Vị Tình Đầu - Chương 42

Tác giả: huymanutd

Và đó là một quyết định thông minh khi ván tới tôi và QC bị đem ra “hành quyết”…
- “Hí hí, thằng M. Tao chờ ngày này lâu lắm rồi”, thằng Khánh vui ra mặt khi biết chuyện tôi là người về bét.
- “Bình thường tao cũng tốt với mày mà Khánh”, mặt tôi đau khổ thấy rõ.
- “Chỉ trừ những lúc mày không tốt còn lại lúc nào mày cũng tốt đúng không?”, nó hất hàm.
- “… hic”
- “Muốn chọn truth hay dare đây?”
Suy nghĩ một hồi tôi đành phải chọn dare bởi vì nếu chọn truth thì có thể sẽ có rất nhiều bí mật của tôi được đưa ra ánh sáng. Mà tôi lại không hề thích điều đó chút nào. Tôi chọn dare vì một phần tôi nghĩ thằng Khánh sẽ nể tình mà nhẹ tay với tôi. Và tôi đã lầm…
- “Lâu lắm rồi tao chưa mời mày nước. Hôm nay tao sẽ mời”
- “Đù… thằng này tốt mày. Bạn bè phải thế chứ”, tôi ngây thơ như một chú thỏ con mà đâu biết sói già gian ác đang mài răng chờ sẵn.
- “Hôm nay tao sẽ mời mày món nước do tao tự sáng chế. Món nước mang tên… đừng rời xa em”
- “Nước gì mà nghe kêu vậy ba?”, tôi thắc mắc.
- “Cứ bình tĩnh. Rồi mày sẽ hiểu tại sao thứ hỗn hợp… à nhầm… thứ nước kì diệu đấy lại có cái tên mĩ miều như vậy”, thằng Khánh ba hoa.
- “Cái gì? Thứ hỗn hợp?”, tôi bắt đầu ngờ ngờ ra cái thứ nước “thánh” mà nó đề cập đến.
Không đáp, thằng Khánh bắt đầu công việc “sáng chế” của mình. Nó lấy một cái cốc giấy và đổ ít coca vào.
“Uống coca à, sướng thế”, tôi cười thầm.
Nó đổ thêm ít 7-up.
“Hai cái này trộn với nhau uống ngon chán”
Nó đổ thêm chút rượu.
“Rượu pha nước ngọt, chắc cũng không có gì đâu”
Nó đổ thêm chút bò húc
“Nước ngọt pha rượu à? Lạ thế”
Nó đổ thêm chút nước mắm. Đám bạn tôi bắt đầu râm ran cười.
“Thằng này nó đang làm cái quái gì thế này!?”
Nó đổ thêm chút nước tương.
- “Mày làm cái vẹo gì vậy Khánh?”
- “Chờ đi rồi biết”, nó mím mội cười.
Nó đổ thêm tương ớt.
“…”, tôi chỉ biết câm nín.
Nó đổ thêm bột canh, bột ngọt, mì chính, mỗi thứ nửa thìa cà phê. Cứ mỗi khi thêm được thứ gì nó lại quay sang nhìn tôi “âu yếm”. Thằng Khánh muốn ђàภђ ђạ tôi về tinh thần trước khi Gi*t tôi bằng cái thứ hổ lốn đó. Kinh dị, đúng là kinh dị.
Chưa hết, thằng Khánh còn cho thêm vào một thìa súp mà nó mua bên lớp 10 Văn và mấy cọng hành lá…
Xong xuôi, nó trộn đều tất cả mọi thứ lại rồi chìa ra trước mặt tôi.
- “Uống đi M. Thứ này sẽ giúp mày trường sinh bất tử đấy”, thằng Khánh ôm bụng cười.
Ngó đầu nhìn vào trong cái cốc… tôi chỉ ước là mình ૮ɦếƭ ngay đi được. Cái thứ thằng Khánh bắt tôi uống nó không còn gọi là nước nữa rồi. Nhìn thật là kinh dị với cái mùi chẳng giống ai.
- “Hãy nói với tao mày đang đùa đi Khánh”, tôi nhìn nó mà chân tay bủn rủn.
- “Trẫm không biết đùa bao giờ. Cầm đi, uống một ngụm rồi nói cảm giác cho mọi người biết”, nó nhấn cái cốc hỗn hợp kinh dị đó vào tay tôi…
Bỗng dưng tôi hết sợ. Một tay bịt mũi, một tay cầm cốc nước, tôi làm một hơi hết sạch trong sự ngỡ ngàng của tụi bạn. Tôi để cái mặt tỉnh queo như không có chuyện gì xảy ra. Sợ nhất là cái mùi, nhưng tôi đã bịt mũi rồi còn sợ gì nữa. Nhìn cái mặt tiu nghỉu của lũ bạn tôi phá lên cười.
- “Định chơi anh à? Chưa đủ trình nhé cưng”, tôi khinh khỉnh.
Đến lượt QC, em chọn truth. Nhỏ Thủy nói chuyện với QC không nhiều bằng nhỏ L và H. Vì không thân lắm, nên nhỏ Thủy bê y chang câu hỏi đã dành cho con L.
- “Điều gì làm em hối hận nhất hả QC?”, nhỏ Thủy khẽ mỉm cười.
- “Từ nhỏ đến lớn hả chị?”
- “Tùy em. Chị muốn hiểu thêm về em”, nhỏ Thủy nhẹ nhàng đáp.
- “Dạ vâng…”
Em xoa trán suy nghĩ một hồi và bắt đầu…
- “Em đã từng đốt rác trong thùng rác với hy vọng là làm như vậy sẽ khiến ba mẹ đỡ mất công đi đổ. Và hậu quả là thùng rác cháy ngùn ngụt… May mà anh hai em về kịp không thì cháy nhà cũng nên”
Tôi lắc đầu với cái hành động trẻ con của QC.
- “Vậy thôi à?”, tôi thắc mắc khi mãi thấy QC không kể tiếp.
- “Vậy thôi”, em tỉnh rụi.
- “Trời! Trong khi anh cực khổ muốn ૮ɦếƭ sao cái thử thách của em nó nhẹ nhàng vậy?”
- “Chắc tại em là người lương thiện nên ông trời thương em”, QC lè lưỡi.
*
**
***
Chơi thêm một vài ván nữa, tôi nghỉ và bỏ ra ngoài. Ngoài sân, lửa trại vẫn cháy rừng rực. Trăng hôm nay sáng thật. Đã quá 12 giờ đêm nhưng tôi vẫn nghe được tiếng râm ran nhỏ to tâm sự của đôi bạn hoặc nhóm bạn dưới tán cây trên một vài băng ghế đá nào đó. Tiếng rúc rích cười, tiếng trêu đùa và đôi khi là tiếng cười lanh lảnh khiến cho tôi không thể nghĩ được trời đã quá đêm. Tìm một băng ghế đá trống, tôi đặt lưng xuống. Chưa đầy một phút sau, QC đến và ngồi cạnh bên tôi.
- “Sao em không ở trong chơi tiếp”
- “Em với anh là một cặp. Anh nghỉ thì em cũng nghỉ”
- “Hì…”
- “Anh này”, QC gõ nhẹ vào vai tôi.
- “Anh đây”
- “Em đang giữ một bí mật”
- “Lại định trêu anh hả?”, tôi cốc vào trán QC.
- “Về HN… anh có muốn nghe không?”, cô bé nói một cách nghiêm túc.
- “Người đã không còn anh biết làm gì hả em?”, tôi lảng tránh câu hỏi của QC. Hay nói một cách thẳng thắn, tôi cảm thấy khó chịu khi QC nhắc đến chị của em.
- “Anh ạ! Đôi khi sự việc mình nhìn và nghe thấy không giống với bản chất của nó… Em cảm thấy quá mệt mỏi khi cứ phải che giấu sự thật này. Chị em xứng đáng nhiều hơn những gì chị ấy đang có”
- “Ý em là sao?”
- “Chị em vẫn còn anh ạ. Chị em vẫn còn…”, QC bật khóc nức nở.
- “Đây là lần thứ bao nhiêu anh nghe điều này rồi hả QC? Anh đâu phải con nít để em muốn nói gì là nói như vậy”.
Mặc dù cố gắng tỏ ra cứng cáp, nhưng trong đầu tôi là một mớ những hỗn độn cảm xúc. Tôi thở dài.
- “Em nói điều này để làm gì? Sao em cứ phải nói một điều không phải sự thật như vậy”
- “Em sai rồi! Em sai từ đầu. Em sai vì đã thích anh. Em sai vì không thể giúp gì cho chuyện của hai người. Em sai cả khi HN vẫn còn mà em lại bỏ mặc tất cả chỉ để gặp anh thế này”, cô bé vừa nói vừa khóc.
Với những cảm xúc tôi nhìn thấy ở QC, tôi không nghĩ là cô bé đang nói dối tôi vì một mục đích nào cả.
- “Kể anh nghe. Anh muốn nghe từ đầu”, tôi chậm rãi.
Tôi cũng không thể hiểu tại sao lúc đó tôi có thể bình tĩnh như thế. Một sự bình tĩnh lạ lùng…
- “HN… vẫn còn là sự thật”, QC ngửa mặt lên trời để mặc cho những giọt nước mắt lã chã rơi.
- “Anh không hiểu…”
- “Anh không hiểu là điều dễ hiểu thôi. Vì mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ. Chị em, HN, không cho mình có quyết định khác”
- “…”
- “Anh có nhớ hai cô gái gặp anh hôm anh có tiết thể dục chứ?”
- “… là em?”
- “Là em và chị em…”
- “Anh nghe giọng em lúc đó hơi khác mà. Cả mái tóc nữa…”
- “Hôm đó em bị viêm họng, giọng hơi khàn khàn. Còn tóc thì thay đổi dễ mà anh”
- “… tại sao? Tại sao HN không nói đó là cô ấy?”
- “Chị ấy đã hỏi anh rằng anh có muốn chị ấy bỏ kính ra không còn gì…”
Khung cảnh ngày hôm đó dần dần hiện ra trước mặt tôi như một thước phim quay chậm. Cô bé đó là em, HN của tôi. Vậy là những linh cảm của tôi là hoàn toàn chính xác. Thật không ngờ tôi lại để lạc mất em một cách dễ dàng như vậy…
- “HN đã về gặp anh rồi. Tại sao cô ấy không…”, tôi bỏ dở câu nói như cái cách tôi đã vuột mất tay em.
- “Mối lương duyên của HN và anh trắc trở quá…”
Và QC chậm rãi thay chị em kể lại những chuyện đã xảy ra. Những tâm tư tình cảm, những suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng và cả những quyết định trong nước mắt của HN được cô bé chiếu chậm lại với cảm xúc dạt dào. Tôi như không tin vào tai mình… Vì tôi HN đã chịu nhiều thiệt thòi. Vì suy nghĩ cho tôi em đã cắn răng đưa ra những quyết định mà em hiểu sau đó bản thân sẽ khóc rất nhiều. Nợ tiền còn có thể trả được, nhưng nợ tình liệu có trả được hay không!?
*
**
***
Đã bao giờ bạn hỏi bản thân mình tồn tại trên thế giới để theo đuổi điều gì? Đối với bản thân tôi, đó là hạnh phúc. Hạnh phúc của tôi là…
… nhìn thấy gia đình, người thân, bạn bè và người yêu của mình khỏe mạnh.
… gia đình đùm bọc, thương yêu nhau.
… có vài người bạn tâm giao hiểu mình ngay cả khi mình im lặng và sẵn sàng làm mọi thứ vì mình.
… người yêu hợp ý mình.
… một công việc đúng với đam mê.
Đấy, hạnh phúc của tôi chỉ “đơn giản” thế thôi. Tôi tự nhận thấy mình hơi tham lam, nhưng tính tôi là vậy, rất cầu toàn. Tôi hỏi bạn rằng liệu bạn có cảm thấy hạnh phúc khi bạn có mọi thứ, nhưng lại không có bạn bè? Có mọi thứ nhưng người yêu lại chẳng ra gì? Có mọi thứ nhưng lúc nào cũng long đong, lận đận vì vấn đề tài chính? Tất nhiên người ta không phải lúc nào cũng có mọi thứ, được thứ này sẽ mất thứ khác. Sống làm sao để mình cảm thấy hạnh phúc là được.
Hạnh phúc đôi khi là những điều hết sức đơn giản, nó rất khó để có một cái định nghĩa hoàn hảo bởi vì mỗi người có một cách suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.
Hạnh phúc của đàn ông thường bao gồm sự thành đạt. Tại sao tôi lại dùng chữ “thường”? Là bởi vì sẽ có những người đàn ông khô khan nghĩ rằng mình chỉ cần lo lắng về vấn đề tài chính mà không cần quan tâm lắm về tinh thần của vợ. Điều đó đúng với những người vợ an phận và xem chồng là chỗ dựa số một, nhưng cho đa số trường hợp còn lại là sai.
Phụ nữ tuyệt đại đa số là nhạy cảm. Phụ nữ dù chững tuổi hay còn ngậy thơ, điều hạnh phúc của họ là những điều rất giản đơn.Ví dụ như những hành động quan tâm đầy tinh tế, những lời động viên và đặc biệt là sự sẻ chia. Tôi không tin có người phụ nữ nào sống cô đơn trên một đống tiền lại cảm thấy hạnh phúc cả. Vì tôi dám khẳng định một điều bất cứ người phụ nữ nào cũng mong muốn yêu thương.
HN của tôi cũng vậy. Em cũng mong mỏi tình yêu như bao người con gái khác, chỉ có điều… nếu phải chọn lựa giữa hạnh phúc của mình và hạnh phúc của người mình thương thì rằng em sẽ là người chọn phần thiệt…
Không dễ để tìm một người biết hy sinh bản thân vì người khác như HN của tôi. Nếu bạn tìm thấy một người như thế thì bạn hãy giữ người đó thật chặt. Trói lại cũng được. Đừng để đến khi người ta đi rồi mới cảm thấy hối tiếc…
*
**
***
Tôi lặng người trước từng lời kể của QC. Tôi vẫn biết HN là mẫu con gái truyền thống, nhưng tôi không thể ngờ sức chịu đựng và sự hy sinh của em lại mãnh liệt như vậy. Nếu tôi ở trong hoàn cảnh của em có lẽ tôi đã gục rồi cũng nên.
- “Bây giờ HN ở đâu?”
- “Chị ấy ở Đức”
- “Em còn liên lạc với HN không?”
- “Từ khi về đây em không”
- “Tại sao em lại quyết định khi HN đang như vậy? Em không thương chị em sao?”
- “Em thương HN thì ai thương em?”
- “…”, tôi ôm mặt và không biết đáp thế nào.
- “Con người ích kỉ lắm. Nếu bảo rằng “em yêu anh và em mong muốn nhìn thấy anh hạnh phúc bên cạnh một người con gái khác, người đó không phải là em”, thì đó là câu nói dối dở tệ nhất. Em thà hạnh phúc bên người mình thương trong một thời gian ngắn rồi sau đó bước đi còn hơn là chẳng nhận được gì. Anh đã hiểu tại sao em lại về rồi chứ?”
- “Em thích anh ở điểm gì? Đẹp trai? Không phải. Anh không thuộc dạng đẹp trai? Giỏi? Ngoài kia còn đầy rẫy người giỏi hơn anh. Tốt? Tốt mà anh lại đi thích Hoài Anh khi anh vẫn còn nhớ đến chị em!?”
QC lắc đầu cười xòa.
- “Đó là cái cách anh từ chối một cô gái đang dành tình cảm cho mình sao, HM?”
- “…”
- “Không tệ chút nào…”
- “…”
- “Khi con gái thích một người con trai không có gì là ngẫu nhiên cả. Chắc chắn anh phải có điều gì đó cuốn hút em. Em không thiểu năng đến mức chọn một người vừa xấu người vừa xấu nết để yêu đâu”
- “Quay lại chuyện của HN đi”
- “Anh muốn nghe gì nữa?”
- “Chị ấy… còn… thích anh không?”, tôi ngập ngừng.
- “Nếu không em đã không dằn vặt mình nhiều như bây giờ”.
QC đã ngừng khóc. Tôi hiểu lí do tại sao cô bé lại bật khóc tức tưởi như vậy. Khi phải kìm giữ một thứ gì đó lâu ngày, đến lúc được giải tỏa, cảm xúc sẽ tự nhiên tuôn trào theo.
- “Anh còn yêu chị em không?”
- “Em nghĩ tìm được một người như HN dễ lắm à? Bây giờ tình cảm đó đang đi xuống…”
- “Tức là anh không còn?”, QC trợn tròn mắt.
- “Còn chứ, nhưng không nhiều. Anh cần gặp lại chị em đã… Anh muốn nghe HN kể cho anh hơn”
- “…”
- “…”
- “Đã bao giờ anh dành một chút gì đó cho em?”
QC không nhìn tôi mà em hướng ánh mắt của mình lên trên cao, nơi có những vì sao đang lấp lánh…
Tình yêu giống như một thứ thuốc gây nghiện. Khi thăng hoa, nó khiến con người ta bay bổng. Và khi lụi tàn, nó khiến chúng ta kiệt quệ. Tình yêu giống như một liều doping cực mạnh giúp người ta vượt qua những thử thách tưởng chừng như cam go nhất, nhưng đôi khi nó lại khiến những người bị tổn thương mất sạch sức mạnh, ý chí và niềm tin vào cuộc đời. Tình yêu mang đến cho HN một sức mạnh kiên cường để nàng có thể quên mình mà nghĩ cho hạnh phúc của tôi trước nhất, và cũng với sức mạnh ấy QC dám một mình vượt qua cả núi khó khăn để về đây gặp tôi chỉ với một mục đích… có một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trước khi trả tôi về với chị của của em.
Như một cô bạn của tôi đã từng nói “mọi người có thể chê em sao toàn nhìn đời với lăng kính màu hồng, nhưng với e, tình yêu thiêng liêng vô cùng, chỉ có thể vì ta lầm tưởng tình yêu với các cảm xúc gần giống như thinh thích hay cảm nắng… nên mới làm nó mất đi vẻ đẹp mà thôi”. Tôi lặng người đi trước câu nói của cô bạn nhỏ đó. Một câu nói đi ngược lại hoàn toàn với phát ngôn của nhiều cô gái bây giờ “tình yêu đích thực không tồn tại” và “con trai bây giờ đểu lắm”. Tôi phì cười khi nghe được những lời đó, không biết có phải bởi vì xung quanh tôi đa số đều là những thằng bạn luôn đàng hoàng trong chuyện tình cảm hay không!?
Vì vậy tôi xin cam đoan với các bạn nữ là đàn ông con trai tốt vẫn còn nhiều lắm. Nếu muốn sở hữu những chàng trai ấy thì các bạn cũng phải đàng hoàng trong chuyện tình cảm và có niềm tin vào cuộc sống đã. Còn nếu các bạn trả lời rằng “mình rất đàng hoàng và niềm tin mình đặt cả chục năm trời rồi mà vẫn chưa thấy gì cả” thì đến đây gặp tôi, tôi giới thiệu bạn tôi cho. Chúng nó đang ế chỏng ế chơ ngoài kia kìa. Nhưng phải nhanh lên đấy. Chúng nó vật vã sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi.
Quay lại câu chuyện…
Tôi đáp lời QC bằng những gì tôi đang nghĩ.
- “Anh… không phải là thánh… mà không biết rung động…”, tôi ngập ngừng. “Nếu như không phải… với chị N trước… anh sợ mình sẽ đáp lại tình cảm của em”.
- “…”, QC khẽ cười.
- “Nhưng bây giờ là không thể. Dù HN có còn hay không thì anh cũng không thể đáp lại tình cảm của em”
Tôi nghĩ mình đã phải can đảm lắm mới có thể nói hết câu. Tôi sợ làm phụ nữ buồn. Đó là điểm yếu của tôi. Vì vậy nếu làm một cô gái nào đó tổn thương tôi sẽ day dứt lắm lắm.
- “Đó là câu trả lời em mong đợi…”, QC cười trong khi nước mắt đã ướt đẫm mi tự bao giờ.
- “Rồi em sẽ tìm được người xứng đáng hơn anh gấp trăm, gấp vạn lần”, tôi dơ tay lên trời hùng hồn tuyên bố.
Cô bé lắc đầu.
- “Chỉ cần bằng anh thôi, không cần gấp nhiều lần vậy đâu…”
- “Ờ ờ… vậy à…”.
Thi thoảng QC làm tôi đứng hình bởi những câu nói thật sự hóc 乃úa.
- “Em nắm tay anh được không?”, QC nói nhỏ mà tôi nghe như tiếng sấm rền bên tai.
- “Hả? Em nói gì cơ?”, tôi giả điếc và nuốt nước miếng đánh ực.
- “Em nói là anh nắm tay em đi”, cô bé bình tĩnh nhắc lại.
- “Trời ơi tai anh bị làm sao thế này. Chẳng nghe thấy gì hết…”, tôi ôm đầu chạy vù đi…
*
**
***
Tôi không nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau. Chắc tôi lại làm QC buồn rồi. Thôi kệ! Tôi sẽ dỗ em sau, còn bây giờ, tôi muốn dành thời gian suy nghĩ về chuyện HN hơn.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng chuyện tình cảm của tôi lại giống với tiểu thuyết như thế này. Lúc trầm, lúc bổng, lúc ngất ngây, lúc tuyệt vọng, còn tại thời điểm bây giờ là một mớ hỗn độn cảm xúc. Không hiểu sao bây giờ, ngồi nghĩ lại, tôi lại cảm thấy không vui lắm khi nghe cái tin như vậy từ QC. Chắc tại tôi vẫn chưa chắc chắn rằng HN còn là sự thật hay không. Tôi cần thời gian giải đáp thắc mắc này cho mình. Tôi đi vòng quanh sân trường một lúc lâu và không thôi nghĩ về những điều QC vừa nói…
Bỗng dưng nhỏ L từ đâu xuất hiện ra, giọng nó hốt hoảng.
- “M ơi! Sang lớp Toán đi. QC đang uống rượu bên đó kìa. Tao nói mà nó không nghe”
- “Hả???”
Không kịp nghĩ, tôi chạy vù về phía lớp 12 Toán. Đứng chỗ cửa lớp và nhìn vào trong, tôi thấy một cảnh tượng không đẹp mắt chút nào… QC đang ngồi cùng đám thằng Dũng và trong đó chỉ có mình em là con gái. Cả đám đang chơi cái trò quay 乃út. Đầu 乃út chỉ trúng ai người đó phải uống một cốc.
Không nói lời nào, tôi lao vào, nhắm thẳng chai rượu đặt ở giữa, tung một cú đá hết sức. Chai bắn vào góc lều đổ tung tóe. Cả đám lớp Toán im thin thít nhìn tôi. Thằng Dũng mở lời.
- “Mày làm cái đ gì vậy?”, nó đứng lên kênh mặt.
- “Tao đã bảo là mày tránh xa em tao ra. Mày đ hiểu à?”, tôi đẩy vai, rồi chỉ vào mặt nó.
- “Vậy thì mày phải hỏi em mày đấy. Tao không phải là người mời”, nó xẵng giọng.
Tôi quay lại đằng sau hỏi QC.
- “Đúng không?”
Em không trả lời, từ từ đứng dậy, phủi quần và bỏ đi như không có mặt tôi ở đó.
- “Nãy giờ em tao uống mấy cốc rồi?”, tôi hỏi một đứa không chơi.
- “Không nhiều đâu. 2-3 cốc be bé thôi”
- “Sao tụi mày không cản”, tôi trách.
- “Tụi tao nói nó có nghe đâu”, một đứa giải thích.
- “Tao biết rồi…”
Tôi bỏ đi trước ánh mắt thách thức của thằng Dũng. Tôi không quan tâm, mối quan tâm bây giờ của tôi là QC. Tôi đuổi theo và giữ vai em lại.
- “Anh buông em ra đi…”
- “Em làm sao vậy?”
- “Em bảo anh buông vai em ra…”
Cô bé ra sức đẩy tay tôi ra khỏi vai em nhưng không thể. Tôi bắt đầu nghe tiếng cô bé khóc dấm dứt… Theo phản xạ tự nhiên, tôi lới lỏng tay và từ từ buông khỏi vai em.
QC ra một góc ghế đá ngồi. Tôi hiểu là bây giờ em không muốn nói chuyện với tôi. Tôi có cảm giác như vậy. Đành lòng tôi nhờ con H ra ngồi cùng em. Tôi không làm gì, chỉ đứng cách một đoạn xa, nhìn cô bé và nhỏ bạn mình tâm sự. Bỗn dưng tôi nghe tiếng QC hát…
Ôi trời! Cô nàng say rồi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc