Vì Vậy Chúng Mình Ly Hôn - Chương 29

Tác giả: Phong Tử

Tống Dịch nhìn thấy cô xuất hiện ở đây thì hình như rất ngạc nhiên, nhướng mày nói với cô: “Tôi tưởng em vẫn còn đang nghỉ phép.”
Thích Nam trả lời anh ta: “Nghỉ phép không thể tới thăm cả đám được à?”
“Vân Thi Thi?”
Đương nhiên, Tống Dịch cũng đã nghe qua sóng gió trên mạng lần này.
“Nếu đúng như vậy, tôi có thể nói cho em biết, hôm nay cô ấy không có ở đây.” Anh ta tốt bụng nhắc nhở.
“Không, chỉ là tôi muốn gặp…” Thích Nam dừng lại một chút, ra vẻ tế nhị, “Tô Yên của anh.”
Hình như Thích Nam dùng mấy chữ ‘Tô Yên của anh’ không làm Tống Dịch vừa lòng. Sau khi nghe câu này xong, nụ cười trên mặt anh ta tan đi một chút: “Chúng tôi đã không còn đi chung với nhau nữa.”
Thích Nam không có cảm giác bất ngờ, nếu quả thật Tống đại thiếu luôn theo đuổi cảm giác mới mẻ mà một người phụ nữ trói buộc lại thì cô mới cảm thấy ngoài ý muốn. Cô trêu ghẹo: “Tìm được con mồi mới?”
Tống Dịch nhìn thẳng vào cô, cười nói: “Đúng vậy.”
Tròng mắt của anh ta đen hun hút, lúc anh ta nhìn thẳng vào một người nào đó, sẽ khiến cho người đó không thoát khỏi cảm giác bị áp bức.
Thích Nam có loại ảo giác mình biến thành con mồi trong mắt của người thợ săn. Cô nhíu mày, không được tự nhiên, tránh đi ánh mắt của anh ta.
Tống Dịch nhận ra sự kháng cự của cô, chủ động đổi đề tài: “Nghe nói gần đây em gặp phải chút chuyện, có cần giúp một tay không?”
“À, anh chuẩn bị giúp tôi như thế nào? Bây giờ tôi đi tìm Tô Yên, anh có biết điều này có ý nghĩa như thế nào không?” Đương nhiên Thích Nam sẽ không xem anh ta như một kẻ ngốc, “Anh chịu ra tay với cô ta sao?”
“Vì em, cái gì cũng được.” Tống Dịch trêu cười nói. Hình như anh ta còn có chuyện khác, sau khi liếc nhìn đồng hồ xong, vẻ mặt giống như xin lỗi, ý bảo mình có chuyện phải đi. Trước khi đi, anh ta nói với cô một câu, “Em chờ tin tức của tôi.”
Thích Nam cũng không mong đợi sự giúp đỡ của anh ta, cô nghe xong cũng bỏ ngoài tai.
Sau khi tách ra cùng Tống Dịch, cô đi vào cao ốc công ty, đứng trong đại sảnh SEC, quan sát một cách khó hiểu rồi mới đi vào thang máy, sau đó ra khỏi thang máy, đi thẳng tới phòng quay.
Lúc này chính là thời gian quay phim buổi chiều của tổ kịch, tất cả mọi người đang bận rộn, thấy cô đẩy cửa vào, trong bỗng chốc, xung quanh như im bặt đi một giây.
Thích Nam làm như không nhìn thấy ánh mắt quan sát của mọi người chung quanh, sắc mặt thản nhiên.
Viên Hoa đang xem cảnh diễn, đang đúng lúc là cảnh của Tô Yên. Sau khi Thích Nam đi vào thì lẳng lặng đi tới bên cạnh đứng nhìn. Cô đứng yên lặng giống như vách tường, nhưng Tô Yên bị cô nhìn chằm chằm, đột nhiên lại mất tự nhiên giống như bị con rận bò lên người vậy.
“Cắt!” Viên Hoa kêu lên một tiếng.
Tô Yên khẩn trương nhìn về phía anh.
“Đứng qua một bên nhìn người khác diễn như thế nào.” Viên Hoa chỉ nói với cô ta một câu rồi xoay người an bài cảnh kế tiếp.
Ai cũng có thể nhìn ra anh đang xem thường cô ta, Tô Yên khó chịu, mấy máy môi.
“Phốc.”
Trừ Thích Nam ra, trong lúc này mà có thể cười được thì không có người khác.
Tiếng cười của cô gây ra sự chú ý cao độ.
Vô số ánh mắt nhìn cô chằm chằm, cô lại giống như không nhìn thấy người xung quanh, tiếp tục cười. Không chỉ có cười, cô còn không chút kiêng nể, bộc lộ oán hận: “Phốc, xin lỗi, nhịn không được. Thật ra thì tôi rất tò mò, tại sao có người trước khi lên sàn lại diễn giỏi như vậy, vừa lên sàn thì lại giống như tay chân bị trói chặt? Cảm giác này chả kém người gỗ bị giật dây là bao nhiêu!”
Bị xoi mói trước mặt nhiều người như vậy, Tô Yên tức giận muốn ói máu, cô ta hít vào mấy hơi, thở dồn dập, gắng gượng nở ra nụ cười hiền lành yếu ớt: “Thích Nam, tại sao cô lại tới đây? Chuyện của cô… đã giải quyết chưa?”
Câu này của cô ta thật rất ân cần, nhưng trong nháy mắt, lại khiến cho nhóm người thích xem náo nhiệt nhớ lại chuyện Thích Nam vẫn còn chìm nổi trong dòng xoáy dư luận, thập toàn thập mỹ dời đi sự chú ý của mọi người.
Thích Nam cười như không cười nhìn cô ta một cái.
“Cô lo lắng cho tôi như vậy, có muốn tìm một chỗ cùng nhau trò chuyện với tôi một lát không?” Cô cười cười nói.
Đương nhiên Tô Yên không muốn trò chuyện đơn độc với cô, vì vậy cô ta dùng Viên Hoa làm cớ từ chối: “Đạo diễn bảo tôi đứng bên cạnh học hỏi, tôi…”
“Tôi thấy không nên phí thời gian, số lần cô học hỏi cũng không ít, tôi nhìn ra cô chẳng tiến bộ chút nào.” Thích Nam mặc kệ sắc mặt tái xanh của Tô Yên, quay sang nói với Viên Hoa, “Đạo diễn, tôi muốn mượn người của anh dùng một chút, anh không ngại chứ?”
Viên Hoa lạnh nhạt gật đầu một cái: “Đi sớm về sớm.”
Tô Yên nghe vậy không nhịn được cơn giận, không thể tin nổi kêu lớn: “Đạo diễn!”
Thích Nam cười cười: “Đi thôi, trước kia cô rất quan tâm tới tôi mà, bây giờ cho cô cơ hội quan tâm đó.”
Tô Yên vừa tức vừa vội.
Thích Nam nói một cách cứng cỏi: “Tôi chỉ muốn mời một người quan tâm tới tôi giống như cô vậy đi uống một ly cà phê mà thôi, cũng không phải đẩy cô vào biển lửa núi đao gì, làm gì mà sợ vậy? Không lẽ cô đã làm gì trái với lương tâm sao?”
Tô Yên: “…..”
Thích Nam nhướng mày: “Thật đúng là làm chuyện trái lương tâm à?”
Tô Yên không muốn cô chụp mũ trên đầu mình, không còn cách nào khác, chỉ đành đi với cô một cách không cam lòng.
Cho đến khi hai người rời khỏi, những người đứng vây xem cũng nghĩ không ra, rốt cuộc là hai người đang làm cái gì.
Thích Nam mang Tô Yên tới quán cà phê, còn săn sóc gọi thực đơn cho cô ta.
Tô Yên không chờ được người phục vụ rời khỏi, nhịn không được mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là cô muốn cái gì?”
So với cô ta, Thích Nam có vẻ bình tĩnh nhàn rỗi hơn nhiều. Thậm chí, cô còn chu đáo dặn dò người phục vụ một vài chi tiết yêu cầu, đến khi cảm thấy không còn sơ sót điều gì, mới để người phục vụ rời đi.
“Đừng nóng vội, đơn giản là tôi chỉ muốn trò chuyện một chút với cô thôi.” Thích Nam tùy ý đặt hai tay lên bàn, “Ví dụ như… tại sao hết lần này tới lần khác cô muốn hãm hại tôi?”
Lúc cô nói những lời này thì trên mặt vẫn nở một nụ cười, nhưng nụ cười lại như có gai muốn đâm người.
Đột nhiên Tô Yên nhìn về phía cô, lúc chạm đến khuốn mặt tươi cười của cô thì lại né tránh. Mấy ngón tay của cô ta co quắp lại mất tự nhiên, trên mặt vẫn cố làm ra vẻ bình tình: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Dường như Thích Nam chỉ muốn thưởng thức bộ dạng khẩn trương rối rắm của cô ta, đợi đến khi thưởng thức đã rồi, cô lại chuyển đổi đề tài một cách không lưu luyến: “Nghe nói cô và Tống Dịch đã chia tay?”
Tô Yên cau mày, đương nhiên không muốn nói tới đề tài này.
Thích Nam lại vui vẻ nhìn cô ta không hài lòng, bám lấy đề tài này không buông: “Chia tay cũng tốt, anh ta là loại người không có trái tim như vậy, đối với cô tốt được bao nhiêu chứ? Lúc anh ta cao hứng thì bố thí nho nhỏ, không có cũng chả sao.”
Tô Yên: “…..”
Cô nghĩ cô ta vẫn còn muốn, cho dù chỉ là một chút bố thí.
Thích Nam thành thật khuyên nhủ một hồi, đột nhiên lại chuyển đề tài một cái đùng: “Cho nên, tại sao cô lại hãm hại tôi?”
Tô Yên choáng váng bởi vì lô-gích của cô, đầu đau thình thịch.
“Tôi không có…”
“À, bỏ đi, tôi cũng không cần lý do.” Thích Nam gắt gỏng cắt ngang lời cô ta.
Tô Yên: “…..”
Thích Nam nhìn cô ta mấy lần, vừa cười một cách nhẹ nhàng: “Được rồi, lần này mục đích tôi tìm cô là chỉ muốn nói cho cô biết, tôi có phần lễ vật cho cô.”
Lễ vật?
Tô Yên kinh ngạc không hiểu nhìn cô.
Thích Nam chỉ cười không nói.
Nụ cười của cô khiến Tô Yên sinh ra một loại ảo giác mình sẽ lãnh đủ. Điều này làm cho cô ta ra khỏi quán cà phê rồi mà vẫn lo lắng đề phòng không thôi. Nhưng một ngày đã trôi qua, bên ngoài vẫn gió êm sóng lặng như cũ, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Cô ta thoáng yên tâm, cảm thấy Thích Nam chỉ là đang hù dọa mình.
Nhưng mà cô ta đã yên tâm quá sớm. Sáng sớm hôm sau, cô ta nhận được ‘lễ vật’ mà Thích Nam đã nhắc tới.
Mà Thích Nam vừa mới ‘tặng quà’ xong, cuối cùng trong lòng cũng trời quang mây tạnh sau mấy ngày mưa dầm, nhưng không phải chỉ vì chuyện bực mình đã được xử lý xong, mà còn bởi vì…
Dung Trình trở lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc