Viên Đá Giữa Lồng Ngực - Chương 18

Tác giả: Tôn Diệp Nhiên

“Chào mừng em về nhà, Sarah.”
Tôi sửng sốt, bàn tay đang bấu víu vào cánh tay của Charles càng thêm chặt, đáy mắt mơ hồ nhìn thật kĩ lại người đàn ông này.
Đôi mắt màu xanh lục của Nicolas vô cùng giống với Lịch Trượng, nhưng vẻ mặt của Nicolas mang theo phong cách châu Âu, còn cua Lịch Trượng thì đậm chất châu Á. Cả hai cũng có nhiều nét tương đồng, về cả khuôn mặt cùng khí thế áp bức như thế này.
Nicolas đẩy nhẹ những tên vệ sĩ trước mặt mình, anh ta khép nép, cúi đầu trước Charles một cái, rồi ngẩn cao đầu, đối diện với ánh mắt chất chứa sự hoang mang tột cùng của tôi.
Anh ta đang hành động một cách kính lễ với Charles sao? Tại sao?
Charles lúc này mới buông tay tôi ra, gã cười cợt, tay chỉnh lại quần áo đã vội vã mặc lúc nãy, gã bước hai bước, sau đó xoay người đối mặt cùng tôi.
Giờ đây, tôi cảm nhận bản thân mình thật lạc lõng. Gã đang muốn rời bỏ tôi hay sao mà lại hành động như thế? Lòng tôi lại dâng lên một xúc cảm đau đớn, tại sao lại như vậy với tôi?
“Célina… à không! Phải gọi em là Sarah Roux chứ nhỉ?”
Charles nhẹ cười, nụ cười vô cùng tươi đẹp, nhưng đối với tôi nó lại chói mắt vô cùng. Lời của gã một chữ tôi cũng không hiểu nổi. Gã gọi tôi là Sarah? Gọi tôi bằng cái tên của vị hôn thê gã hay sao chứ?
“Tôi xin tự giới thiệu với em, tôi là Charles Allard. Họ Roux là họ của anh trai em đây, Nicolas Roux.”
“Em quên hết rồi sao?”
Tôi tròn mắt nhìn cả hai người đàn ông này, bọn họ đang nói cái gì thế kia? Là do tôi nhầm lẫn hay là do bọn họ đang muốn giở trò. Từ lúc bước chân xuống Paris, tôi chẳng biết bản thân đã lớ ngớ ngu ngơ trước bao nhiêu chuyện đang diễn ra nữa. Cảm nhận bản thân mình bị quay đến mức ngốc nghếch rồi.
Một trận đau âm ỉ từ đầu truyền đến, bắt đầu lan rộng khắp đầu tôi. Tôi đau điếng người, buông lỏng túi xách trên tay, chân cũng không thể đứng vững được nữa, trước mắt tôi bắt đầu mờ mờ, tôi choáng váng… ngã mình xuống đất. Trước khi nhắm hẳn, tôi nhìn thấy gã, gương mặt đó có vẻ rất lo cho tôi thì phải.
Cuối cùng tôi vẫn không thể hiểu được, là có chuyện gì đang xảy ra.
Lồng иgự¢ tôi rất đau, đau…
***
Tôi mơ màng mở mắt, trước mặt tôi là khung cảnh vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc. Tôi nhìn thấy bản thân mình lúc nhỏ. Phải rồi! Lúc nhỏ tôi đã từng sống ở đây cùng ✓ú nuôi.
Tôi nhìn thấy người phụ nữ năm đó đã ôm ấp tôi vào lòng, bà ta là mẹ ruột của tôi. Người phụ nữ quyền quý cao sang, trước mặt mọi người là một phu nhân hiền lành, đức độ. Nhưng trong mắt bà ta làm gì có tôi, bà ta cay nghiệt tôi, rất nhiều. Tôi là kết quả của một lần trót lỡ dại dột của bà cùng người đàn ông làm việc cùng công tước. Bà ta đã sinh tôi ra, rồi bỏ tôi ở nơi đó một mình, quanh năm bốn bức tường lạnh, đến năm tôi bảy tuổi, bà ta bắt tôi đi về cùng bà ✓ú ở Đại Lục, bắt đầu cắt đứt liên lạc cùng tôi.
Năm chín tuổi, tôi lạc bà ✓ú, tôi được một gia đình nọ mua về để nuôi nấng, cốt yếu là nuôi quả tim để thay vào người đứa con gái bạc mệnh của họ. Tôi đã chạy trốn, tôi băng qua một con đường lớn… và tai nạn đã diễn ra. Chẳng biết may hay rủi, người trung niên bước ra lại là Lịch Trượng. Hắn ta cứu sống tôi, cho tôi thêm một sinh mạng mới, tôi lúc đó chỉ biết có Lịch Trượng, những điều trước đó tôi đã bị cho vào quên lãng.
Đó cũng là lí do lớn nhất mà những việc tôi nhớ, tôi đã trả qua nhưng chỉ tồn đọng lại một chốc trong đầu, tôi bắt đầu tin tưởng vào những thứ mình suy nghĩ, tôi đã quên mất cái tên thật sự của mình, tôi không thể nhớ rằng bản thân tôi từng mang tên Sarah Roux.
Và giờ tôi đã hiểu lí do mà Nicolas ngăn cản tôi cùng Lịch Trượng. Tôi đã hiểu tại sao Lịch Trượng không bao giờ chú tâm đến tôi, dù lòng hắn ta đã có chút xao xuyến. Giờ thì đã hiểu, vậy tại sao lại nói dối?
Cả ba người bọn họ đều gạt tôi…
***
Cảm giác thân thể mệt rã rời, mi mắt nặng trĩu, nhưng tôi vẫn cố gắng nhướng mày, chầm chậm mở mắt ra.
Thứ ánh sáng trong căn phòng khiến tôi lặp tức nhíu chặt, thật là chói.
“Tỉnh rồi?”
Tôi nghe được giọng nói quen thuộc của một người, đảo mắt nhìn sang, không ai khác chính là Charles - Người đàn ông tồi tệ.
“Em ngủ ba ngày ba đêm rồi đấy.”
Tôi rũ mi, không để tâm đến Charles cho lắm. Tôi ghét gã rồi!
“Ngày trước, tôi và em từng gặp qua nhau khi em tròn mười lăm. Tôi đã tặng viên đá trầm tích cho em, đã chụp một tấm hình từ sau lưng em, em không nhớ hay sao?”
Tôi có hơi bất ngờ, mở mắt ra nhìn gã. Vẫn là sự chân thành từ đôi mắt đó, nhưng tôi sợ gã lại lừa dối tôi thêm một lần nữa.
Đúng lúc tôi nhìn thấy Nicolas cùng Lịch Trượng bước vào, bây giờ tôi nhìn rõ, bọn họ giống nhau đến sáu, bảy phần ấy. Thật sự là anh em ruột ư?
“Sarah, có muốn nghe chút chuyện không?”
Nicolas ngồi kế bên tôi, gã mở miệng hỏi. Tôi không thể nói, chỉ gật đầu. Tôi muốn nghe sự thật chính xác một lần nữa.
“Tôi và Lịch Trượng là anh em cùng cha cùng mẹ, tôi ở Pháp cùng ông bà nội, em tôi ở Đại Lục cùng ông bà ngoại. Mấy năm trước, tôi biết tin mẹ tôi có đứa con gái, chính là em đấy. Tôi lặn lội tìm kiếm bao lâu, hoá ra Lịch Trượng đã cưu mang em nhiều năm như vậy, nhưng tôi biết được em gặp tai nạn nên có nhiều thứ không hiểu, mới từ từ điều tra. Vào mấy ngày trước, Bá tước Charles nói muốn lấy em làm vợ, ngài hứa sẽ tìm vết bớt ở người e để chứng minh thân phận của em, tôi mới đồng ý. Mọi kế hoạch đều là do Bá tước Charles bày ra cả. Đừng trách Ngài, Ngài chỉ muốn em sớm nhớ lại thôi.”
“Có lẽ em sẽ không chấp nhận, nhưng nó là sự thật. Đừng trách tôi, Trầm Tích.”
Nút thắt trong lòng tôi được gở bỏ, tôi mỉm cười, lắc đầu.
Tôi sớm có câu trả lời này rồi. Tôi bắt đầu nhớ mọi thứ đã xảy ra với bản thân tôi rồi.
Bàn tay tôi cảm nhận một hơi ấm nóng, tôi nhìn Charles, gã trồn tiều tụy đi nhiều, không lẽ vì tôi sao?
“Buổi dạ tiệc ở Đại Lục năm đó, tôi đã gặp em. Viên đá trầm tích giữa Ⱡồ₦g иgự¢ em chính là vật định ước giũa tôi và em, cả đời này cũng không buông bỏ.”
Tôi mang máng nhớ về lúc tô mười lăm tuổi, tôi đã ᴆụng phải một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi. Giọng người đó cũng rất giống với gã, cả gương mặt cũng vậy. Tôi không nghĩ Charles sẽ đưa món đồ này cho Lịch Trượng, tặng gián tiếp như thế. Làm tôi đã lầm tưởng bao lần…
Charles nắm lấy bàn tay tôi đặt lên иgự¢ trái của gã, vẻ mặt ngại ngùng mang theo sự lúng túng e thẹn:
“Dù em là Trầm Tích, Célina hoặc là Roux hay bất cứ cái tên nào đi nữa, nhưng đối với tôi, em mãi mãi là viên đá nằm quý nằm giữa Ⱡồ₦g иgự¢ này.”
#Hoàn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc