“…Số điện thoại bạn gọi tạm thời không có người tiếp nhận, xin gọi lại…”
Thích Nam cúp máy, trả lại điện thoại di động cho Tống Cảnh. Sau khi nhận điện thoại, người kia quan tâm hỏi thăm.
“Không có ai?”
“Ừ.”
Liên tục ba lần đều không có người bắt máy, tạm thời không thể đánh thông. Thích Nam lại nghĩ tới nên gọi điện thoại cho Dương Hàng thay vì Dung Trình. Nhưng mà nhớ hết toàn bộ dãy số của Dung Trình đã là một chuyện rất miễn cưỡng, cô càng không thể nào nhớ nổi số của Dương Hàng, vì vậy đành chịu thôi.
Cho nên, hiện tại vấn đề kế tiếp chính là.
Vừa không có tiền vừa không có phương tiện liên lạc trong người, cô phải làm sao bây giờ?
Có lẽ nhìn thấu nỗi khổ trong đầu của cô, vị ảnh đế liên tục biểu hiện hình tượng đàn ông ga lăng thân thiết lại một lần nữa toát ra phong độ hào hoa phong nhã của mình, giống như bộ dạng chứng kiến cảnh cô bất lực đứng bên đường một tiếng đồng hồ trước vậy.
“Nếu không thì đến chỗ tôi một lát?” Anh đề nghị, “ Tôi cũng ở Vãn Phong Uyển, chờ một lúc sau thì cô lại gọi điện thoại một lần nữa. Lúc đó cô muốn đi cũng dễ dàng mà.”
Thích Nam quá cảm động. Tính ra cô và Tống Cảnh không quen biết nhiều, đối phương lại đưa ra đề nghị cứu viện, làm sao cô có thể không cảm động?
“Có được không?”
“Tại sao không được?” Tống Cảnh thân thiện tìm một lý do thật tốt cho cô, “Coi như hồi đáp món bánh ngọt của cô.”
Thích Nam không nói gì nữa, tiếp nhận đề nghị của anh.
Mặc dù Tống Cảnh ở Vãn Phong Uyển, nhưng không ở chung tòa nhà với Dung Trình, chỉ là cách đó không xa lắm. Cô đi theo anh đến chỗ ở, vừa vào nhà đã nhìn xung quanh đánh giá.
Chỗ ở của Tống Cảnh ngăn nắp nhưng trống trải, dường như thiếu vắng chút hơi người.
“Mời ngồi.” Tống Cảnh sờ sờ chóp mũi của mình, ngượng ngùng nói: “Tôi cũng không thường tới đây, cho nên có rất nhiều thứ chưa được trang trí đầy đủ… Muốn uống gì không?”
“Không cần, cám ơn.” Thích Nam từ chối sự tiếp đãi của anh, vừa khách sáo vừa nói chuyện, “Chỗ này của anh đã là rất tốt rồi.”
Tống Cảnh cười cười, “Vậy cô ngồi đây trước nhé, tôi đi thay đồ đã.”
“Được.”
Dường như suy tính bỏ lại ‘khách’ của mình một mình không được lễ phép cho lắm, Tống Cảnh trở lại rất nhanh, anh đã thay ra bộ quần áo thoải mái ở nhà. Không có quần áo hàng hiệu, thoạt nhìn anh vẫn đẹp trai như cũ, không hề kiểu cách.
Thiếu chút nữa là Thích Nam nhảy dựng lên vì kích thích.
Cũng may cô vẫn còn biết mình đang ở địa bàn của người khác, hiểu được phải nên tự kiềm chế, từ đầu tới cuối ngấm ngầm chịu đựng, không phát bệnh. Nhưng Bàn Thu thì không giống như cô, cũng như không hiểu phải kiềm chế là như thế nào, trực tiếp bỏ lại chủ nhân của mình, chạy đến chân người ta vừa nịnh nọt vừa chào mời vuốt ve.
Sự chào mời không biết liêm sĩ của nó dường như lại rất thành công, Tống Cảnh khom lưng bế nó lên, đưa tay gãi gãi cằm của nó, nhìn thấy nó thoải mái khép nửa mắt lại, thấp giọng cười nói: “Mèo của cô thật dễ thương.”
Thích Nam ganh tỵ mắt đỏ lên. Cô lạnh mắt liếc mắt mèo của mình một cái, khóe miệng cong cong không rõ ý tứ: “Hả, thật à?”
Bàn Thu nhướng mắt lên, nhìn lại cô, sau đó xoay người đi, dìa đít về phía cô.
Thích Nam: “…..”
___Vào giờ phút này, vì sắc đẹp của ảnh đế mà một người một mèo đã từng chân thành hứa hẹn nắm tay nhau đi hết đoạn đường này trở mặt thành thù không chút do dự.
“Ha ha.”
Tống Cảnh bị sự trao đổi giữa một người một mèo chọc cười.
Hai người nói chuyện về Bàn Thu một lát, sau đó Tống Cảnh cầm kịch bản của mình ra xem. Thích Nam nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, không dám nói chuyện quấy rầy. Ngược lại, Tống Cảnh chính là người thỉnh thoảng ngước đầu lên nói chuyện vài câu với cô, sợ ‘người khách’ này cho rằng mình quá lạnh nhạt.
Lúc bọn họ nói về vai diễn trước đây.
“Cô cũng là diễn viên mà.” Đột nhiên Tống Cảnh nhắc tới đề tài này, khiến Thích Nam không kịp chuẩn bị, hơi sửng người, “Đừng lo lắng, tôi không điều tra sở thích của người khác đâu. Chỉ là tôi đột nhiên nhớ lại… Mấy năm trước chúng ta đã hợp tác diễn qua một bộ phim phải không?”
Giọng điệu của anh cũng chẳng giống như là khẳng định, rõ ràng là thời gian đã làm hao mòn ấn tượng của anh về cô.
Thích Nam kinh ngạc: “Anh còn nhớ?”
“Có chút ấn tượng” Tống Cảnh áy náy nói, “Xin lỗi, trí nhớ của tôi có chút mơ hồ.”
Thích Nam kích động không thôi. Chỉ là một diễn viên phụ nho nhỏ mà có thể được ảnh đế nhớ tới, cho dù chỉ là ấn tượng mơ hồ, cô cũng cảm thấy hết sức vui mừng.
“Đúng vậy! Mấy năm trước tôi đã từng may mắn được tham dự bộ phim của anh diễn.”
“Vậy thật đúng là có duyên.” Sau khi Tống Cảnh xác định được đáp án, tiếp tục hỏi thăm trình trạng gần đây của cô, “Gần đây cô có nhận được vai diễn nào mới không?”
Thích Nam cũng không giấu giếm: “Tôi nhận được lời mời thử ống kính của đạo diễn Triệu, nhưng có được hay không còn chưa thể khẳng định.”
“Đạo diễn Triệu Tích?” Tống Cảnh im lặng một chút, “Là bộ《 Đồng Hành 》?”
“Đúng vậy.”
Tống Cảnh lại im lặng.
Lúc này Thích Nam mới chợt nhớ tới, nữ chính của《 Đồng Hành 》 là Dịch Tịnh, bạn gái của Tống Cảnh. Mà theo như biểu hiện của anh bây giờ, tình trạng của anh và Dịch Tịnh dường như… không được tốt?
Cô cả gan suy đoán, cảm giác sâu sắc, trong lúc vô tình, mình lại giẫm chân vào vòng bát quái.
Vậy mà cho dù tò mò thế nào đi nữa, cô lại không thể đường đột tra hỏi. Dù sao đối phương cũng là Tống Cảnh, mà không phải là Dung Trình, Dung Trác mà cô quen thuộc.
Vẻ mặt quái lạ trên mặt Tống Cảnh cũng qua mau. Anh trở lại dáng vẻ bình thường, không khác gì lúc trước cho lắm: “Đó là một bộ phim rất tuyệt vời, cố gắng lên.”
“Dạ!”
Tống Cảnh do dự một lát, lại nói: “Nếu có gì cần giúp một tay, cô có thể tới đây tìm tôi, tôi nhất định cố gắng hết sức.”
Thích Nam trợn mắt.
Cam kết của ảnh đế… đấy là chuyện tốt bánh nhân từ trên trời rơi xuống nha!
“Vậy sau này phải làm phiền anh rồi!”
“Không có gì.” Tống Cảnh cười nói, “Gần đây tôi cũng rảnh rỗi mà.”
Thích Nam nghĩ thầm, nhất định sự ‘rảnh rỗi’ của ảnh đế so với sự hiểu biết của cô không giống nhau. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô đều ghi nhớ mối ân tình này trong lòng.
Có lẽ cô nên làm thêm cho anh một phần bánh ngọt nữa bày tỏ tâm ý?
Thích Nam suy xét nghiêm túc khả năng chuyện này có thể xảy ra.
Có lẽ cô suy nghĩ quá chăm chú, nghĩ tới nghĩ lui rồi lại buồn ngủ. Cô liếc mắt nhìn Tống Cảnh một cái, thấy anh đang đắm chìm trong kịch bản, vì vậy không quấy rầy anh, nghĩ tới chợp mắt một chút.
Cô tính chợp mắt khoảng mười phút thôi, nhưng từ xưa cho tới bây giờ, chuyện buồn ngủ đều không bao giờ nằm trong phạm vi dự tính của cô. Cô nhắm mắt một tí thôi mà thiếu chút nữa ngủ đến tối khuya luôn.
Lúc Tống Cảnh dời mắt khỏi kịch bản nhìn lại cô thì cô đã ngủ say, anh lấy tấm mềm mỏng đắp lên cho cô.
Lúc trời vừa tối, Tống Cảnh nhận được một cú điện thoại từ một dãy số xa lạ gọi tới, là Dung Trình.
“…Cô ấy đang ở chỗ của tôi ngủ thi*p đi rồi. Nếu như có thể, anh tới đón cô ấy thì tốt hơn.” Anh giải thích với Dung Trình trong điện thoại.
Dung Trình im lặng trong phút chốc rồi đáp ứng.
Thích Nam đang mơ thấy mình Tʀầռ tʀʊồռɢ lạc giữa trời đông tuyết phủ. Cô còn chưa kịp cảm thấy ngượng ngùng vì thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ của mình thì một luồng khí lạnh đập vào mặt, lạnh phát run.
Run rẩy, cô tỉnh giấc.
Lúc mở mắt ra, cô nhìn thấy một cặp mắt đang treo lơ lửng trên đầu của mình. Cặp mắt kia nhìn cô chằm chằm, dọa cô sợ đến nổi cơn buồn ngủ biến đâu mất tiêu.
Phản xạ của cô là rụt về phía sau một cái, sau đó mới nhìn rõ ra chủ nhân của ánh mắt đó.
“Tỉnh rồi?” Chủ nhân của ánh mắt hỏi.
“……Dung Dung, anh hù ૮ɦếƭ người ta!” Thích Nam vuốt vuốt Ⱡồ₦g иgự¢ đập loạn cào cào lên, đẩy người Dung Trình đang khom khom nhìn mình ra một chút, “Sao anh lại tới đây?”
Dung Trình nói: “Không muốn anh tới à?”
Thích Nam nhìn anh một cách quái dị, không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô có cảm giác Dung Trình thật quái lại giống như uống lộn thuốc vậy, mặc dù nhìn từ bên ngoài, anh cũng giống như bình thường không có gì khác biệt.
Cô phản bác anh: “Nói cái gì vậy chứ? Anh cho rằng người không nhận điện thoại của người ta là ai?”
Dung Trình ngừng lại một chút, gương mặt căng thẳng từ từ thả lỏng ra.
Lúc Thích Nam gọi điện thoại tới, anh đang có một cuộc hội nghị quan trọng với công ty cấp cao, vì vậy không để ý đến cuộc gọi của cô. Đến khi hội nghị kết thúc, anh mới phát hiện, một loạt dãy số gọi lỡ chính là từ Tống Cảnh.
Tống Cảnh báo cho anh qua đón Thích Nam trở về.
Lúc nghe được tin này, anh…
==
Không có người nào giống như Tống Cảnh vậy, trở thành cái xương, mắc ngang cổ họng, rút thì không ra, nuốt vào thì đau. Mà cái người lưu manh tạo ra tất cả những chuyện này chính là người phụ nữ vô lại họ Thích nào đó.
Mà đa số thời gian, anh không thể nào làm gì khác hơn là nắm bắt cô bé lưu manh này của anh.
“Đi thôi, đi về.” Anh nói một cách bất đắc dĩ.
“Ừm…” Thích Nam vừa đáp ứng vừa nhìn xung quanh, “Tống Cảnh đâu? Để em chào tạm biệt anh ấy trước đã.”
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, thôi kệ, bây giờ cô đã đã tỉnh dậy, trong phòng khách cũng không thấy bóng dáng của Tống Cảnh đâu… À, ngay cả Bàn Thu cũng không thấy.
Chắc là con mèo ngu xuẩn kia đã bị đại soái ca Tống làm mê muội quên cả đường về rồi, vứt bỏ chủ nhân là cô ở lại, chạy theo người ta.
Cô không bao giờ muốn ở chung với nó nữa, cô thầm nghĩ, mặt không đổi sắc.
Đang suy nghĩ, thân thể tròn vo của Bàn Thu xuất hiện ở đầu cầu thang của tầng mái trên. Lúc này nó đang ngọa nguậy một cách khó khăn hướng về lầu dưới, mà theo sau nó chính là Tống Cảnh.
“Đã tỉnh rồi?” Tống Cảnh nhìn thấy cô, khách sáo cười hỏi: “Ngủ ngon không?”
Đối mặt với nam thần của mình, hiển nhiên nguyên lý đạo đức của Thích Nam co xu hướng tuột dốc: “Nếu như tôi nói ngủ ngon, lần sau anh còn cho phép tôi tới ngủ thêm một lần nữa không?”
“Ha ha.” Tống Cảnh bật cười, “Nếu như cô muốn.”
Thích Nam còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng Dung Trình lại giống như không có thời gian, giục cô một tiếng: “Có đi hay không đây?”
Nghe vậy, cô không thể làm gì khác hơn là chấm dứt cuộc trò chuyện với nam thần của mình, không đành lòng chào tạm biệt với đối phương, ôm mèo của mình ra khỏi nhà của Tống Cảnh.
Trên đường trở về, nghĩ tới mọi chuyện xảy ra hôm nay, Thích Nam vẫn còn cảm thấy phấn khởi kỳ lạ. Nghĩ đến chỗ cảm động, cô không khỏi cảm thán:
“Tống Cảnh quả thật là một người dịu dàng.”
Sắc mặt Dung Trình nặng nề: “Cho nên?”
“Cho nên cái gì?” Thích Nam nghi hoặc.
Dung Trình nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, không biết làm sao, đành thở dài: “Tại sao anh lại có cảm giác chỉ số IQ của em thật chẳng ra gì, và chỉ số EQ cũng phát triển không đẩy đủ thế hả?”
Mặt Thích Nam đen xì: “Ừ ừ, nói chuyện hay lắm, nếu như không mang theo tính tấn công cá nhân!”
Dung Trình thở dài nói: “Thích Nam, em nên biết, không có người đàn ông nào có thể vui vẻ khi nhìn thấy bạn gái của mình dùng ánh mắt khác người để nhìn người đàn ông khác như vậy.”
“…..” Thích Nam chắc lưỡi, thưởng thức những lời nói của anh một hồi, cuối cùng không thể nào tin được, hỏi, “Dung Dung à, anh đang ghen hả?”
Vẻ mặt của cô vô cùng kinh ngạc, nhìn Dung Trình giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh từ UFO bước xuống.
Dung Trình nhếch miệng, không chút suy nghĩ liền phủ nhận: “Không có.”
Thích Nam nhăn mặt, “Đừng nha, Dung Dung, dám thừa nhận mới đáng mặt đàn ông!”
Dung Trình: “……” Anh thật có chút hối hận nói đến chuyện này.
Thích Nam ôm mèo của mình, vuốt lông nó, lại đột nhiên thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Dung Dung, sở dĩ em nhìn Tống Cảnh một cách khác người như vậy là bởi vì so với người khác, anh ấy thật sự có điểm đặc biệt hơn một chút. Anh ấy ưu tú như vậy, nên được người khác dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ nhìn anh ấy.”
“Mà anh, so với tất cả mọi người, đều không giống nhau. Bất kể anh có ưu tú hay không, trong mắt của em, anh đều không giống họ.” Cô nói.