Viên Thuốc Ma Thuật Của Tình Yêu - Chương 11

Tác giả: Mễ Mễ Lạp

1.
- Á, chú áo đen kia, chờ chút!
Bụp.
Thấy Thánh Bách Nguyên sắp bị ông chú áo đen “nhét” vào ô tô, tôi hấp tấp tháo chiếc giày dưới chân ra ném.
- Có thích khách…
Thích khách? Ông ta tưởng mình đang sống ở thời cổ đại sao?
Quạc quạc quạc…
Một đàn quạ bay qua.
Có điều sự tấn công của tôi khiến thần kinh của ông chú áo đen căng thẳng cực độ, ông lập tức đóng chặt cửa ô tô lại, hằn học nhìn tôi.
Thật đáng sợ!
Cơ thể tôi bất giác run lên, nhưng vừa nghĩ tới việc Thánh Bách Nguyên có khả năng bị bắt đi mất là tôi nghiến răng, không sợ ૮ɦếƭ, lao lên…
Ông chú áo đen không ngờ tôi xông tới, bàn tay đã đút vào túi áo иgự¢, dường như định lấy ra món νũ кнí sát thương nào đó.
Chẳng nhẽ ông ấy mang súng?
Tôi lập tức thay đổi sách lược, ôm chặt lấy chân ông vừa khóc vừa cầu xin:
- Chú… chú ơi, cháu xin chú tha cho anh ấy, cháu không thể mất anh ấy được, hu hu hu… Bắt cóc người khác là phạm pháp đấy, các chú làm việc này chẳng phải là vì tiền sao, Thánh Bách Nguyên có nhiều tiền lắm, anh ấy sẽ đền cho các chú gấp đôi.
Ấy?
Sao không có phản ứng gì?
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện ngoài ông chú mà tôi đang bám chặt lấy chân, xung quanh còn có mấy ông chú nữa cũng mặc comple đen, đeo kính đen, trông rất giống “xã hội đen”.
Oa! Những người này định “chơi lớn” sao?
Tiền gấp đôi mà còn không cần? Hay là họ nghi ngờ tôi nói mà không giữ lời…
- Chẳng nhẽ trả gấp đôi tiền vẫn không đủ với các chú? Thế gấp ba thì thế nào?
Thấy tất cả họ đều không nói gì, tôi tưởng mình đoán đúng bèn nói tiếp:
- Không phải lo, cháu là vị hôn thê của anh ấy, cháu nói chắc chắn anh ấy sẽ nghe, với lại kết hôn với anh ấy xong, cháu cũng được một nửa Tập đoàn Sun, khi đó chắc chắn sẽ trả tiền…
Xin lỗi Thánh Bách Nguyên, vì cứu anh thì tổn thất chút tiền này có đáng là gì?
Tôi còn đang bận hứa này hứa nọ với mấy ông chú áo đen thì cánh cửa xe vừa được đóng kín mở ra, theo đó là một giọng nói trầm trầm như cố nén cười:
- Chưa gì đã muốn Tập đoàn Sun phá sản à?
- Thiếu gia, cô ấy…
Ông chú áo đen bỗng dưng khó nhọc lê thân hình mà tôi vẫn đang ôm chặt, cung kính cúi mình.
- Không sao, đưa cô ấy đi cùng đi, các chú không được đắc tội với thiếu phu nhân tương lai đâu, hậu thuẫn của cô ấy vững chãi lắm.
Tôi lau nước mắt, ngốc nghếch nhìn Thánh Bách Nguyên vẫn bình an vô sự, không hề bị trói, không bị nhét giẻ vào miệng đang ngồi trong xe.
- Chẳng phải bọn họ là kẻ xấu tới bắt anh sao? Sao anh chẳng bị làm sao cả?
- Đồ ngốc, họ là vệ sĩ của anh. – Thánh Bách Nguyên nhăn nhó nhìn tôi.
- Ồ.
Tôi đỏ bừng mặt.
- Lên đi. – Thánh Bách Nguyên bất lực thở dài, ông chú áo đen giục tôi lên xe, thế là trong ánh mắt vừa ép buộc vừa cung kính của ông chú áo đen, tôi phải lên xe, ngồi bên cạnh Thánh Bách Nguyên.
Xe đi được khoảng ba phút tôi mới phản ứng lại.
- Thánh Bách Nguyên, tại sao vừa nãy anh bỏ em một mình ở bệnh viện, làm em tưởng anh bị bắt cóc rồi! Anh có biết là lúc đó em sợ thế nào không, hu hu…
Tôi huơ nắm đấm đánh vào иgự¢ Thánh Bách Nguyên, thực ra nó chẳng đau chút nào cả.
Anh cười ha hả nắm lấy tay tôi, vuốt tóc tôi nói:
- Ngốc quá, anh thấy em mệt quá nên không muốn đánh thức em, định xử lý xong công việc thì sẽ tới đón em…
Xoẹt xoẹt!
Mắt tôi sáng lấp lánh, trong đầu xuất hiện rất nhiều những bông pháo hoa rực rỡ.
- A, tóm lại sau này không được biến mất khỏi phạm vi mắt em, nếu không em sẽ… he he…
- Đồ ngốc, câu này phải là do con trai nói chứ?
- Ai nói mà chả thế! À, đúng rồi, vừa nãy anh nói hậu thuẫn là gì?
- Lát nữa em sẽ biết…
- Sao khoé miệng anh giần giật thế hả, làm ảnh hưởng tới hình tượng!
- Im miệng!

Trong tiếng cãi cọ của tôi với Thánh Bách Nguyên, chiếc xe đã đi tới chân một ngọn núi ở ngoại thành, dưới chân núi có rất nhiều vệ sĩ đang đi tuần, thấy xe của Thánh Bách Nguyên tới, tất cả đều cúi người chào đón.
Từ chân núi nhìn lên, một toà kiến trúc hùng vĩ, đẹp như cung điện nằm ở lưng chừng núi, ngói lưu ly, cột gỗ điêu khắc tỉ mỉ, nhưng nó lại không huy hoàng, tráng lệ như các Hoàng cung cổ đại Trung Quốc, mà trong sự hùng vĩ, nó chứa đựng cả cảm giác khiêm tốn.
Chiếc xe lái lên trên núi, dừng lại ở lưng núi. Thánh Bách Nguyên xuống xe, tôi ỏn ẻn ngồi trên xe chờ anh mở cửa xe cho tôi, nhưng chờ mãi chẳng thấy anh đâu.
Thánh Bách Nguyên ૮ɦếƭ tiệt!
Chẳng có phong độ của một người đàn ông gì cả…
Tôi còn đang bực mình thì có tiếng nói vui vẻ của một ông già:
- Ha ha ha, ta biết thằng tiểu tử này không ૮ɦếƭ được mà, lại còn cưa được cho ta một cô cháu dâu, giỏi lắm…
Sau đó lại vang lên tiếng chó sủa gâu gâu.
- Làm ơn đi, ông nội, ông lại chơi trò gì thế, sao mang chó nhà Tây Mễ tới đây?
Chó nhà tôi? Đó chẳng phải là Cục Xương sao?
Hừ, nhưng giọng nói của ông già này sao nghe quen thế nhỉ?
Tôi vội vàng mở cửa rồi nhảy xuống xe, một gương mặt đầy nếp nhăn, rất giống Tôn Ngộ Không xuất hiện trước mắt tôi, tôi giật mình lùi về sau một bước, đầu ᴆụng trúng và cửa xe.
- Á…
Tôi ôm gáy, chỉ vào ông già nói:
- Sao lại là ông? Ông Đại Thánh?
Trời ơi!
Ông ấy chính là ông nội của Thánh Bách Nguyên, Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Sun! Có nhầm không vậy? Trông ông ấy như là Lão Ngoan Đồng, chẳng giống một doanh nhân thành đạt hô mưa gọi gió chút nào?
- Ha ha ha, là ta, là ta, có phải cháu bất ngờ lắm không, mau lên, mọi người đều đang chờ hai đứa, ông phải giới thiệu cháu cho người trên toàn thế giới biết, nói với họ là ông có một đứa cháu dâu rất đáng yêu.
Ông Đại Thánh thấy tôi thì vui như tết, nhảy nhót như Tôn Ngộ Không.
Sặc!
Cuối cùng thì tôi cũng biết “hậu thuẫn” mà Thánh Bách Nguyên nói với ông chú áo đen là ai rồi, hoá ra là ông Đại Thánh à!
- Chờ chút, ông nội, cái gì mà toàn thế giới? Chẳng phải ông bảo cháu về xử lý việc của mấy công ty con sao? – Mặt Thánh Bách Nguyên bắt đầu tối sầm đi, giọng nói lạnh lẽo khiến trong vòng bán kính 10m xung quanh anh bỗng dưng biến thành Nam Cực.
- Ha ha, ông không nói thế thì làm gì có chuyện cháu ngoan ngoãn quay về? Lẽ ra ông định phái một nhóm người khác tới nhà Tây Mễ đón nó, nhưng không ngờ đêm nào nó cũng ở bệnh viện với cháu…
Ông Đại Thánh vừa nói vừa nhìn chúng tôi bằng ánh mắt trêu chọc.
Sặc!
Trên trán tôi và Thánh Bách Nguyên lập tức xuất hiện “ngã tư”.
Hu hu, ông Đại Thánh ơi, ông đã lớn tuổi rồi, đừng nói những câu khiến người ta ngượng ngùng như thế được không? Ngoài ra tôi cũng hiểu một việc, chả trách Cục Xương lại ở đây, hoá ra là bị ông Đại Thánh “bắt cóc” tới!
- Tiểu Nguyên, trước đây cháu sống cô đơn lập dị, giờ cháu đã có vị hôn thê rồi thì đương nhiên ông phải giới thiệu cô bé cho họ hàng, bạn bè chứ, dù sao thì thiếu phu nhân của Tập đoàn Sun cũng có phải người thường đâu.
Tôi bắt đầu có dự cảm không lành.
Quả nhiên, hai tròng mắt ông Đại Thánh đảo nhanh, liên tục đánh mắt ra hiệu cho xung quanh, hai người nữ bộc thân hình cao lớn lập tức đi về phía tôi, xách tôi đi về cánh cửa bên phải của căn biệt thự.
- Tiểu thư, xin đắc tội, xin theo chúng tôi thay lễ phục.
- Thánh Bách Nguyên, cứu em…
Nhưng cái gã đó vẫn đứng bất động, giương mắt lên nhìn tôi bị hai người nữ bộc kéo đi. Tôi chửi thầm hắn không biết bao nhiêu lần.
Hừ, thấy ૮ɦếƭ không cứu, anh nhớ đấy!
* * *
Thay trang phục xong, tôi thận trọng giẫm lên đôi giày cao gót màu hồng phấn, đi tới trước gương, không dám tin vào người đang đứng trước mặt mình sau khi đã được trang điểm tỉ mỉ.
Chiếc váy ren màu trắng khiến làn da tôi càng thêm mịn màng. Cách trang điểm tinh tế khiến gương mặt tôi trở nên xinh đẹp và đáng yêu, hàng lông mi dài được uốn cong, đôi mắt dường như cũng to hơn, trông thật là xinh xắn.
- Oa! Xinh quá!
Tôi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, khoé miệng chảy ra một dòng nước trong suốt. Trên đầu hai người nữ bộc lập tức xuất hiện khói đen.
Chắc chắn là họ không dám tin rằng có người lại chảy nước miếng vì chính mình!
Nhưng thật sự là quá đẹp, he he…
Mỉm cười hối lỗi, tôi theo họ đi ra khỏi phòng trang điểm, men theo hành lang dài hoa lệ, sau bảy, tám lần rẽ cuối cùng cũng tới được đại sảnh. Vừa vào đại sảnh, tôi đã giật mình bởi không khí nơi đó.
Trong gian đại sảnh vàng rực huy hoàng là rất đông những con người của thế giới thượng lưu ăn mặc thời thượng, khí chất cao quý. Phải có tới hơn một nghìn đôi mắt đổ dồn vào tôi.
- Xin hỏi, hôn ước của cô với thiếu gia Thánh Bách Nguyên là thật sao?
- Một người bình thường sắp trở thành thiếu phu nhân tương lai của Tập đoàn Sun, áp lực của cô có lớn lắm không? Cô cảm thấy mình có xứng đáng với thân phận này không?
- Vì sao tới giờ chúng tôi vẫn chưa thấy thiếu gia? Có phải anh ấy không muốn thừa nhận vị hôn thê bình dân như cô không?
Mọi máy quay đều chĩa về phía tôi, các phóng viên liên tục đặt câu hỏi và đặt micro sát vào miệng tôi.

Tôi hoảng hốt.
Bởi vì trong ánh mắt của cánh phóng viên và các quan khách đó có mọi thứ, có sự thù hận, ngưỡng mộ, hoài nghi, đánh giá…
Thì ra…
Tận trong sâu thẳm trái tim tôi vẫn chưa dám xác định rằng anh có thực sự thích mình hay không.
Tôi luôn cảm thấy mọi thứ trước mắt như một giấc mơ, một giấc mơ phi thực tế…
Hoảng hốt nhìn xung quanh một vòng, người đó vẫn không xuất hiện, chỉ có một mình tôi đứng ở đây! Tôi nắm chặt hai tay, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh…
Chẳng nhẽ Thánh Bách Nguyên thực sự không muốn thừa nhận hôn ước với tôi bởi vì thừa nhận một người vợ bình dân sẽ khiến anh mất mặt sao, bởi vậy khi ông Đại Thánh nói sẽ giới thiệu tôi cho người trên toàn thế giới, anh mới tỏ ra vẻ bực mình như thế?
Tôi càng nghĩ càng thấy trong lòng khó chịu, càng nghĩ càng thấy tim mình đau nhói.
Cảm giác bất an và hoảng sợ như một con rắn độc quấn lấy tôi.
Chân tôi bắt đầu mềm ra, tôi cố gắng đưa tay ra để tìm một chỗ vịn. Nhưng một bàn tay đã nắm chặt lấy tôi.
Tôi kinh ngạc quay đầu sang bên phải, Thánh Bách Nguyên đang dịu dàng nhìn tôi, như muốn nói với tôi rằng, đừng sợ, anh luôn ở bên cạnh tôi. Bỗng chốc, sức mạnh lại quay về với tôi.
- Xin hãy dừng mọi câu hỏi vô nghĩa lại, cho dù thân phận lúc trước của cô ấy là gì, và bất kể tôi là ai, tôi chỉ biết rằng tôi yêu cô ấy hơn bất kỳ ai trên thế giới này, cô ấy là duy nhất của tôi.
Thánh Bách Nguyên nắm chặt tay tôi, ánh mắt anh kiên định và chân thành, đôi mắt màu hổ phách toả ra thứ ánh sáng mê hoặc khiến tôi không thể rời mắt, chỉ biết thẫn thờ nhìn anh.
Như những gì anh nói, anh cũng là duy nhất của tôi.
Cánh phóng viên thấy anh xuất hiện thì ai cũng tỏ vẻ kinh ngạc, camera lập tức chĩa về phía anh.
Mái tóc màu vàng kim rực rỡ toả sáng dưới ánh đèn, bộ comple màu đen khiến thân hình cao lớn của anh trở nên đẹp đẽ hơn bất kỳ người mẫu nào, đôi mắt màu hổ phách chỉ cần đứng dưới ánh đèn là sẽ biến thành màu vàng kim, chiếc nhẫn hình chữ S trên ngón tay tượng trưng cho thân phận và địa vị độc nhất vô nhị của anh.
Đây là lần đầu tiên Thánh Bách Nguyên xuất hiện trước ống kính.
Tất cả các phóng viên đều nhốn nháo cả lên, họ tranh nhau đặt cho anh những câu hỏi mà họ quan tâm để đưa lên báo.
- Chuyện đó… xin hỏi, anh thích dùng loại mỹ phẩm nào?
Một bà dì khó khăn lắm mới chen được lên trước, hai mắt đỏ hoe, hỏi.
Ngất…
Bà dì này, xin đừng lãng phí thời gian quý giá vào những câu hỏi như thế này, được không?
Quả nhiên bà lập tức bị mấy người đồng nghiệp lườm nguýt rồi kéo ra ngoài.
- Xin hỏi anh có thể nói một chút về kế hoạch phát triển tiếp theo của Tập đoàn Sun không?
- Gần đây đồng đô la Mỹ giảm giá, các doanh nghiệp thuộc Tập đoàn Sun tại Mỹ có gặp phải ảnh hưởng không…
- Cổ phiếu của Tập đoàn Sun luôn giữ được mức giá ổn định trên thị trường cổ phiếu bất ổn hiện nay, thiếu gia có bí quyết thành công nào không?
Trời ơi!
Những câu hỏi mà họ đặt ra thật là ảo diệu! Tôi nghe mà chả hiểu gì cả…
Nhưng Thánh Bách Nguyên chỉ là một học sinh trung học lại phải xử lý bao nhiêu vấn đề hóc 乃úa, nếu là tôi thì chắc chắn là đã phát điên rồi.
Chả trách anh lại muốn trốn đi, muốn thoát khỏi những áp lực trùng trùng mà gia tộc này mang lại cho anh, cuối cùng vạn bất đắc dĩ mới phải uống Đại ma hoàn, để người khác không tìm được anh.
Có điều cũng vì như vậy mà tôi mới quen anh, mới ở cùng với anh…
Tôi bất giác dịch sát vào người anh.
Lúc này, một người đàn ông đeo đôi kính gọng trắng len vào đám người.
- Người ta đồn rằng anh vừa ra đời thì bố mẹ đã qua đời, ngoài ra những người thân cận với anh hoặc ít hoặc nhiều đều gặp vận xui, anh nghĩ gì về chuyện này? Trong truyện tranh “Nhật Thần” nói rằng vì anh gặp phải một lời nguyền ác độc nên những người ở gần anh đều gặp phải bất hạnh, có thật không?
Á! Đau quá!
Bàn tay tôi bị Thánh Bách Nguyên siết chặt, trên mặt anh thoáng một đám mây đen – đây là dấu hiệu của mưa bão sắp ập đến, nhưng bọn phóng viên đó thật là ngốc, vẫn cứ luôn miệng hỏi.
- Nghe nói vì mẹ anh sinh sớm, trong lúc đưa bà tới bệnh viện, bố anh đã bị tai nạn, cuối cùng hai người đều qua đời, nhưng anh thì sống sót như một kỳ tích, vừa sinh ra anh đã có đôi mắt màu vàng kim, sau đó mới trở thành màu bình thường, lời đồn này có phải là thật không?
- Đúng thế, các bác sĩ khi đó có thể chứng minh… Nghe nói sau đó Chủ tịch vì không chịu được cảnh con trai con dâu qua đời nên ngất ngay tại chỗ, mấy tháng sau mới tỉnh lại, xin hỏi…

- Ném hết họ ra ngoài cho tôi!
Giọng nói lạnh lẽo của Thánh Bách Nguyên vang lên trong đại sảnh như tiếng âm hồn từ địa ngục vọng về.
Mấy phút sau, một tốp vệ sĩ xông vào, đuổi hết đám phóng viên và quan khách phiền phức kia đi.
* * *
Hôm sau, trên các tờ báo lớn đều đăng ảnh gương mặt sa sầm của Thánh Bách Nguyên, lại cả một tiêu đề rất to “Thiếu gia của Tập đoàn Sun nổi giận trước tin đồn lời nguyền: Vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh bố mẹ qua đời”, rồi thì “Nhật Thần có thể hoá giải được nguy cơ của Tập đoàn Sun, nhưng không chống cự lại được với lời nguyền”…
Hừ!
Tức ૮ɦếƭ đi mất! Đám phóng viên đó sao cứ rắc muối vào vết thương của người khác, thật là quá đáng!
Tôi xé nát tờ báo, sau đó giận dữ ngồi phịch xuống sô-pha, nhìn ông Đại Thánh một cách giận dữ.
- Ông Đại Thánh, sao ông lại mời bọn phóng viên đó tới! Hơn nữa sau đó ông còn trốn mất tích, đây là việc mà một ông nội nên làm sao?
Giờ tôi mới biết…
Vì sao hôm đó hai chữ màu vàng lại khiến anh biến sắc, vì sao anh lại nói thế giới của mình luôn rất lạnh lẽo…
- Đâu có, lẽ ra ông sắp xếp hết rồi, chờ các cháu xuất hiện là ông đi ra tuyên bố về lễ đính hôn của các cháu. Ông mời họ tới là để lợi dụng truyền thông thông báo cho mọi người mà! Không ngờ họ lại lôi chuyện từ mười mấy năm trước ra…
Ông Đại Thánh cắn móng tay vẻ đáng thương.
- Lão gia, tiểu thiếu gia không chịu ăn gì, nhốt mình trong phòng cả ngày nay rồi, không cho ai tới gần, làm thế nào đây? – Ông quản gia lo lắng từ trên lầu chạy xuống, thấy tôi như nhìn thấy tia sáng hy vọng, rụt rè đi về phía tôi.
- Bối tiểu thư, cô tới rồi ạ? Cô đi khuyên thiếu gia đi, tuy cậu ấy tỏ ra rất lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng đau đớn lắm. Từ khi biết thiếu gia với thiếu phu nhân vì cậu ấy mà qua đời, cậu ấy lập tức tin vào lời nguyền mà bọn ngoài kia đồn đại, lúc nào cũng cho rằng mình mang lại tai nạn cho người thân, thế nên không giao tiếp với bất kỳ ai.
Ông quản gia nói được vài câu nước mắt đã rơi lã chã.
- Ông đừng có như thế nữa, làm tôi cũng… hu hu… - Lần này thì tới lượt ông Đại Thánh cũng ôm mặt khóc như một đứa trẻ.
- Được rồi, để cháu lên đó xem.
Tuy nói thế nhưng thực ra trong lòng tôi cũng không dám chắc lắm.
Tôi luôn cho rằng lời nguyền trong truyện tranh viết chỉ là bịa ra thôi, không ngờ lại là sự thực. Thánh Bách Nguyên, anh nghĩ mình làm hại bố mẹ anh phải không? Vừa sinh ra đã mất đi hai người yêu thương anh nhất, nỗi đau trong lòng anh có lẽ là sâu sắc lắm…
Tôi sợ, sợ cái đầu óc ngu ngốc của mình không thể chia sẻ nỗi buồn với anh mà chỉ khiến anh đau khổ hơn…
- Anh có trong đó không?
Tôi gõ cửa, nhưng không ai trả lời.
- Thánh Bách Nguyên, anh biết không, tuy bố mẹ em cả ngày ở trong phòng thí nghiệm, nhưng em biết họ rất yêu em, chế tạo Cục Xương cho em, cứ một thời gian lại gửi cho em một sản phẩm mới mà họ nghiên cứu ra. Có lần em bị ốm, hai người ngồi máy bay cả đêm về thăm em, còn khóc lóc thảm thiết… Thực ra người bố người mẹ nào cũng yêu thương con mình, thậm chí họ còn có thể vì con cái mà hy sinh bản thân, bác gái cố gắng tới hơi thở cuối cùng là để anh được sống, có lẽ họ không muốn nhìn thấy anh đau khổ như thế này đâu…
Ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo cạnh cánh cửa, tôi bắt đầu nói.
Thực ra tôi cũng không biết mình đang nói gì, tôi chỉ muốn an ủi anh, hy vọng anh không tự trách mình, hy vọng anh vui vẻ hơn, bởi vì tôi từng nói, mình sẽ sưởi ấm cho anh…
Lặng lẽ, căn phòng vẫn lặng lẽ…
Haiz!
Tôi thực sự quá ngây thơ, tưởng rằng vài câu nói của mình có thể khiến Thánh Bách Nguyên không còn đau lòng nữa sao?
Lạch cạch…
Đúng lúc tôi định từ bỏ thì cánh cửa phòng bật mở.
Tôi bị một người nhấc lên khỏi mặt đất, kéo vào vòng tay rộng lớn mà lạnh lẽo, Thánh Bách Nguyên ôm chặt lấy tôi, dường như chỉ có như vậy, anh mới cảm thấy ấm áp hơn.
Một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên vai tôi, không lời…
Từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa tôi với Thánh Bách Nguyên trở nên thân thiết hơn, nhưng tôi vẫn luôn cảm giác có thứ gì đó chắn ở giữa, khiến chúng tôi không thể gần nhau hơn nữa, nhưng cũng không muốn xa nhau.
Giáng sinh sắp tới, trong trường Trung học Thâm Điền đâu đâu cũng tràn ngập bầu không khí vui vẻ, lễ hội hoá trang đêm Giáng sinh mỗi năm một lần sắp được tổ chức.
Lễ hội hoá trang lần này được tổ chức tại lễ đường lớn nhất của trường, tất cả các học sinh của trường Trung học Thâm Điền đều được tham gia, chủ đề Thái Tử Mạnh đặt ra năm nay là bảo vệ môi trường, hay nói cách khác, mọi lễ phục đều phải sử dụng các nguyên liệu đã bỏ đi, do đó lễ hội hoá trang năm nay có một ý nghĩa đặc biệt.
Ha ha, đầu óc của ௱ôЛƓ Thái Tử cũng được phết.
- Tiểu Đới, cậu nhìn xem, tớ dùng đống len cũ với mấy cái túi màu trắng này làm thành đôi cánh thiên thần được không? Ha ha, tớ còn làm thêm một cái váy màu trắng nữa, như thế là hoá thành thiên thần rồi!
Tôi đeo đôi cánh lên người, “bay đi bay lại” trước mặt Tiểu Đới.
- Ấy? Thiên thần? Nghe nói ௱ôЛƓ Thái Tử sẽ làm một bộ quần áo ác quỷ, chẳng nhẽ cậu định ghép đôi với anh ta?
Sặc…!
Cái gã đó cũng tới tham gia lễ hội hoá trang sao? Tưởng là hắn không có hứng thú với những việc như thế này chứ?
- Ha ha, thiên thần và ác quỷ làm sao có thể ghép thành một đôi được? Là đối thủ thì có! – Tôi cau mày, bất lực nói.
Nói tới hắn là đau đầu!
௱ôЛƓ Thái Tử đúng là đồ đầu bò, cho dù tôi đã nói với hắn rằng người tôi thích là Thánh Bách Nguyên thì hắn cũng vẫn bám lấy tôi không tha, hắn còn nói tôi mãi mãi là thú cưng của hắn. Cho dù tôi thích ai thì hắn vẫn là chủ nhân của tôi, thế nên hắn phải theo dõi tôi, trừ hắn ra thì không ai được bắt nạt tôi.
Lô-gic của hắn người bình thường không thể hiểu được!
- Thú cưng…
Đúng là nói tới ௱ôЛƓ Thái Tử, ௱ôЛƓ Thái Tử tới ngay.
Hắn mặc bộ quần áo ác quỷ được làm từ miếng da đen sì không biết hắn lôi ở đâu ra, trên đầu còn có hai cái sừng, vừa nhún nhảy vừa đi về phía tôi.
- Thái tử đại nhân, sao anh cũng chạy tới đây coi bộ náo nhiệt thế? Chỉ là một vũ hội nhỏ xíu đâu có chứa được người cao quý như anh. – Tôi lườm hắn, tiếp tục xử lý cái váy thiên thần của tôi.
- Á, thú cưng, sao gần đây cô cứ đối xử với tôi bằng thái độ đó? Tôi là người lãnh đạo cao nhất ở trường Trung học Thâm Điền này đấy. Những bữa tiệc quy mô toàn trường như thế này tôi không tham gia sao được? Tiểu Đới, cô nói xem có phải vậy không? – ௱ôЛƓ Thái Tử vỗ đầu tôi, mái tóc đỏ rực của hắn lại dựng đứng lên, hắn cau mày vẻ không vui.
- Vâng, vâng.
Tiểu Đới đương nhiên là không dám phản bác hắn rồi.
- Phải cái đầu anh ấy! Đừng vỗ đầu tôi, đau đấy!
Tôi nắm lấy tay hắn, không ngờ bị hắn nắm ngược lại, vừa vuốt tay vừa ra vẻ trầm tư, nói:
- Ừm, đúng là gầy đi nhiều, phải chuẩn bị nhiều đồ ăn cho cô mới được, thằng ranh đó quả nhiên là đồ keo kiệt.
- Này, anh nói gì thế? Mau thả tôi ra. – Tôi đỏ mặt, vội vàng rụt tay về.
- Đúng rồi, Thánh Bách Nguyên không tham gia lễ hội hoá trang sao?
Tiểu Đới dường như nghĩ ra cái gì đó, quay đầu hỏi tôi.
Haiz…
Vì anh đã rời khỏi Tập đoàn Sun một thời gian nên có rất nhiều việc cần phải xử lý. Gần đây anh bận tối mắt tối mũi. Tuy tôi bị ông Đại Thánh ép ở lại nhà họ Thánh, nhưng muốn gặp được Thánh Bách Nguyên cũng khó lắm, có lúc chỉ vội vàng nói với nhau vài câu, anh nhận được điện thoại, thế là lại phải đi.
Tôi sắp biến thành Hòn Vọng Phu rồi!
Làm ơn đi, anh chỉ là một học sinh trung học thôi mà, cường độ công việc lớn như thế, không biết sức khoẻ của anh có chịu đựng nổi không. Không được, lần này nhất định phải lôi anh đến vũ hội để giải toả một chút…
Buổi tối tôi về tới nhà họ Thánh…
- Thánh Bách Nguyên, mai trường mình tổ chức lễ hội hoá trang, anh nhất định phải tham gia đấy nhé. – Tôi viết thời gian và địa điểm lên một tờ giấy rồi dán vào cửa phòng anh, sau đó mới an tâm quay về căn phòng ngủ của mình bên cạnh.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, lúc tôi đang ngủ ngon thì nghe thế có tiếng bước chân.
Khụ khụ…
Có người bị nghẹn cà phê, ho lớn.
Ấy?
Sao phản ứng dữ dội thế nhỉ? Tôi chỉ bảo anh tham gia lễ hội hoá trang thôi mà! Hừ, thích thì đến, không thích thì thôi, tôi bực mình vùi đầu vào ngủ tiếp.
Tối hôm sau là đêm Bình an, lễ đường của trường Trung học Thâm Điền ngập trong không khí Giáng sinh.
Tôi và Tiểu Đới được chọn làm người đón khách, đứng ở ngoài lễ đường để nghênh đón khách khứa.
- Ông Đại Thánh, ông cũng tới à! Ông mau vào đi, hàng ghế khách quý ở bên trái có chỗ để dành cho ông đấy. – Tôi cười tươi nói với ông Đại Thánh trong trang phục rách nát làm từ vải vụn.
- Ha ha, cháu dâu hôm nay xinh quá.
- Ngày nào cháu cũng xinh mà!
Ông Đại Thánh là nhà tài trợ cho lễ hội hoá trang lần này, nên Thái Tử Mạnh đặc biệt ưu ái cho ông, để ông được ngồi ở ghế chủ tịch của hàng ghế khách quý.
Hàng râu chữ bát*, đôi mắt nhỏ xíu, ௱ôЛƓ Hoàng Thượng nhìn thấy tôi từ xa đã lật đật chạy tới:
* (八)
- Ha ha ha, cô bé, không làm con dâu của ta tiếc quá!
௱ôЛƓ phu nhân, cũng chính là mẹ của ௱ôЛƓ Thái Tử khoác tay ௱ôЛƓ Hoàng Thượng cũng chào hỏi tôi. Đây là lần đầu tiên tôi gặp bà, bà có một đôi mắt rất dịu dàng, có vẻ là một người hiền từ.
- Bố à, bố đừng nói linh tinh, chừng nào Tây Mễ chưa kết hôn thì con vẫn còn cơ hội. – ௱ôЛƓ Thái Tử đeo chiếc mặt nạ ác quỷ đáng sợ đi tới chỗ chúng tôi.
- Á, giật cả mình! – Tôi đánh mạnh ௱ôЛƓ Thái Tử một cái, đá hắn ra. – Anh đi xem đội kèn thế nào rồi?
- Ha ha ha, được thôi!
௱ôЛƓ Thái Tử vui vẻ đi về phía đội kèn vẫn chưa tìm được phương hướng.
- Thằng bé này quá nghiêm túc, tính tình lại bướng bỉnh. Haiz, nếu cháu và nó ở với nhau thì tốt biết mấy. – ௱ôЛƓ Hoàng Thượng nói bằng giọng tiếc nuối.
Tôi đành giả bộ như không nghe thấy, chào hỏi những người khác.
- Ha ha ha, giờ hối hận cũng muộn rồi. Nào lại đây, chơi với tôi, đừng có đứng ở đây nữa! – Ông Đại Thánh khoác tay ௱ôЛƓ Hoàng Thượng, cầm một cái đèn Ⱡồ₦g được làm từ những vật phẩm bỏ đi ra chơi, còn ௱ôЛƓ phu nhân thì đang đi vào chỗ ngồi dưới sự hướng dẫn của Tiểu Đới.
Tất cả mọi người đều đã vào lễ đường, chỉ có tôi là vẫn đứng ngoài chờ đợi.
Anh có tới không?
Trong lòng tôi không dám chắc, nhưng nhớ tới phản ứng của anh ngày hôm qua, chắc là anh đã nhìn thấy tờ giấy, có thể vì anh quá bận… Một cảm giác thất vọng mãnh liệt dội lên. Tôi cảm thấy sức lực toàn thân mình bị rút kiệt, không thể nào lấy lại tinh thần.
- Tây Mễ, lễ hội bắt đầu rồi, vào đi!
Giọng nói của Tiểu Đới vang lên trong tiếng nhạc, thúc giục tôi vào lễ đường.
MC của lễ hội lần này là MC giỏi nhất cả nước do Tập đoàn Sun mời tới, thế nên lễ hội được tiến hành vô cùng náo nhiệt, còn tôi thì chỉ lặng lẽ ngồi ở một góc, nhìn mọi người khiêu vũ, trò chuyện, không làm sao mà vui lên được…
Thì ra nhớ nhung một người là có cảm giác này…
Chỉ khi có anh bên cạnh tôi mới cảm thấy mình tràn đầy sức sống. Còn khi anh ra đi, tôi như một cái vỏ đánh mất sinh mạng, chỉ biết miễn cưỡng mỉm cười như cái máy.
Cuối cùng cũng tới giai đoạn cao trào nhất của lễ hội, MC sẽ bốc thăm người may mắn của lễ hội hôm nay, và đáp ứng một nguyện vọng của người đó.
Đương nhiên là trước đó tôi đã tính toán cho Tiểu Đới. Để cô với tiền bối A Triết đến được với nhau thì chỉ còn cách này thôi, ha ha, nếu không cứ như thế thì không biết bọn họ đến khi nào mới thành một đôi thực sự!
- A! Người may mắn lần này là ai nhỉ? Các vị, người may mắn được rút thăm trúng có thể yêu cầu bất cứ ai có mặt ở đây làm cho họ một việc, việc gì cũng được, ví dụ như yêu cầu được kiss, cầu hôn… Bất cứ việc gì nhé! Nhưng tuyệt đối không được đòi những thứ như là tiền bạc, quyền lực, ha ha, đương nhiên là điều không thể. Nói nhiều quá rồi, rốt cuộc người may mắn là ai? Chúng ta hãy cùng chờ đợi…
MC cố ý dừng lại một lát, sau đó hào hứng tuyên bố:
- Người may mắn là… ௱ôЛƓ Thái Tử!
Cái gì?
Sao lại là ௱ôЛƓ Thái Tử? Rõ ràng là trong cái hộp giấy đó tôi chỉ viết mỗi tên A Triết thôi mà?
Tôi thấy ánh mắt thoáng tối đi của tiền bối A Triết. ௱ôЛƓ Thái Tử thì hưng phấn vừa vẫy tay vừa bước lên sân khấu. Tôi giận dữ lao ra sau cánh gà tìm MC. Gì thế này? Sao có thể biến ௱ôЛƓ Thái Tử thành người may mắn? Thế thì bao nhiêu công sức của tôi đều đổ sông đổ biển à!
Ấy?
Sao sau cánh gà tối thế nhỉ? Chỉ có một tia sáng phía trước?
Tôi mò mẫm đi về phía đó, định thăm dò tình hình xung quanh, thế rồi bỗng dưng nơi tôi đứng cao dần lên, tôi sợ hãi đứng yên không dám động đậy.
- Nguyện vọng của tôi thực ra rất đơn giản, từ hôm gặp thú cưng, từ hôm cô ấy rơi vào cuộc sống của tôi, hình như từ giấy phút đó, trái tim tôi được đốt cháy rồi, tôi hy vọng được mãi mãi ở bên cô ấy, Tây Mễ…
Khi miễng gỗ có tôi trên đó dừng lại, tôi mới phát hiện ra mình đang đứng ở giữa sân khấu, còn các bạn ở dưới sân khấu thì đã ồn ào hẳn lên, chỉ có tôi là hoảng hốt nhìn ௱ôЛƓ Thái Tử, không nói được lời nào. Chuyện gì thế nhỉ?
Tôi lùi về sau một bước, không dám tin là sự việc sẽ như vậy.
- Chờ chút!
Một luồng ánh sáng dừng lại bên phải sân khấu, một bóng người cao lớn chầm chậm đi về phía tôi, anh nắm tay tôi. Trong ánh mắt của tất cả mọi người, anh ôm tôi vào lòng.
- Cô ấy là vị hôn thê của tôi. Ở cùng với cậu ư? “Khỉ đỏ”, cậu đừng nằm mơ nữa!
- Này, sao lần nào cậu cũng nhảy ra làm đảo lộn kế hoạch của tôi thế?
- Tôi nghĩ chắc cậu bị người ta bẫy rồi, đồ ngốc! Hôm qua có người thông báo với tôi rằng hôm nay cậu sẽ tỏ tình với vị hôn thê của tôi nên bảo tôi phải tới bảo vệ vị hôn thê của mình.
Đôi mắt màu hổ phách của Thánh Bách Nguyên đảo tròn, anh liếc nhìn hai ông già đang ngồi ở hàng ghế khách quý:
- Lão đại gia, đến con trai lão cũng bán đứng con sao, thật quá đáng!
௱ôЛƓ Thái Tử điên cuồng nhảy xuống khu sân khấu, định tìm ௱ôЛƓ Hoàng Thượng tính sổ. Hai ông già thấy ௱ôЛƓ Thái Tử đuổi theo thì bỏ chạy mất dạng.
- Này, ông Đại Thánh…
Chẳng nhẽ ông thấy tờ giấy của tôi?
Thế nên phản ứng của Thánh Bách Nguyên tối qua mới kỳ quái như thế…
Tôi định hỏi rõ, ai ngờ đột nhiên bị một đôi môi chặn lại, trong tiếng ồ kinh ngạc của mọi người, Thánh Bách Nguyên lưu luyến rời khỏi môi tôi, quỳ một gối xuống, tháo chiếc nhẫn hình chữ S trên ngón tay anh ra, đưa ra trước mặt tôi:
- Tây Mễ, cưới anh nhé!
Anh đang cầu hôn tôi?
Ánh đèn trên sân khấu chiếu thẳng lên người chúng tôi, giống như những gì trong câu chuyện cổ tích, hoàng tử hôn công chúa, sau đó nhìn nàng say đắm…
Nhưng…
Một hồi lâu sau, tôi khó khăn lắm mới thốt ra được một câu khiến khán giả dưới sân khấu suýt ngất:
- Nhưng chúng ta đều là học sinh trung học mà.
Thánh Bách Nguyên xoa chân, cau mày:
- Có phải anh mù luật đâu! Ai bắt em cưới luôn, đính hôn trước được không?
Lúc này tôi mới bẽn lẽn gật đầu, nhận chiếc nhẫn, khán giả dưới sân khấu thở phào nhẹ nhõm.
- Trời ơi, ông xã! Con gái của chúng ta xinh đẹp quá, đẹp hơn bất cứ thí nghiệm nào mà chúng ta từng làm, đúng không?
Mẹ khen ngợi một cách khoa trương, sau đó hí hửng nhào vào lòng bố.
Ngất!
Làm ơn đi mẹ, hôm nay là ngày con gái bảo bối của mẹ đính hôn đấy! Mẹ có thể đừng nói tới hai chữ “thí nghiệm” đáng ghét ấy được không!
Có điều…
Tôi nhìn mình trong gương, cũng bất giác nheo mắt lại.
Hàng lông mi dài được uốn mascara cong ✓út, đôi mắt to đen láy được đánh mí màu hồng phấn trông càng đáng yêu, gò má trắng nõn được phủ thêm lớp phấn hồng, đôi môi xinh xắn được tô màu hồng đào phơn phớt…
Chiếc vương miện nhỏ bằng bạc trên đỉnh đầu toả sáng lấp lánh.
Tôi mặc chiếc soire màu trắng, cái nơ bướm trước иgự¢ khiến nó trông vừa trang trọng mà vẫn không mất đi sự đáng yêu. Từng lớp ren được kéo dài từ đỉnh đầu xuống tận đuôi váy. Tiểu Đới đi sau lưng tôi, giúp tôi nâng chiếc váy dài, còn trước mặt là những người bạn học cùng đang đua nhau chạy tới đòi chụp ảnh chung với tôi…
Ha ha…
Ông Đại Thánh suy nghĩ thật chu đáo, còn chuẩn bị riêng cho tôi một căn phòng chuyên chụp ảnh lưu niệm với các bạn. Phòng chụp ảnh được trang trí rất hoa lệ, bài trí những chiếc ghế dài theo phong cách cung đình Anh, thêm vào đó là áo cưới và vương miện nhỏ, đêm nay tôi không khác gì nàng công chúa trong truyện cổ tích…
Không có chú rể cao 1,1m, không có Đại ma hoàn, tôi có thể cùng với “Nhật Thần đại nhân” của tôi – một người cao lớn đẹp trai cùng nhận lời chúc phúc của mọi người, tất cả đều đẹp như một giấc mơ.
- Á! Hoàng Thượng, sao ông không cho con tới tham gia lễ đính hôn của thú cưng và thằng ranh đó? Con giống người hay gây sự lắm sao?
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nói sang sảng của ௱ôЛƓ Thái Tử.
Ngất! Cái con “khỉ đỏ” này đến phá hoại nghi thức đính hôn của tôi sao?
Tôi vội vàng mở cánh cửa phòng chụp ảnh, thấy ௱ôЛƓ Thái Tử đã đánh ngã mấy người vệ sĩ, đang tiến về phía này.
- Làm gì thế, chẳng phải đã bảo các cậu nói với thằng bé là lễ đính hôn của họ được tổ chức ở Mỹ rồi sao?
- Báo cáo Chủ tịch, tôi nói rồi, nhưng tin tức đính hôn lan đi khắp nơi, không thể giấu được Thái Tử thiếu gia ạ.
Viên thư ký đi theo bên cạnh ௱ôЛƓ Hoàng Thượng khổ sở nói.
- Stop! Anh định phá hoại à?
Tôi túm đuôi váy lên, loạng choạng đi tới trước mặt ௱ôЛƓ Thái Tử.

Thấy tôi đi ra hắn đứng yên như một gã ngốc. Một hồi lâu sau, hắn lau nước bọt, nói:
- A, thú cưng, không ngờ cô mặc váy cưới vào trông cũng giống người lắm, đẹp lắm…
- ૮ɦếƭ tiệt!
Tôi bất chấp hình tượng thục nữ, đá cho hắn một cái.
௱ôЛƓ Thái Tử lồm cồm bò dậy, gương mặt vô cùng đáng sợ. Hu hu, ૮ɦếƭ rồi, tôi quên mất tính tình ௱ôЛƓ Thái Tử không như người bình thường, tôi phải giữ thể diện cho hắn mới đúng…
Nhìn nắm đấm của hắn đã giơ lên, tôi lấy tay che mắt, hét to:
- Hu hu, anh là đồ thô lỗ, người ta là cô dâu mà!
Nắm đấm ✓út qua bên tai, hắn bỗng dưng tách tay tôi ra, đôi mắt xanh thẫm nhìn tôi chăm chú.
- Anh… anh định làm gì?
Tạ ơn trời đất, cuối cùng tôi cũng nghe thấy giọng nói của chính mình rồi.
Từ người ௱ôЛƓ Thái Tử lúc này toả ra bầu không khí xâm lược, hoàn toàn không giống ௱ôЛƓ Thái Tử trong ấn tượng của tôi, mọi người xung quanh đều hoảng sợ trước sự ngang ngược của hắn, không ai dám bước lên.
Đôi môi hắn chỉ còn cách tôi 1 cm, nỗi sợ hãi của tôi càng mãnh liệt…
Thánh Bách Nguyên, rốt cuộc thì anh còn bận tới khi nào mới đến được? Đến lễ đính hôn mà anh cũng tới muộn là sao?
௱ôЛƓ Thái Tử càng lúc càng gần tôi. Tôi không biết phải làm sao, muốn quay đầu đi, không ngờ đôi môi hắn lại sớm hơn tôi một bước, đặt lên trán tôi, để lại một dấu ấn sâu sắc…
- Chỉ cần công chúa hạnh phúc thì tôi nguyện làm kỵ sĩ đứng đằng sau bảo vệ nàng.
Nói xong, ௱ôЛƓ Thái Tử bỏ tôi ra, quay người nhe nanh múa vuốt lao về phía Hoàng Thượng.
- Hoàng Thượng, ông đứng lại cho tôi, đừng hòng chạy…
Nhìn bộ dạng tức giận của hắn cứ như thể mọi việc vừa nãy chưa hề xảy ra, chỉ có tôi là biết, cái lời thề không giống lời thề ấy sẽ ở trong tim tôi rất lâu, rất lâu…
Sau một “khúc nhạc thừa” đó, các quan khách đều đã tới nơi, lễ đính hôn sắp chính thức cử hành mà vẫn không thấy bóng dáng Thánh Bách Nguyên đâu, tôi bắt đầu lo lắng, lấy điện thoại ra ấn mấy con số quen thuộc.
Tút tút tút…
Tại sao không gọi được?
Tôi cầm điện thoại thẫn thờ, trái tim thấp thỏm không yên, không biết anh có xảy ra chuyện gì không.
- Tiểu Đới, liệu anh ấy có bị bắt cóc nữa không?
- Không đâu! Cậu đừng có lo, ông Đại Thánh đã phái người đi tìm anh ấy rồi, chắc là tới ngay thôi.
Tiểu Đới vỗ vai tôi an ủi.
- Hu hu hu… Thánh Bách Nguyên, liệu anh có giống nhân vật chính trong phim thần tượng, tới hôm đính hôn thì xảy ra tai nạn hay gì đó không… em không muốn đâu…
Nhân lúc phòng trang điểm không có người, tôi ngồi phịch xuống đất khóc to bất chấp chiếc váy cưới đắt đỏ, đẹp đẽ đến đâu. Không có chú rể thì cần những thứ này làm gì?
- Khụ khụ, không phải là tai nạn, thằng mọt sách đó trốn hôn rồi…
Ông Đại Thánh giận dữ đi vào phòng trang điểm, thấy tôi ngồi bệt dưới đất, đau lòng dìu tôi đứng lên, sau đó đưa cho tôi một bức thư.
Rầm!
Tôi như bị một tiếng sét đánh trúng, cả người đen sì.
Trong thư chỉ có vài hàng chữ: “Tây Mễ, xin lỗi, anh vẫn không thể vượt qua được chính mình, cho dù lời nguyền có thật hay không thì anh cũng không thể mang em ra làm vật cá cược, anh không thua nổi”.
Hu hu hu…
Cái gì mà “không thua nổi”? Định như thế rồi đuổi tôi đi sao? Đồ xấu xa ૮ɦếƭ tiệt!
Ai nói rằng con gái thất tình sẽ đau đớn chán sống, ngày nào cũng ủ rũ không vui, Bối Tây Mễ tôi tuyệt đối không làm chuyện gì ngốc nghếch như thế, ૮ɦếƭ tiệt, chẳng nói lời nào đã biến mất, thật quá đáng!
Tôi giận dữ lấy ra một tờ giấy trắng siêu to, sau đó tìm hộp màu, chọn màu đỏ viết ra hai chữ “Giấy từ”.
Nhưng…
Hừ, mở đầu nên viết thế nào nhỉ? Tôi nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi.
Sao cô giáo dạy môn Gia chánh chỉ dạy viết thiệp mời mà không dạy kiến thức viết loại giấy như thế này nhỉ? Để bây giờ tôi chẳng biết viết thế nào! Thôi kệ, cứ viết bừa đi, tôi cầm 乃út màu lên bắt đầu nắn nót viết lên tờ giấy trắng.
GIẤY TỪ
Tôi, Bối Tây Mễ, vì tuổi trẻ ngây thơ, bị kẻ xấu xa Thánh Bách Nguyên dùng lời lẽ ngon ngọt lừa gạt nên mới ngốc nghếch rơi vào lưới tình, nhưng Thánh Bách Nguyên lại không biết trân trọng, bỏ của chạy lấy người, đã phạm vào quy định tam tòng tứ đức, thế nên tôi viết giấy từ, từ bỏ người đó, từ nay về sau không còn quan hệ.
Người viết giấy: Bối Tây Mễ.
Ngày… tháng… năm…
* * *
Viết xong, tôi nghiêm túc đọc lại hai lần, phát hiện ra mình viết quá hay. Ha ha, bổn tiểu thư tuy học hành không giỏi nhưng viết cái này thì đúng là có tài thật!
Sau đó tôi lại mở máy tính ra, tìm ảnh Thánh Bách Nguyên mà tôi chụp trộm trước đó, phát ra mấy tiếng cười gian tà trong căn phòng tối om.
He he, bức ảnh thật của Thánh Bách Nguyên Sun “Nhật Thần”, chỉ cần bán trên mạng chắc chắn sẽ tạo nên một cơn sốt? Nghĩ tới việc những đồng bạc của bọn con gái si tình ngu ngốc tới tấp bay đến thì tôi có nằm mơ cũng phải bật cười mà tỉnh dậy.
Quả nhiên, tin tức mới được đưa ra vài ngày, tôi đã nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, rất nhiều nữ sinh trong trường thậm chí còn yêu cầu tôi in thành poster, bao nhiêu tiền cũng mua…
Trong cuộc trò chuyện trên QQ.
- Cô chủ, ảnh 12 x 18 mà bán giá 200 tệ một bức thì đắt quá, em không mua nổi, có thể bán rẻ một chút không?
- Đây đã là giá thấp nhất rồi.
- Nhưng giờ em mới học lớp 5 tiểu học thôi, tiền tiêu vặt hàng tháng không được nhiều.
Oa! Thánh Bách Nguyên, đến trẻ con tiểu học cũng bị anh hại thế à?
- Thế à, thế thì chị giảm 50% cho em nhé, 100 tệ.
- Thật không? Thế thì em cảm ơn chị, chị tốt thật, chị chắc là xinh lắm…
Thì ra mùi vị được nịnh cũng hay ra phết, tôi lập tức quyết định sẽ tặng cô bé thêm một bức ảnh cỡ 4 x 6.

- Chị chủ, các bạn nữ lớp em mỗi người muốn mua thêm một bức ảnh to nữa, giao hàng phải nhanh nhé, chúng em không chờ được nữa rồi.
- Tớ mua cả bộ ảnh limited đó, tiền thanh toán trong một lần.
- Tớ mua kiểu ảnh mặc áo ngủ ấy, phóng to cỡ A0, tớ phải treo đầu giường ngắm mỗi ngày…
Tôi dụi đôi mắt mệt mỏi vì cả ngày ngồi cắm đầu vào máy tính, mệt mỏi nằm vật ra giường, nghe tiếng bố mẹ đang khua bát khua đũa trong phòng bếp, tiếng động to như tiếng động đất, tôi vui tới mức chảy cả nước mắt.
Sau lần tôi “bị trốn hôn”, bố mẹ sợ tôi xảy ra chuyện gì đó nên xin nghỉ một tháng để ở nhà với tôi.
Nhưng Thánh Bách Nguyên…
Rốt cuộc giờ anh đang ở đâu? Tuy có bố mẹ ở bên cạnh, nhưng tôi vẫn thấy nơi này… bên Ⱡồ₦g иgự¢ trái âm thầm nhói đau.
- Chú khoa học, chú đốt cháy nhà bếp rồi à? – Giọng của ௱ôЛƓ Thái Tử.
- Lại là cậu, sao ngày nào cậu cũng tới hả?
Bố tuy nói thế, nhưng nghe giọng thì vui lắm.
- A a, tiểu Thái Tử, cháu tới rồi à, mau tới chơi rang lạc với bác nào. – Mẹ hét to tới mức hàng xóm cũng nghe thấy.
- Ha ha ha, bác gái, bác càng ngày càng xinh đẹp! Lát nữa cháu sẽ ra chơi với bác, giờ cháu phải vào xem thú cưng Tây Mễ của cháu đã, cô ấy… khoẻ chứ?
- Ngoài mặt thì bình thường, thực ra trong lòng…
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, chắc là cố tình nói thầm.

Sau đó họ nói gì tôi nghe không rõ nữa, một lát sau, ௱ôЛƓ Thái Tử đạp cửa phòng ngủ của tôi, ung dung bước vào.
- Á, lần nào vào cũng không gõ cửa, đây là phòng ngủ của tôi nhé.
Tôi túm lấy cái gối in hình Hello Kitty ném về phía hắn, nhưng bị hắn tóm trúng.
- Làm gì có chủ nhân nào vào phòng của thú cưng mà còn phải gõ cửa.
௱ôЛƓ Thái Tử ôm cái gối, hớn hở ngồi xuống chiếc sô-pha đối diện giường tôi, tiện tay nhặt tấm ảnh Thánh Bách Nguyên tôi để trên bàn, gương mặt rạng rỡ ban nãy thoáng tối sầm.
- Quả nhiên là cô đang nhớ hắn! Loại người nhu nhược, yếu đuối như hắn không đáng để cô thích.
- Cái gì mà nhớ hắn, hắn chỉ là cái cây kiếm tiền của tôi thôi… - Tôi chột dạ, bèn kể cho ௱ôЛƓ Thái Tử nghe từ đầu đến cuối cái việc vĩ đại mà tôi đang làm.
௱ôЛƓ Thái Tử lập tức vui vẻ hét lên:
- Ha ha ha, không ngờ thú cưng nhà chúng ta lại có đầu óc buôn bán ra phết, kinh doanh siêu lợi nhuận, có điều…
Hắn dừng lại một chút, đôi mắt đảo tròn, nói tiếp:
- Có điều tôi vẫn cảm thấy khó chịu! Tôi có ý này hay hơn, tôi bỏ tiền ra để mua toàn bộ số ảnh này, được không?
Gáy tôi xịt khói đen, tôi nghiêm giọng từ chối:
- Không… được, như thế thì tôi còn niềm vui gì nữa! Huống hồ anh có thích Thánh Bách Nguyên đâu, anh mua ảnh hắn về để tự chọc tức mình à?
- Thì cô cứ bán cho tôi đi, thực ra… thực ra tôi cũng thích thằng ranh đó lắm, ngoại trừ việc hắn kiêu một tí, mặt lạnh một tí và thích giành thú cưng của tôi…
Tôi bực mình, đẩy ௱ôЛƓ Thái Tử lắm chuyện ra ngoài, sau đó khoá trái cửa lại, mặc kệ hắn.
Quỷ mới tin hai cái người không đội trời chung này lại thích đối phương!
*
* *
Lúc này, QQ lại có tiếng động, xem ra lại có vụ làm ăn mới rồi, tôi thông qua lời mời kết bạn của người đó, không lâu sau avatar của người đó hiện lên.
Nickname của người đó là Sun.
Xem ra lại là một fan bự nữa, những fan đặt nickname trên mạng kiểu Nhật Thần, Sun, Con mặt trời nhiều không đếm xuể.
- Ảnh bán giá bao nhiêu?
- 12 x 18 thì 200, cứ tăng thêm một cỡ thì thêm 20 tệ; bản giới hạn là ảnh nuy nửa thân trên, giá 1000 tệ một tấm; ảnh áo ngủ đang có ưu đãi giảm giá, 500 tệ, ngoài ra tiền bưu điện tự trả.
- Thánh Bách Nguyên chỉ rẻ thế thôi sao?
Rẻ?
Tôi trợn tròn mắt, đọc đi đọc lại cái chữ này ba lần, trong lòng vui như tết, chẳng nhẽ gặp phải đại gia rồi? Kiểu fan bự sẵn sàng vì thần tượng bỏ ra cả ngàn vàng cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
- Lãi ít thì bán được nhiều mà, nhưng nếu bạn cảm thấy rẻ thì bạn cứ trả nhiều thêm cũng được, tôi không phiền lòng đâu, ha ha ha.
- Tôi bỏ ra 10 nghìn để mua ảnh… giới hạn, có điều bạn phải đích thân mang cho tôi, trưa thứ sáu tan học, ở trường Trung học Thâm Điền. – Sau đó người đó out khỏi mạng.
Ấy, sao tôi lại cảm thấy cái người tên Sun này có vẻ không muốn nói tới bức ảnh nuy nửa thân trên nhỉ, hehe, có thể là một em gái trong sáng nên ngượng nói đây mà, nhưng không quan trọng, quan trọng là…
A a a! 10 nghìn tệ!
Trên thế giới sao lại có loại người như thế? Chẳng nhẽ là ௱ôЛƓ Thái Tử? Không đâu, giờ hắn vẫn đang dật dờ ngoài phòng khách nhà tôi mà…
* * *
Thứ sáu đến nhanh chóng, bầu trời u ám cuối cùng cũng sáng trở lại. Sau tiếng chuông tan học buổi trưa, tôi vội vàng ôm niềm vui “phất trong một đêm” lao ra cổng trường, còn liên tục tính toán xem làm thế nào để lợi dụng giá trị cuối cùng mà Thánh Bách Nguyên để lại để tạo ra nhiều tiền bạc hơn.
Nhưng hồi ức cũng dội lại nỗi đau trong tim.

- Công chúa của anh, sinh nhật vui vẻ!
- Bởi vì cô là người con gái đầu tiên cưỡng hôn tôi, nên cô buộc phải chịu trách nhiệm với tôi, hôn ước đó tôi miễn cưỡng chấp nhận rồi…
- Xin lỗi, anh không nên để em bị tổn thương…

- Là lá la, Thánh Bách Nguyên, anh là đồ xấu xa, tôi sắp trở thành nữ đại gia rồi, tới khi đó tôi phải tìm một người bạn trai đẹp trai hơn anh cả vạn lần.
Tôi lắc đầu, sau khi ném hết những hồi ức đó đi, nắm chặt nắm tay, nói như thề.
Nhưng miệng thì nói vậy, khoé mắt lại thấy cay cay, tôi lập tức ngửa mặt lên trời, không để nước mắt lăn ra.
- Vậy sao? Thế em cảm thấy anh thế nào?
Giọng nói này…
Ánh mặt trời vốn lười biếng bỗng dưng tràn đầy sinh lực, chiếu lên hàng cây ngọc lan trước cổng trường, một bóng người cao lớn, đẹp trai từ bóng râm đi ra.
Mọi âm thanh trên thế giới đều đã rời bỏ tôi, tôi ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, cơn gió nhẹ thổi tới, mang theo mùi hương của trà xanh. Giây sau anh đưa tay ra, tôi như con mèo ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tưởng rằng anh sẽ như nhân vật chính trong truyện tranh, lau nước mắt cho tôi.
Cốc!
Đầu tôi bị cốc một cái rõ đau.
Đôi mắt màu hổ phách của anh nheo lại, thoáng qua một tia nguy hiểm:
- Em dám lén anh tìm bạn trai mới hả?
- Đâu… đâu có. – Tôi tránh ánh mắt anh, chột dạ cúi đầu.
Hừ, việc gì mà tôi phải chột dạ?
- Anh… sao anh lại ở đây? Rõ ràng là tôi đã hẹn với người mua rồi, cô ấy đồng ý bỏ ra 10 nghìn tệ để mua ảnh…
Biểu cảm của Thánh Bách Nguyên thoắt thay đổi thật đáng sợ, tôi lập tức thấy sự việc không bình thường.
- Thánh Bách Nguyên chỉ rẻ thế thôi sao?
- Tôi bỏ ra 10 nghìn để mua ảnh… giới hạn, có điều bạn phải đích thân mang cho tôi, trưa thứ sáu tan học, ở trường Trung học Thâm Điền.
- Á, chẳng nhẽ anh chính là fan bự đồng ý bỏ ra 10 nghìn đó hả?
Anh gật đầu.
- Anh chỉ đáng giá chút tiền đó thôi sao? Với lại… dám bán ảnh bán nuy của anh, em muốn ૮ɦếƭ à?
Cốc!
Tôi lại bị anh cốc mạnh một cái nữa.
Thì ra không phải vì xấu hổ không muốn đề cập mà là vì giận quá nên không gõ được chữ “nuy”! Bây giờ tôi bị anh bắt tại trận, tự tử cho xong.
Thượng đế ơi, vì sao ngài lại bắt con phải yêu anh?
Cả người tôi co rúm lại như xì hơi. Hu hu, thế là những đồng tiền thơm phức đã vẫy tay chào tôi rồi.
Lúc này bỗng dưng có một tờ giấy trong túi áo phát ra âm thanh xào xạo, tôi lập tức hưng phấn nhảy lên, nói to hết mức có thể:
- Này, anh tìm hiểu cho rõ nhé, bổn công chúa đã từ anh rồi, bây giờ nhân lúc anh nổi tiếng để kiếm chút tiền bồi thường, OK?
- Từ anh?
Thánh Bách Nguyên nhìn tôi bằng ánh mắt 0 độ.
Khó nhọc nuốt nước bọt, tôi trợn mắt rút tờ giấy từ mà tôi viết một tháng trước ra… khụ khụ, định “ném” vào mặt anh. Nhưng trước thân hình cao 1m80 của anh thì tôi vẫn không dám manh động, thế là tôi chột dạ ném nó vào иgự¢ anh.
- Đúng, tôi từ anh rồi!
Anh nhận tờ giấy, đọc kỹ một lượt, cứ xong một chữ là sắc mặt lại tối đi một chút, tới chữ cuối cùng thì mặt anh đen như than, sau đó anh xé đôi tờ giấy, đi về phía tôi.
- Này này này, anh định làm gì? Em nói cho anh biết, em đã từ anh rồi, nếu anh dám đánh em thì không tính là bạo lực gia đình, mà là cố ý gây thương tích đấy nhé…
Hu hu, tôi vẫn thích anh phiên bản nhỏ hơn, anh lúc này trông đáng sợ quá, chẳng nhẽ anh định đánh tôi thật?
Nhưng anh chỉ lặng lẽ đi tới trước mặt tôi, cúi người xuống, đặt đầu lên vai tôi, nhẹ nhàng nói thầm:
- Anh không đánh em đâu. Mấy ngày qua anh đều ở một mình, muốn quên em nhưng lại phát hiện mất em rồi, đến việc hít thở đối với anh cũng thật khó khăn! Anh nhớ em, nhớ cảm giác ấm áp mà em mang lại cho anh… Thế nên bất kể lời nguyền nào đó, anh cũng sẽ cùng em đối mặt, từ nay về sau, anh sẽ không rời xa em nữa, không bao giờ nữa!
Tôi sững lại, giây sau, tôi ôm chặt lấy anh, gương mặt anh cách tôi càng lúc càng gần…
Vầng mặt trời chiếu lên chúng tôi tạo thành hình trái tim thật đẹp, ở giữa trái tim đó, thân hình Thánh Bách Nguyên từ từ nhỏ lại, cho tới khi trở thành một cậu nhóc 8 tuổi, tôi vẫn hôn đối phương theo tư thế ban đầu, nhưng đổi lại là tôi ôm anh…
- Sao anh lại biến nhỏ?
- Thực ra… giải dược của Đại ma hoàn vẫn chưa nghiên cứu thành công, giờ chỉ trong giai đoạn dùng thử, dược tính vẫn chưa ổn định, thế nên có lúc anh vẫn biến nhỏ.
- Ô, thế à! Thế thì… tiểu quỷ, anh như thế này, chúng ta tổ chức nghi thức đính hôn nhé.
- Vì sao?
- Em cảm thấy đính hôn với một anh bạn nhỏ rất thú vị, ha ha ha, nghi thức đính hôn này chắc chắn sẽ chấn động toàn thế giới! Anh nói xem, tới khi đó chúng ta có thể xin đăng ký kỷ lục Guiness không…

- Cứ quyết định thế nhé, ha ha, để em gọi điện thoại cho ông Đại Thánh, chắc là ông vui phát điên lên…

THE END
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc