Ngày thứ haiNhà tôi khá rộng rãi, còn dư 2 phòng trống, nên chuyện QC đến cũng không phải là vấn đề gì quá to tát. Bố mẹ tôi chú định xây như vậy để khi tết đến, gia đình hai anh trai tôi về đây sum vầy thì mỗi gia đình đều có không gian riêng.
Khi tôi còn đang lăn tăn câu hỏi “mẹ tôi không sợ câu lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy” hay sao thì tôi tìm được câu trả lời từ chính bà…
Tôi đang ở trong phòng đọc bài môn sử, mẹ tôi đẩy cửa bước vào.
- “Đang học bài hả con?”, mẹ đi lại phía tôi, thơm một cái lên trán, rồi ngồi xuống đầu giường.
- “Vâng”, tôi đáp và đặt quyển vở xuống mặt bàn.
- “Có hiểu tại sao mẹ phải lôi QC về nhà mình không?”, me tôi là người đề cập đến nỗi hoài nghi trong tôi trước.
- “Thì… mẹ bảo với con rồi. Để em ấy ở một mình nguy hiểm”, tôi bê nguyên xi câu nói của mẹ tôi vào.
- “Còn gì nữa?”, mẹ nhìn tôi cười cười.
- “Ờm…con chịu thôi, không đoán ra…”, tôi ngập ngừng.
- “Thứ nhất, mẹ không đành lòng để con gái ở một thân một mình. Thứ hai, sau khi nói chuyện mẹ thấy con bé cũng ngoan nên ở nhà mình chắc không vấn đề gì. Thứ 3, đó là một cách để quản lí cả 2”
- “Mẹ không sợ em ấy ở đây rồi xảy ra chuyện gì à?”, tôi thật thà.
- “Vậy mẹ để QC ngủ với mẹ để làm gì? Vả lại, con mẹ thế nào mẹ biết”
Mẹ tôi nói một câu vừa đấm vừa xoa, vừa khen mà vừa dằn mặt. Tôi nghe mà chỉ biết á khẩu. Thật sự, từ nhỏ đến giờ, tôi luôn là niềm tự hào của bà. Mẹ nghiêm khắc uốn nắn cho tôi từ quan điểm sống cho đến cách ứng nhân xử thế. Tôi bị ảnh hưởng từ mẹ rất nhiều. Sự khó tính và cầu toàn của tôi ít nhiều được thừa hưởng từ mẹ. Tôi vẫn biết cái gì cũng có mặt trái của nó, nhưng có một câu nói từ mẹ mà tôi muốn suốt đời này mình mang theo đó là “sống trên đời sống cần có một tấm lòng”. Sau này, tôi sẽ rèn con như cách mà mẹ đã rèn tôi: rất nghiêm khắc nhưng lại đầy yêu thương.
Tôi nhìn mẹ ái ngại.
- “Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy đó mẹ. Nếu QC xấu xí thì không sao, đằng này…”, mặt tôi đau khổ như bộ đội cụ Hồ bị giặc bắt hỏi cung.
- “QC ở ngoài cũng vậy thôi. Nếu muốn cũng không tránh được. Điều quan trọng bây giờ là do con. Hãy xem con bé như em gái là được”
Mẹ tôi nói mà cứ như không. Ngay cả Đường Tăng trước khi đi thỉnh kinh đã được tiêm vắc xin chống gái xinh cực mạnh, nếu mà không có yêu tinh rết bắt đi thì chắc chắn sẽ bỏ mạng lại Tây Lương Nữ Quốc, thì bản lĩnh của tôi đã là cái gì??? Nhưng mẹ tôi nói không phải không có cơ sở. Cấm em đi học cùng tôi là điều không thể vì sự thật tôi không nhẫn tâm làm chuyện đấy. Nếu em còn ở đây mà ở một mình, chắc chắn tôi không thể thờ ơ mặc kệ được. Thà rằng cứ để QC thật gần tôi nhưng trong “khuôn khổ” như bây giờ còn dễ quản lí hơn. Tôi tự trấn an bản thân “cô bé là em gái tôi, và em chỉ ở đây khoảng chục ngày thôi”. Hy vọng mọi chuyện đều êm xuôi…
*
**
***
Sáng 6h nghe tiếng chuông đồng hồ, tôi bật dậy. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, tôi xuống cầu thang ra ngoài hít khí trời một chút thì thấy mẹ tôi đang quét sân. Thấy tôi, mẹ lên tiếng.
