, sau đó lắc đầu.
Nàng cười, lại hỏi ta thức dậy lúc nào, buổi sáng ăn nhiều cơm không, bên cạnh bà ✓ú nhất nhất trả lời. Túi lưới chơi vài hình đa dạng, nàng cho ta đến ngoài vườn chơi.
Ta làm cho người ta mang theo Ⱡồ₦g chim của ta, ở trong vườn đông sờ sờ, tây nhìn xem, quơ được sâu xanh mập mạp liền đút cho chú chim tiểu Thúy ta nuôi. Ta không cho người khác hỗ trợ, khó khăn mới có thể đi chơi, đương nhiên phải để bản thân hưởng thụ lạc thú này. Đem chim đi dạo, mớm cho chim ăn, cơ bản là hưởng thụ cuộc sống hưu trí.
Mớm chim ăn xong, đi uy cá. Uy cá xong, chơi trốn tìm. Chạy đã mệt, ngồi chơi đu dây. Nghỉ ngơi tốt, tiếp tục chạy. Ba tuổi bé gái có thể làm chuyện thực không nhiều lắm, nhưng không phải đều là chữ “chơi đùa” sao? Ta cùng đứa con ngốc một tuổi kia của ta đều ngốc đến không khác nhau, trẻ con luôn hồn nhiên vô tư mà, huống chi với thân phận hiện tại của ta, chơi đùa vĩnh viễn luôn khoái trá.
Thẳng đến Thúy Bình, người hầu bên cạnh mẫu thân, đến bảo ta đi ăn cơm trưa. Cơm trưa là cùng ăn với tổ mẫu, ngồi chung bàn còn có các tỉ tỉ ở các phòng. Ta là trước mắt tuổi nhỏ nhất trong cùng thế hệ, mà mẫu thân cùng các thẩm thẩm phải đứng ở bên người tổ mẫu hầu hạ nàng ăn cơm.
Trừ bỏ ngày đầu tiên bởi vì trưởng bối đứng, ta ngồi ăn cơm, mà có rất nhỏ không thích ứng, ta cũng không biểu hiện ra ngoài. Dù sao ta biết tương lai ta cũng sẽ giống như các nàng, ta vẫn thản nhiên.
Tổ mẫu hỏi ta: “Bé con, buổi sáng đã làm gì?”
Ta mở từng ngón tay đếm cho nàng nghe: “Đánh túi lưới, ăn trái cây, đem chim đi dạo, uy cá, chơi trốn tìm, đánh đu dây,” trên cơ bản mỗi ngày làm đều giống nhau, nhưng nàng mỗi ngày đều phải hỏi một lần, làm không biết mệt.
Tổ mẫu cười đến toe toét: “Tiểu nhóc so với ta cùng các thái thái chuyện làm còn nhiều a.”
Ta gật gật đầu, khiến tất cả mọi người đều cười.
Trong phủ, món ăn đều rất mới mẻ, mỗi ngày đều đổi đa dạng thức ăn.
Thức ăn khi đi công tác xa hay cơm vợ nấu tuy rằng ăn ngon, nhưng chủng loại không nhiều, không giống nơi này, mỗi bữa cơm đều là hưởng thụ.
Ta vận động không nhỏ nên lượng cơm ăn cũng lớn, cùng so với ta lớn hơn 5 tuổi thất tỉ tỉ không sai biệt lắm. Các nàng mỗi bữa đều ăn ít giống như con gà con, thật sự là lãng phí một bàn hảo đồ ăn này.
Ăn cơm xong rồi, lại nghe các nàng trò chuyện trong chốc lát, tổ mẫu mới khiến cho mẫu thân, các thẩm thẩm đi ăn cơm, cũng phóng các tỉ tỉ của ta đi trở về. Ta được ở lại, cùng nàng ngoạn hồng dây thừng trong chốc lát, lại sờ soạng một phen lá bài. Trên cơ bản bởi vì ta tuổi quá nhỏ, chúng ta ngoạn bài chỉ là ở so lớn nhỏ, nhưng người già tính thường giống như trẻ nhỏ, nàng cùng ta ngoạn tựa hồ cũng rất thích ý.
Sau đó ta ngủ trưa với tổ mẫu. Đúng là thời điểm thân thể phát triển, một ngày mười hai canh giờ, ta ít nhất phải ngủ tám canh giờ. Không ai quản thúc ta, ngoại trừ việc giống các tỉ tỉ sáng sớm đi thỉnh an, ta luôn luôn ngủ thật sự sung túc.
Chờ ta tỉnh, ta phải đi tìm các tỉ tỉ. Các nàng buổi sáng phải đọc sách học cầm kì thư họa vân vân, buổi chiều mới là thời gian nghỉ ngơi. Tới rồi chỗ của tứ tỉ, nàng lớn tuổi nhất trong lứa con gái chưa xuất giá trong nhà. Nàng dạy ta nhận thức vài chữ, giảng cho ta vài chuyện xưa về nữ tắc, cũng không quản ta có nghe hiểu không, sau lại ở bàn cờ dạy ta một ít đơn giản quy tắc cờ vây vân vân. Sau đó nàng thêu hoa, ta bản thân tự ngoạn, một buổi trưa liền hỗn trôi qua.
Ta sớm nghĩ muốn cấp bản thân một kì nghỉ dài hạn, hiện giờ nguyện vọng đạt được, nhưng “kì nghỉ dài hạn” này lại tựa hồ hơi dài quá.
Hưởng lạc, bất quá là hai chữ dễ dàng làm nhất của thế gian mà thôi, mà trách nhiệm và nghĩa vụ của một tiểu thư khuê các phải gánh vác cũng không tính khó lắm. Huống chi đãi ngộ phúc lợi lại tốt đến như thế.
Về phần tâm lí sẽ có thống khổ, tịch mịch, ghen tị giãy giụa, với ta mà nói là không tồn tại. Ta là một nam nhân, tình trường phong nguyệt đều đã kiến thức, đã trải qua không ít. Cái gọi là tình yêu hay tình cảm mãnh liệt cũng sớm làm ta chán ghét. Cho nên ta lạc đường vẫn biết quay lại, thành gia lập nghiệp, chỉ cầu yên ổn cuộc sống.
Cho nên đáy lòng nam nhân có ý tưởng gì ta còn không rõ sao? Cho dù ta là biѕєχual, cũng không thể nào yêu một cổ đại ngựa đực nam nhân. Bọn họ nhất cử nhất động đều giống ta ở quá khứ, tuy rằng ta không có kiêu ngạo như bọn họ, cùng một lúc có nhiều nữ nhân như vậy. Nhưng nếu ta sớm từ giã cuộc sống sinh hoạt khi đó, lúc này lại như thế nào đi để ý bọn họ hiện tại?
Tuy rằng cũng không phải ta tự nguyện lựa chọn, nhưng chỉ cần đối với một người gặp dịp thì chơi, giữ vững địa vị bản thân, sau đó chung thân hưởng thụ vinh hoa phú quý, không phải so với đi làm việc còn dễ dàng hơn sao.
Buổi tối phụ thân ngủ ở một chỗ di nương nào đó. Mẫu thân liền bế ta ngủ trong phòng nàng, trước khi ngủ còn dạy ta đếm đếm tính toán, tựa hồ là vì làm chuẩn bị về sau quản lí sổ sách cùng quản lí gia đình.
Đây là một ngày điển hình của bé gái ta, của một tiểu thư khuê các.