- “Đánh bài truth or dare đi”, nhỏ L, bạn thân tôi, lên tiếng.
- “Là sao?”
- “Tức là đứa nào bét thì phải chọn một trong hai hình phạt. Truth phải nói sự thật. Còn dare thì phải làm theo điều thằng nhất yêu cầu”
- “Nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Chiến đi…”
Lớp tôi sĩ số gần 30 mạng và có 8 đứa tham gia. Những đứa còn lại hoăc là ngồi tâm sự, hoặc là lập sòng khác để đánh bài ăn tiền. Tụi này chơi ghi điểm và chơi nhỏ thôi, hình như là 500 hay 1000 gì đấy. Nói chung đánh chán chê trong vòng 2-3 tiếng đồng hồ thì thằng về nhất ăn được 5000. Cho nên trong thời gian đó chỉ có sòng đánh bài truth or dare là ầm ĩ nhất. Phần vì đông, phần vì vui.
Tám người mà đòi đánh tiến lên là điều không thể, nên thằng Nam mới đưa ra đề nghị là chia theo cặp, hai đứa một cặp. Và nếu cặp nào bét thì sẽ bị cặp nhất cho ăn hành. Nhỏ L với thằng Dương một cặp, nhỏ H với thằng Duy một cặp, nhỏ Thủy với thằng Nam, và tất nhiên QC với tôi.
Ván đầu tiên, nhờ công tôi lên bài nên cặp của tôi về nhất. Cặp nhỏ L với thằng Dương về bét. Theo luật tôi sẽ lo thằng Dương, còn QC lo nhỏ L. Nhìn gương mặt, đang tưởng tưởng đến những điều kinh khủng nhất mà tôi có thể đem lại của thằng Dương, khiến tôi phì cười.
- “Muốn truth hay dare đây con trai?”
- “…”, thằng Dương ôm đầu suy nghĩ.
- “Nhanh lên! Đàn ông gì mà…”, tôi giục.
- “Nếu tao chọn truth thì mày sẽ hỏi gì M?”, nó đưa ánh mắt thất thần hỏi tôi.
- “Hên xui!”, tôi làm mặt gian.
- “Còn dare thì sao?”
- “Mày có nhanh lên không thằng điên này”
- “Ok. Tao chọn dare… Và hãy nhớ một điều…”, thằng Dương ngập ngừng. “Mày mà dare không có trái tim đừng trách tao độc ác sau này”, nó đe.
- “…”
- “NHANH LÊN!”, lần này đến phiên nó gây áp lực cho tôi.
- “Rồi! Đơn giản thôi. Ra chỗ đống lửa ngoài kia rồi hét to lên… Mọi người ơi! Tôi bị điên… rồi quay vào đây”
- “Chơi ác vậy ba”, thằng Dương nhăn mặt.
- “Có chơi có chịu. Nhanh”, tôi bụm miệng cười trong khi mấy đứa còn lại cười ha hả thành tiếng.
- “Dare trong lớp mình thôi, làm gì mà cho cả mấy lớp khác biết luôn vậy?”, thằng Dương bắt đầu cảm thấy hối hận vì khi nãy đòi chơi.
- “Giờ mày có làm không?”, thằng Nam bẻ tay răng rắc.
Cực chẳng đã thằng Dương đành phải làm theo lời thách của tôi. Nhìn cái cách nó đi lò dò, sợ sệt như thể lần đầu đi ăn trộm gà khiến chúng tôi không thể nhịn cười.
- “Tự tin lên. Bình thường ăn to nói lớn lắm mà?”, tôi trêu.
Đáp lại, nó chỉ đưa nắm đấm ra trước mặt dọa nạt. Từ trại của lớp cho đến chỗ lửa trại chỉ cách khoảng hai chục bước chân mà tôi có cảm tưởng nó dài cả ngàn dặm. Thằng Dương đi được ba bước thì lùi lại ít nhất cũng phải một bước. Nhìn nó đi, thằng Nam thấy sốt ruột thay.
- “Mày có cần tụi tao bế luôn không? Khi*p! Nhìn như thằng đàn bà, sốt hết cả ruột”, thằng Nam hối…
Cuối cùng, thằng Dương cũng lết được đến chỗ cần đến. Nó quay lại nhìn chúng tôi như để nói lời trăn trối và đứng thẳng dậy hét lên “mọi người ơi! Tôi bị điên”. Chưa hét xong câu nó đã co giò bỏ chạy trong tiếng cười như nắc nẻ của những đứa đang nhìn. Chạy về đến nơi, chưa kịp định thần, thằng Dương đã sắp bài và sóc điên cuồng.
- “Thằng M! Mày ngồi xuống để tao trả thù”, nó chỉ.
- “Bình tĩnh! Đã xong đâu. Con L chưa bị gì mà”
Nhắc đến tên mình, nhỏ L giật thót. Nó nhìn QC long lanh.
- “Em! Hai chị em mình chơi nhẹ nhàng thôi nha. Em nhẹ tay với chị, lát chị sẽ nhẹ tay lại”
- “Dạ!”, cô bé cười tươi rói đáp lại.
Ngửi thấy mùi không công bằng, thằng Dương tru tréo với nhỏ L.
- “Ê con kia! Không có chơi trò đó nha mày. Tao với mình cùng team, trong khi tao muối mặt mà mày lại không được à?”.
Rồi nó quay sang phía QC.
- “Có anh đây. Em đừng có sợ gì hết. Cứ mạnh tay vào cho anh”
Nhỏ L chọn truth. Trước khi chơi, tất cả đã “thề độc” với nhau. Đứa nào chọn truth mà không trả lời đúng sự thật thì sau này sẽ cô đơn cả đời. Đó là dành cho con trai. Còn con gái thì sẽ lấy một thằng chồng vừa lùn, vừa lé, vừa hô lại vừa hói. Nghe không cũng đã thấy muốn ૮ɦếƭ ngay rồi chứ đứng nói đến chuyện phải ở bên “siêu nhân” như thế cả đời. Hứa là hứa vậy nhưng có trời mà biết khi được hỏi có đứa nào trả lời thật lòng hay không. Về bản thân, tôi tự thấy lương tâm của mình có rất nhiều răng và răng thì lại rất sắc, cho nên cắn rứt chắc sẽ đau lắm. Vì vậy tôi nghĩ dám chơi dám chịu, nếu tôi thua, tôi sẽ làm theo lời yêu cầu.
Quay lại chuyện nhỏ L chọn truth, tức là phải trả lời một câu hỏi bất kì của QC. Và QC đã không phụ lòng mong đợi của mọi người.
- “Chị L! Chị kể cho mọi người nghe một chuyện chị cảm thấy hối hận nhất từ trước đến giờ”
Nghe QC hỏi xong, nhỏ bạn thân tôi há hốc mồm. Nó lắp bắp.
- “Chị tưởng chị em mình đã thỏa thuận với nhau rồi mà QC!?”
- “Ủa vậy hả? Em định hỏi câu kinh dị hơn nữa cơ, nhưng em lại quyết định hỏi câu này đấy chứ ạ”, cô bé đáp với gương mặt tội lỗi.
- “Lỡ rồi thì tới luôn đê”, tôi hất mặt về phía nhỏ L.
- “Khó nhỉ!? Hối hận nhất từ trước đến giờ à?”, nhỏ L gãi đầu. “Thế có người biết hay là chỉ mình chị biết hả em?”, nhỏ L quay sang hỏi QC.
- “Mình mày biết thì còn gọi gì là hối hận nữa. Nhiều người biết ấy”, thằng Dương vẫn còn tức tối.
- “Xem nào”, nhỏ bạn tôi nhắm mắt lại để lục lọi lại quá khứ của nó.
Nó từ từ hồi tưởng lại…
Hồi đó mình lớp 4. Mình thích một bạn tên Huy học cùng lớp. Huy học giỏi, xinh trai, nhưng ít nói lắm. Được nói chuyện với bạn ấy là cả ước mơ của mình và nhiều đứa con gái khác. Nhưng Huy lạnh lùng lắm. Đẹp trai với lại học giỏi mà, người ta có quyền.
Rồi một lần đến nhà cô chủ nhiệm học thêm, Huy là người làm xong bài trước nhất. Nộp bài cho cô xong Huy quay trở lại bàn ngồi. Hồi đó mình nhát lắm, chỉ dám nhìn lén Huy với ánh mắt ngưỡng mộ thôi và thầm ao ước có một ngày mình sẽ sánh vai cùng bạn đó. Nhưng đời thật chẳng như mơ…
Huy ngồi trong cùng, trong khi mình ngồi đầu bàn, ngồi giữa là một bạn gái nữa. Khi Huy quay trở lại được tầm 5 phút thì tự nhiên mình ngửi thấy một cái mùi… thật chẳng dễ chịu chút nào. Ngửi được thêm tầm 5 phút nữa, chịu hết nổi mình đứng bật dậy thưa cô.
- “Em thưa cô. Hình như có bạn nào ị đùn trong lớp ấy ạ. Mùi kinh lắm”
Mình nói đến đây, cả lớp như gỡ bỏ được gánh nặng, lao nhao nói theo.
- “Đúng rồi đó cô. Tụi em ngửi thấy mà không dám nói”
Bỗng dưng cô giáo mình nghiêm mặt lại rồi chun chun cái mũi để kiểm chứng. Cũng tội cô, hôm đó bị nghẹt mũi.
Tự nhiên mình quay sang nhìn Huy thì thấy Huy cúi gằm mặt xuống, 2 tay cậu ấy nắm chặt lại, đôi mắt nhìn mình tóe lửa. “Ôi lạy thánh Ala! Người đừng phũ với con như vậy chứ. Con còn phải sánh vai với bạn ấy nữa mà”, mình lầm bầm.
- “Em thưa cô. Hình như em ngửi nhầm chứ chẳng có mùi gì đâu ạ”, mình nhanh trí.
- “Mùi kinh người ra mà bảo không có gì à”, thằng Long độc ác lấy dao cứ vào tim mình. Mình im như thóc, chứ cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào.
Rồi cuối cùng, bạn Huy cũng bị cô phát hiện ra. Khi cô vừa hỏi “là em hả Huy?”, bạn ấy bật dậy, vừa khóc vừa chạy ra đường. Mình vừa sợ vừa buồn cười. Đó cũng là lần cuối cùng mình nhìn thấy bạn ấy. Ngày hôm sau cả lớp nhận tin Huy chuyển trường…
- “Nói thật chứ mình mà không đứng dậy thưa cô thì cả lớp còn ૮ɦếƭ nữa”, nhỏ L nói mà mặt vẫn chưa thôi bần thần.
- “Mày là cái đứa dã man. Ngửi tí thì ૮ɦếƭ à”, thằng Nam cười rũ.
- “Biết làm sao bây giờ. Hồi nhỏ còn cái trò thưa cô nữa. Đứa nào chả vậy. Cứ tưởng là thật thà cô sẽ thương hơn chứ”
- “Rồi sau này mày có gặp lại nó không?”, tôi tò mò.
- “Không”
- “Cũng may”
- “Sao mà may”, nhỏ bạn tôi thắc mắc.
- “Gặp lại mày để chui đầu xuống đất à?”, cả đám cười ha hả.
- “Công nhận tao ân hận thật. Vì mình mà mối tình đầu phải chuyển lớp…”
Nó trăn trở được một câu và hiện nguyên hình ngay ở câu sau.
- “Tao đếch thể hiểu được. Lớp 4 mà còn ị đùn. Mất hết cả tư cách”, nhỏ L kết thúc trong tiếng cười không dứt của những đứa ngồi nghe.
Ván thứ 2 kết thúc với phần thua thuộc về nhỏ Thủy với thằng Nam. Cặp con L thằng Dương được yêu cầu. Để trả thù cho ván trước, thằng Dương bắt thằng Nam phải múa cột cho cả lớp xem. Thằng Nam người cứng như que củi. Nó ngoáy đến đâu, cả lớp ngồi cười đến đó. Nhìn đúng là chịu hết nổi. Đến lượt mình, con Thủy chọn dare và bị con H yêu cầu tỏ tình với bạn Thanh “đao” lớp Toán. Nghe đến đó, cả lớp tôi ồ lên cười. Gọi là Thanh “đao” vì bạn ấy tên Thanh và nhìn lúc nào cũng ngất ngất, ngất ngất từ vẻ bề ngoài cho đến tính cách. Nhắc đến Thanh “đao” là con gái sợ khóc thét. Ngay đến em Loan công chúa mà còn không chịu được nhiệt thì nhỏ Thủy lớp tôi lắp bắp trong sợ hãi cũng dễ hiểu thôi.
- “Tao… tao… lạy mày đấy H. Nói yêu cầu khác đi”
Mắt nó chuyển thể từ trạng thái sợ hãi như kiểu vừa bước vào trong nhà tắm thì thấy có con gì mặc áo trắng đang ngửa cổ lên trời cười như phải gió, sang trạng thái long lanh như thể đang chờ đợi quyết định của mẹ sau khi xin tiền tiêu vặt hồi bé. Nhưng tội cho nó khi con H lắc đầu một cách nham hiểm.
- “Nếu tao tha cho mày thì giang hồ sẽ coi thường tao mất. Làm! Mauuuuuuuu”, nó chỉ tay ra phía cổng trại bày tỏ quyết định của mình là không thể thay đổi.
Nhìn nhỏ Thủy nghe mà như muốn khóc đến nơi khiến tôi vừa thương vừa buồn cười. Để xem nhỏ bạn tôi sẽ làm thế nào đây…
*
**
***
Sự kiện nhỏ Thủy bạn tôi đi tỏ tình với Thanh “đao” là một chủ đề nóng ngay từ khi nhỏ H bắt đầu nói. Và chủ đề đó càng nóng hơn khi nhỏ Thủy phải đi thực hiện “nghĩa vụ”. Trên đường đi từ trại lớp tôi đến trại lớp 12 Toán, nhỏ Thủy mếu máo chỉ trực khóc.
- “Biết thế tao đã không chơi cái trò này. Huhu”
- “Ờ! Làm xong đi rồi muốn nghỉ cũng được”, nhỏ L che miệng cười.
Bình thường trong lớp, H, L và Thủy hay chơi với nhau thì tôi cũng biết mà không hiểu sao hôm nay mấy đứa này lại trôn nhau cỡ này. Thôi kệ! Đó là chuyện của bọn nó. Miễn là có kịch xem là vui rồi.
Nhỏ Thủy dừng trước trại lớp 12 Toán mà tim đập thình thịch. Tôi thấy tay nó khẽ rung. Tự nhiên tôi thấy tội nó vì bình thường nhỏ Thủy hiền lành nhất trong ba đứa. Nó giống tôi ở chỗ nghe lời bố mẹ răm rắp cho nên lời dặn “đang học không có yêu đương gì ráo. Sau này đi làm muốn yêu gì thì yêu” của các bậc phụ huynh nó không bao giờ quên. Vậy mà bây giờ lại xảy ra cái chuyện đi tỏ tình kiểu này. Đúng là chỉ có trong mơ.
- “Tao sẽ nghe lời mày và không bao giờ làm mày buồn nữa đâu, H ơiiiii”
- “Quá muộn rồi cưng ạ! Chị đã chờ “cơ hội” này quá lâu rồi”, nhỏ H cười toe.
Nhỏ Thủy hít một hơi thật dài khi Thanh “đao” bước từ trong trại ra. Đúng nghĩa từ trong trại luôn!!! Thanh “đao” đi dép tổ ong màu vàng trắng. Thật ra ban đầu cái dép màu trắng, nhưng chắc đi nhiều không rửa nên giờ nó đã chuyển sang màu úa nhìn cũng dân chơi Hố Nai lắm. Áo sơ mi trắng bỏ trong thùng, thùng này được kéo hơi bị cao, chắc tầm trên rốn gì đấy. Răng cửa Thanh “đao” bị mẻ. Nghe đồn là năm lớp 9 đuổi nhau với bạn xong rồi bị vấp, ngã cắm mặt vào cầu thang. Lúc đứng dậy cười thì thấy mát cả họng. Kiểu kiểu thế! Nói chung, gọi là Thanh “đao” cũng không phải ngẫu nhiên gì…
- “Cậu tìm tớ?”, Thanh “đao” cười nhe cả cả cái răng đã mẻ 1/5.
- “À ừm…”, nhỏ Thủy đan hai tay vào nhau, không dám nhìn thẳng.
- “Có chuyện gì không?”
- “Cho Thủy hỏi là Thanh đao… à… nhầm… Thanh…”
- “… làm sao?”
- “… đã… có… người yêu… chưa?”, nhỏ Thủy nói từng từ một cách khó nhọc.
- “Tớ chưa. Thủy muốn làm người yêu tớ hả?”, Thanh “đao” hấp tấp hỏi lại.
- “Không”, nhỏ Thủy tỉnh queo làm cả Thanh “đao” và tụi tôi, đang nấp ở một chỗ kín, chưng hửng.
- “Vậy mày hỏi làm gì?”, Thanh “đao” bắt đầu tức.
- “Tớ… hỏi… cho vui thôi”, nhỏ Thủy lắp bắp.
- “Vui cái này này”, Thanh “đao” hẩy cái quần về phía trước.
Theo dõi từ đầu đến cảnh đó, thằng Khánh đang nấp liền lao ra đứng cạnh khoác vai nhỏ Thủy.
- “Anh tìm em mãi. Về thôi, lớp đang đợi kìa”, nó đóng vai bạn trai nhỏ Thủy.
- “Có chuyện gì không?”, thằng Khánh hất mặt về phía Thanh “đao”.
Mặc dù có vấn đề về thần kinh thật, nhưng Thanh “đao” không phải thuộc dạng không biết sợ, nhất là khi gặp một thằng to gấp đôi mình và có máu mặt trong trường nữa. Thanh “đao” lắc đầu.
Nhỏ Thủy thất thểu bước về lớp. Sợ thì chắc là không nhưng có lẽ là hơi sốc trước hành động hơi bị vô duyên của Thanh “đao”. Tôi buồn cười lắm, nhưng không dám cười.
- “Thôi coi như mày xong việc rồi”, nhỏ H có vẻ đồng cảm.
- “Ờ… Mà tao không ngờ thằng đó vô duyên thế”, nhỏ Thủy kêu trời.
- “Thật ra cũng không có gì mà. Chỉ có điều hơi bị tục chút”, thằng Khánh bụm miệng cười.
Hành động của thằng Khánh làm cả đám cười theo. Và cười là không thể dừng lại được. Mặt nhỏ Thủy méo xệch.
- “Vui lắm hay sao mà cười. Hứ”, nhỏ Thủy nhéo thằng Khánh trút giận.
Bị nhéo thằng Khánh la ỏm tỏi. Điều đó càng khiến chúng tôi cười điên dại hơn…
- “Thế giờ Thủy có chơi nữa không?”, tôi hỏi.
- “Ngu sao không? Cùi rồi còn sợ lở nữa hả?”
Và đó là một quyết định thông minh khi ván tới tôi và QC bị đem ra “hành quyết”…
p.s: tuần này mình hơi bận nên mình viết được có 1 chap thôi. Bù lại chap đó cũng dài gấp rưỡi chap thường nhé các bạn. Mong mọi người thông cảm cho mình. Thân!