- “M! Con lên gọi em dậy rồi còn đi học”
- “Dạ vâng. Để con lên”, tôi vừa quay mặt tính bước đi thì nghe tiếng mẹ tôi nói vọng lại.
- “Con bé hay thật. Lúc đầu còn ngại ngùng, rụt rè. Thế mà lúc sau đã ôm mẹ ngủ tì tì rồi”, mẹ tôi vừa cười vừa nói.
- “Trời ơi! Sao mà bạo quá vậy mẹ”, tôi bất ngờ vì bình thường mẹ tôi là người rất khó tính. Mấy cái chuyện này rất ít xảy ra.
- “Con bé ngoan đó. Cá tính nhưng lại rất dễ thương”
- “Sao mà mẹ biết”, tôi nhíu mày,
- “Con quên mẹ nhìn người rất tài à?”
- “…”
- “Thôi lên đi”.
- “Vâng”
Tôi lên cầu thang và mở cửa đi vào phòng mẹ. QC vẫn còn đang ngủ. Lần thứ hai tôi thấy cô bé ngủ. Cảm xúc chẳng khác lần đầu là mấy. Em ngủ nhìn đáng yêu thật… Trông hiền lành và ngoan ngoãn như một cô công chúa đang chờ một nụ hôn của hoàng tử để tỉnh dậy. Mà hoàng tử là ai? Chắc không phải tôi…. “Có trò vui rồi”, tôi cười gian. Tôi giựt một sợi tóc trên đầu, xoắn lại, rồi định sẽ ngoáy vào tai cô bé. Ai bị thì biết cảm giác đó rồi. Nhột kinh khủng…
Tôi bụm miệng chỉ sợ cười ra tiếng. Tôi mon men, nhẹ nhàng bước đến gần QC. Khi tôi vừa định chọc chọc sợi tóc vào tai em thì …
- “Hùuuuuuuuuuuuu”
Tôi ngã ngửa ra đằng sau … QC cười như điên còn tôi thì một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn, tay đặt lên иgự¢ mà nghe trống đánh thình thịch như muốn tung ra ngoài.
- “Dậy đánh răng rửa mặt rồi còn đi học”, tôi nói với giọng khó chịu sau khi đã hoàn hồn.
- “Đã nhát mà còn thích trêu người khác. Cho ૮ɦếƭ”, em nói, hai tay vẫn ôm bụng cười.
- “Ai làm gì đâu… Định gọi em dậy thôi”, tôi chống chế.
- “Đừng có điêu. Em tỉnh từ trước lúc anh đầy cửa vào phòng rồi. Định nằm xem anh giở trò gì”, QC đưa hai tay quẹt khóe mắt. “Cười chảy cả nước mắt, láo lếu thật”.
- “Dậy mau! Trễ rồi”, tôi đánh trống lảng.
- “Anh xuống trước đi. Em xong ngay đây”
- “Ờ”, tôi quay mặt bước ra phía cửa.
- …
- …
- “Này!”, em nói với.
- “Gì”, tôi quay mặt lại.
- “Anh xấu trai… nhưng lại dễ thương hơn em tưởng tượng…”, QC nháy mắt trêu ngươi và không quên tặng kèm một nụ cười tươi rói cùng với cái má núm đồng tiền. Tôi không dám nhìn lâu. Tôi sợ tim của mình đập mạnh quá mà nhảy ra ngoài bỏ tôi đi mất.
- “… Em cứ hù vậy có ngày anh vỡ tim ૮ɦếƭ thì ở đó mà chơi một mình… Thôi nhanh đi, bạn anh sắp đến đón rồi !!!”, tôi giục.
*
**
***
Hôm nay mẹ tôi cũng có tiết. Bình thường thì hai mẹ con đi chung với nhau, nhưng vì nay có thêm em, nên tôi phải đi nhờ bạn. Tôi gọi 2 thằng bạn từ tối hôm qua. Hớn hở ra mặt khi biết sẽ được chở QC, đúng là mấy thằng cô hồn. Tôi và QC đợi ngoài cổng, chừng 5 phút sau thằng Khánh với thằng Nhật phóng xe đến.
- “Tối qua ngủ ngon không em?”, thằng Nhật lên tiếng hỏi thăm.
- “Dạ ngon anh ạ. Khí hậu ở đây trong lành và mát mẻ. Thích thật đấy”
- “Đi đi, không muộn giờ rồi”. Tôi nói và nhảy lên xe của thằng Nhật.
Chờ một lúc không thấy QC leo lên xe thằng Khánh tôi mới hỏi.
- “Lên xe đi! Còn chờ gì nữa”
- “Em… Anh… sang chở em đi”, QC nhìn tôi ngập ngừng…
- “Còn thế nữa”, tôi leo xuống và nói với thằng Khánh.
- “Mày sang xe với thằng Nhật đi, tao chở QC cho”
- “Ừ, thế cũng được”, nhìn nó mặt cam chịu mà tôi buồn cười.
- …
- “Rồi… Rước tiểu thư lên xe…”
Tôi thấy QC cười tươi rói, chắc là em vui... Đôi khi chỉ cần những hành động rất nhỏ như vậy khiến tôi hiểu QC hơn. Cô bé tuy nhiều lúc bốc đồng, trẻ con thật, nhưng đôi khi lại sâu sắc và tinh tế khiến tôi phải kinh ngạc. Một cô gái cá tính rất thú vị… Nhưng để thích thì chắc là chưa. Sau này thế nào thì tôi không rõ chứ tôi không hiểu tại sao lúc đó tôi lại chưa có cảm giác gì khi ở bên cạnh em. Và tình cảm đôi lứa thường xuất phát từ những rung động đấy…
Tôi không mong QC sẽ thích tôi hoài. Điều đó chỉ làm em buồn mà thôi, vì tôi chưa sẵn sàng mở lòng mình ra thêm một lần nữa. Chuyện của chị em, HN, rồi chuyện của Hoài Anh khiến tôi cần thêm thời gian để nhìn và chỉnh đốn lại mình. Mong QC sẽ hiểu cho tôi…
Gửi xe xong, nhìn đồng hồ vẫn còn đang sớm, thằng Khánh rủ.
- “Vào căng tin ăn sáng luôn mày, sớm chán”
- “Ờ. Để lên cất cặp cái rồi xuống”, tôi nhìn QC tiếp “Đi ăn luôn đi, em đã ăn gì đâu”
- “Em không ăn sáng, em sợ béo…”
Tôi trợn tròn mắt, ra lệnh.
- “Quay một vòng anh xem nào”. QC quay sang nhìn thằng Khánh hơi ngài ngại, nhưng cũng làm theo lời tôi. Mà em làm cho xong chuyện, quay nhanh quá làm tôi chẳng thấy cái gì.
- “Từ từ. Đã thấy gì đâu”, tôi bắt bẻ
- “Chứ anh đòi thấy cái gì ?”, lần này đến lượt QC trợn tròn mắt và lấy hai tay che trước иgự¢.
- “… Xem em có mập không! Nhưng, nhìn này là ngờ on ngon rồi. Ăn đi! Không ngất ra không ai đỡ được đâu”, tôi trả lời mà phì cười vì hành động đáng yêu của cô bé.
- “Không khiến anh…”, QC chu môi dài cả thước.
- “Lên cất cặp rồi đi, không mấy anh chờ”, tôi chỉ sang thằng Khánh với thằng Nhật.
Bốn đứa cất cặp xong đi xuống căng tin. Tôi với em ra bàn ngồi chờ, còn hai thằng bạn tôi đứng xếp hàng để mang đồ ăn ra. Tôi với QC ngồi cùng một bên. Đang đưa mắt ngắm trời ngắm đất, tôi vô tình thấy em lấy 4 đôi đũa, 4 cái thìa từ trong ống đựng. Sau đó, cô bé cẩn thận lấy chanh lau từng thứ một, rồi đặt gác lên đĩa cho từng người…
Tiết đầu tiên là tiết Địa. Vừa bước vào lớp, cô Nga đã làm chúng tôi rụng rời.
- “Các em! Lấy giấy ra kiểm tra 15 phút”
Nghe cô nói mà tôi bủn hết cả chân tay. Hôm qua đi với mẹ ra chỗ QC tôi làm gì còn thời gian để học. Thật ra đó là lí do phụ. Lí do chính là hôm qua tôi lười…
Bình thường có thằng Khánh ngồi cạnh quay bài rồi đọc cho tôi chép, chứ nói thẳng ra tôi cũng nhát ૮ɦếƭ không dám ho he gì. Hôm nay, nhìn sang bên cạnh tôi chỉ thấy một QC mặt đang… đần đũn. Tự nhiên thấy ghét kinh khủng. Quay tiếp sang bên trái tôi thấy thằng Khánh đang nhe răng cười nhìn tôi vẫy tay “tạm biệt”. Đúng là bạn bè như cái bẹn bà…
“Chẳng lẽ hôm nay tôi bỏ mạng nơi xứ người như thế này sao”, tôi khóc thút thít trong lòng. Hay là mình tự quay? Dù gì tôi cũng đã từng có kinh nghiệm giở phao 3-4 lần năm cấp 2. Lâu lắm chưa sử dụng lại chắc chắn sẽ bị lụt nghề. Mà nếu chẳng may bị bắt thì sẽ chẳng còn mặt mũi nào vì dù gì tôi cũng là con em giáo viên trong trường. Thằng Khánh chịu quay bài rồi đọc cho tôi vì chúng tôi hợp tác song phương, đôi bên cùng có lợi. Trong khi tôi không phải lo mấy môn học thuộc thì nó cũng chẳng phải lo mấy môn tự nhiên với anh văn. Ngày hôm nay, nó bỏ tôi lại một mình bơ vơ giữa nỗi lo mang tên “nên quay để bị bắt rồi nhục mà ૮ɦếƭ hay không nên quay để ăn trứng ngỗng rồi cũng nhục mà ૮ɦếƭ”. Đúng là tiến thoái lưỡng nan…
Bỗng, đầu tôi lóe lên một ý tưởng “sao không nhờ QC đọc cho mình chép nhỉ!? Méo mó có vẫn hơn không”. Thêm nữa em là học sinh “dự bị”, nên nếu cô bắt được thì QC sẽ trả lời là “em đang đọc chơi chơi”, và cô sẽ tha. Nghĩ đến đó lòng tôi mừng như bắt được vàng. “Sao mày thông minh thế này hả M ơi”, tôi sướng rên.
- “QC! QC”, tôi thều thào.
- “Sao anh?”, cô bé quay sang nhìn tôi… đôi mắt, cái mũi, mái tóc đẹp ghê. Đúng là người cần nhờ cái gì nhìn cũng đẹp.
- “Trong cặp anh có quyển sách Địa. Em lấy ra đọc cho anh!”, tôi nói nhanh như gió.
- “Nói gì? Đàn ông nói to lên xem nào”, em nhíu mày.
Nhìn thái độ của QC là tôi bắt đầu nổi điên rồi. Tôi vò đầu “không biết mình có đang giao trứng cho ác không trời?”. Tối nói lại câu vừa rồi bằng cách nói từng từ một cách mạch lạc.
- “TRONG… CẶP… ANH… CÓ… QUYỂN… SÁCH… ĐỊA… EM… LẤY… RA… ĐỌC… CHO… ANH!”, tôi nói xong mà mắt long lanh chờ đợi.
- “Quay bài hả?”, QC ngây thơ hỏi to.
Em hỏi tỉnh queo mà đâu có biết ruột tôi đang đứt ra từng khúc…
- “Nói nhỏ thôi!!! Anh lạy em…”, tôi che miệng QC lại. “Lấy ra đọc không là anh bị 0 điểm đó”
Hình như đã hình dung được công việc phải làm, QC nhìn tôi sợ sệt, đáp với cái giọng run run.
- “…em sợ lắm… ”
- “Em có phải học sinh trường này đâu mà lo. Nếu bị bắt em bảo là em đang đọc sách là được”, tôi dỗ ngọt.
Chống cằm suy nghĩ mấy giây, QC rạng rỡ ngay.
- “Ừ hén. Nghe cũng có lí”
- “Lấy mau đi, cô chép xong đề rồi”, tôi giục.
- “Bình tĩnh”, vừa nói em vừa lục cặp tôi. “A! Đây rồi! Địa lớp 12. Họ và tên: không có”. Con H với thằng Long ngồi trên dường như cũng hiểu chuyện, bấm bụng cười hích hích.
- “Nói nhỏ dùm cái. Em Gi*t anh đó!!!”, tôi bực nhưng cũng phải nói rất nhẹ nhàng vì tự biết tính mạng của mình bây giờ là do QC giữ.
- “Rồi. Trang nào?”, QC vừa cười vừa hỏi.
- “Đô thị hóa … trang… nhìn mục lục xem!!!”
Nhìn QC khoan thoai, nhẹ nhàng lật từng trang sách như sợ chúng đau mà tim tôi như bị ai đó Ϧóþ đi Ϧóþ lại vài cái.
- “Anh van em. Không có ai đánh giá nữ tính khi quay bài đâu. Nhanh nhanh dùm cái”, mặt tôi đau khổ như người vừa bị giật của.
Đáp lại, QC càng làm chậm hơn để trêu ngươi tôi. Quay sang nhìn mặt tôi như muốn khóc, em mới “đàng hoàng” lại.
- “… trang 73. Rồi… phần nào?”, cô bé che miệng cười.
- “Đặc điểm… em để quyển sách lên đùi rồi đọc đi. Bỏ thêm quyển sách khác trên bàn giả bộ làm tri thức cho cô khỏi nghi !”, tôi hối.
QC làm theo lời tôi chỉ và em bắt đầu đọc những dòng đầu tiên. Tôi thở phào nhẹ nhõm và chép theo như cái máy. Nghe giọng cô bé đọc bài cho tôi sao mà dễ thương đến thế không biết…
Nhưng sự dễ thương đó chỉ kéo dài được 3 câu… Sau câu thứ 3, tôi bật ngửa.
- “૮ɦếƭ! Hình như em đọc nhầm phần rồi. Phần 2 mà em đọc nhầm sang phần 1. Nãy giờ mất tập trung thế không biết”.
Nghe em nói mà tôi có cảm giác như sét đánh ngang tai. Giọng oanh vàng đáng yêu lúc nãy bây giờ chỉ còn lại tiếng gà đang tập gáy, nghe chỉ muốn đun sẵn nồi nước sôi rồi nhúng đầu vào cho bõ ghét.
Tôi hít một hơi thật sâu và lấy lại bình tĩnh. Tôi cố gắng nhấc môi, nhoẻn miệng cười chiếu lệ và cất giọng với em như thể đó là một sai lầm không “đáng trách”.
- “Không sao đâu. Em đọc lại đi. Lần này đọc ĐÚNG nhé”. Tôi thề tôi chỉ nhấn mạnh mỗi chứ “đúng”, mấy chữ còn lại tôi nói rất ngọt.
- “Vâng, em hiểu mà”, QC long lanh nhìn tôi ra điều rất hối lỗi.
Tôi lấy 乃út gạch ngang mấy dòng tôi vừa viết, rồi quay sang em giục.
- “Đọc đi…”
- …
- “Anh ơi…”, QC chớp chớp mắt.
- “Gì nữa? Đọc đi còn chờ gì???”, tôi hoảng.
- “Mấy dòng rồi anh xóa chưa?”
- “Anh xóa rồi”, tôi trả lời mà nhói trong tim chờ đợi…
- “Hình như mấy cái em vừa đọc phải ghi vào đó. Nãy em nhìn nhầm”
QC quay sang nhe răng cười hi hi với tôi, không quên đi kèm với cái má núm đồng tiền. Nói thật, bình thường thấy hình ảnh này là tôi gục rồi, nhưng lúc này tôi chỉ muốn khóc lên được…
Tôi như người vừa bị sét đánh cho bất tỉnh, giờ mới được dội gáo nước cho tỉnh lại thì bị sét đánh ngất tiếp. Tôi vò đầu, dứt tóc, tự cào cấu lên chân tay để ђàภђ ђạ mình. Nếu giờ mà đứng lên để phi đầu vào tường khiến cho QC hối hận mà khóc lên khóc xuống chắc tôi cũng làm rồi. “Người gì đâu mà đần thế không biết!”, tôi rủa em um sùm. Tôi năn nỉ em mà nước mắt chỉ trực trào ra.
- “Em đọc tiếp đi… Đừng đọc sai là anh hạnh phúc lắm rồi… ”
Mấy dòng gạch ngang định bỏ tôi để tất cả trong dấu ngoặc ôm kèm với chú thích “không bỏ”. Nhìn chẳng ra thể thống gì…
*
**
***
Lần này cô bé không còn hành tôi nữa. Em đọc trôi chảy cho đến khi chỉ còn một câu nữa là kết thúc thì tôi giật mình khi nghe giọng cô Nga.
- “M! Con đang nói chuyện gì đấy?”
Cô Nga lạnh lùng đi xuống chỗ tôi. Đoán có chuyện không lành, tôi nhắc.
- “Giấu quyển sách đi QC, cô xuống kìa”
Chả hiểu lóng ngóng kiểu gì, em để quyển sách rơi bộp xuống đất. Tôi điếng người… Đang không biết xử lí thế nào thì QC “nhanh trí” co chân đá phăng quyển sách lên phía trên. Quyển sách dừng ngay chân thằng Tùng, một chuyên gia quay cóp, và đang tập trung làm bài. Thằng này không hay biết gì…
- “Con có làm gì đâu cô…”, tôi chối đây đẩy.
Cô Nga đi vòng vòng bàn tôi không thấy tang chứng vật chứng. Nhìn lên bàn QC thì là quyển sách Sử. Cô gật gù như vừa trách lầm “người tốt”.
- “Cô tưởng QC đọc bài cho con. Thôi làm tiếp đi”
- “Dạ vâng”
Mọi chuyện chưa hết khi quyển sách vẫn đang nằm dưới chân thằng Tùng. Đến lúc này, tôi và QC chỉ cầu cho cô lên bảng về chỗ ngồi càng nhanh càng tốt… Nhưng đời nó éo le thật…
- “A! Anh Tùng! Quyển sách gì dưới chân thế kia? Đưa tôi xem”, cô “reo” lên như vớ được cọc tiền.
- “Sách gì cô?”, thằng này vừa nói vừa nhìn xuống chân. Nhìn nó tá hỏa mà tôi cũng muốn ngất theo…
Nó cầm lên thì ૮ɦếƭ lặng vì quyển sách Địa được dở đúng trang cần mở. Nó quay quyển sách lại để nhìn nhãn thì không thấy gì…
- “Cô ơi! Em không biết gì cả. Hôm nay em có học bài cô ơi …”, giọng nó thảm thiết lắm.
- “Anh đừng có già mồm! Anh mà học thì tôi thành con kiến. Anh về viết bản kiểm điểm rồi đưa phụ huynh kí cho tôi”
- “Cô ơi! Huhu”
Thằng Tùng không dám chối vì… nó cũng đang quay bài. Quyển sách của nó đang giấu ở trong hộc bàn. Tôi đoán là nó nghĩ “chẳng lẽ giờ bảo, quyển sách em đang quay ở đây, còn quyển này em không biết à. Thôi thì cứ nhận cho rồi”. Tôi với QC ngồi dưới buồn cười quá mà phải bặm môi, nhắm mắt và bịt chặt tai lại. Đề phòng thêm, tôi còn tự nhéo mình để cơn đau lấn át cơn buồn cười. Cả hai chỉ sợ cười phá lên thì xong phim. Lần đó, thằng Tùng phải về viết bản kiểm điểm cái tội quay bài trong lớp. Số của nó, một thằng chuyên quay bài rồi, hề hề.
Gửi Tùng: tớ xin lỗi vì tớ đã làm trái tim nhỏ bé và yếu đuối của cậu tổn thương. Cậu đừng giận tớ nhé…
[૮ɦếƭ mịa mày đi, thằng phù thủy độc ác!!! Nó là cái thằng bày trò bê tôi xuống lớp tặng quà Hoài Anh nhân dịp Va-linh-tinh làm tôi muối mặt đấy! Thằng md!]
Hết tiết, sau khi QC xin lỗi nó rối rít, thằng Tùng không những hết buồn mà còn hớn hở ra mặt. Bó chiếu!
*
**
***
Tiết 2, tiết 3 không có gì đặc sắc … tua cái.
Hết tiết 3, đến giờ ra chơi, QC nhìn tôi.
- “Em muốn anh dẫn em đi gặp Hoài Anh”
- “Ừm… có cần thiết không?”, tôi ngập ngừng.
- “Anh đừng lo. Em chỉ muốn xem Hoài Anh nhìn như thế nào thôi”
- “…”, tôi lưỡng lự.
- “Đi nào anh”, QC ra lệnh và nhìn tôi mặt không biểu lộ cảm xúc. Đó là gương mặt khiến người khác không thể từ chối …
- “… được rồi. Để anh dẫn đi. Đừng làm điều gì linh tinh đấy. Anh không tha đâu”, tôi nói với giọng đe dọa.
- “Em lớn rồi mà…”
Tôi dắt QC xuống lớp Hoài Anh. Chỉ định nhìn từ đằng xa thôi, vì nghĩ giờ ra chơi nào Hoài Anh cũng ra lan can đứng với đám bạn. Chẳng hiểu sao hôm nay không thấy đâu.
- “Đâu anh”, cô bé chớp mắt.
- “Chắc là đang ngồi trong lớp rồi …”, tôi trả lời.
- “Thôi để em vào nói chuyện xem thế nào. Vì dù gì em cũng muốn vậy mà”
- “Nhưng…”
- “Anh đừng lo”, QC trấn an tôi.
- “Vậy cũng được. Em đi đi. Nhớ lời anh dặn đấy !!!”.
- “Biết rồi, như ông cụ non”, QC lè lưỡi.
Lòng tôi như lửa đốt. Không biết tôi để QC gặp Hoài Anh có sai lầm không? Chẳng hiểu có chuyện gì nữa không đây? QC hay làm mấy cái chuyện không giống ai lắm…