Hết tiết 4, tôi đang ngồi hỏi han QC thì nhỏ L và nhỏ H khều tôi. Tôi ra dáng người lớn,dặn dò QC “ngồi im một chỗ không được đi lung tung, mất công lạc” rồi bước ra ngoài hành lang với hai nhỏ bạn.
- “Ai vậy M? Tao nhớ mày đâu có người thân nào ở nước ngoài đâu”, con L đăm chiêu.
- “Ừm…”, tôi ngập ngừng. “QC, em họ của HN đấy”, tôi bất giác thở dài.
- “Sao lại về đây?”, nhỏ H trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- “Mày hỏi tao thì tao hỏi ai bây giờ…”
Nhỏ H nhìn chăm chăm vào tôi. Con nhỏ này thuộc loại nhạy cảm và rất giỏi đọc suy nghĩ của người khác. Được mấy giây là nó đã hiểu chuyện…
- “Con bé này thích mày phải không?”, con H nhíu mày như không muốn tin lời mình vừa nói ra.
- “Chẳng biết nữa…”, tôi cố gắng che giấu sự thật một cách vụng về.
- “Không phải giấu đâu. Nhìn thái độ của nó là tao đoán được rồi”, nhỏ H từ tốn.
- “Tao không nghĩ là con bé dám về đây một mình… Tao đang lo muốn ૮ɦếƭ đây này. Nó mà có chuyện gì chắc tao ăn không ngon ngủ không yên”, tôi khổ sở.
- “Mày định thế nào?”, nhỏ L nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng hỏi.
- “Tao không biết. Mẹ tao dạy trong trường, trước sau gì cũng biết, nên cũng chẳng giải quyết được gì. Tao lo cho nó hơn. Không biết ở đây thì ăn uống, đi lại thế nào”, tôi trả lời mà lòng rối như tơ vò.
- “Thôi sắp trống rồi. Vào lớp đi. Để tao với con L tìm cách với mày”, nhỏ H an ủi tôi. Nghe câu nói của nó, lòng tôi nhẹ đi nhiều. Đúng là bằng tuổi con gái bao giờ cũng có những suy nghĩ và lời nói chững chạc hơn so với con trai.
Cả ba chúng tôi bước vào lớp. QC đang ngồi một mình, thấy tôi, em nhoẻn miệng cười. Tôi cũng cười đáp lại. Có lẽ QC biết tôi ra ngoài nói chuyện với 2 đứa bạn là về chuyện của em, nhưng em không bày tỏ thái độ gì. Ngược lại với tôi, trong khi tôi xem chuyện em một mình về đây là chuyện động trời thì em xem đó là chuyện bình thường. Tôi tự hỏi “liệu có chuyện gì em không dám làm nữa không?”. Ẩn giấu đằng sau thân hình mảnh mai của em là một tính cách khi thì mạnh mẽ, khi thì yếu đuối dễ bị tổn thương, lúc lại trẻ con. QC không phức tạp mà chỉ là tôi không biết với hoàn cảnh nào thì em để lộ cái khi nào của em ra. Tôi chỉ không hiểu tại sao cô bé lại thích tôi, một thằng con trai có phần vụng về trong chuyện tình cảm và có cái tôi quá lớn… Lẽ nào tình yêu lại sử dụng ngôn ngữ riêng mà chúng ta không thể kiểm soát!?
*
**
***
Tiết học cuối trôi qua không có gì đáng nói. QC đã được mọi người trong lớp tôi đón nhận… đặc biệt là mấy thằng con trai sống trên hoang đảo lâu ngày. Có QC , con trai lớp tôi ngoan lên trông thấy. Thay vì thái độ lôm côm, nhí nhố thường ngày thì bây giờ thằng nào thằng nấy cũng đi nhẹ, nói khẽ, thanh lịch như người Tràng An. Nhìn như hài. Sức mạnh của đàn bà con gái ác liệt thật…
Vừa thu xếp sách vở vào cặp, tôi vừa quay sang hỏi QC.
- “Em ở đâu?”
- “Em ở khách sạn”
- “Ở một mình vậy à?”
- “Chẳng lẽ hai mình?”
- “Ý là, ở một mình nguy hiểm lắm”
- “Anh lo cho em đấy hả?”, QC mắt long lanh ra vẻ cảm động.
- “Anh lo cho nhiều người, không phải mình em”, tôi nói nghe rất người lớn, nhưng thật ra lúc đó thì tôi chỉ là một thằng ăn chưa no, lo chưa tới.
- “Không sao đâu, em đi một mình cũng nhiều rồi”, em trấn an tôi.
- “Trưa nay em ăn ở đâu?”
- “Thiếu gì chỗ hả anh. Em có phải là con nít nữa đâu mà anh lo”, cô bé trả lời, nhưng tôi đọc được trong ánh mắt của em như đang chờ đợi sự quan tâm từ tôi…
Nhìn em một lúc, tôi lắc đầu, thở dài rồi chạy đến chỗ nhỏ L.
- “Trưa nay, QC sang nhà mày ăn nhé. Để nó ăn ngoài, tao không yên tâm”, tôi nói đủ nhỏ để chỉ tôi và L nghe được.
- “Được. không sao đâu, bố mẹ tao dễ mà”
Nhỏ L biết chuyện của tôi nên nó không thắc mắc gì nhiều. Nó luôn là đứa tôi nghĩ đến đầu tiên khi gặp hoạn nạn. Hơn nữa bố mẹ nó cũng dễ hơn so với nhỏ H. Tôi không thể để QC về nhà tôi, vì thứ nhất là bất tiện, thứ hai là bố mẹ tôi rất khó.
- “Mày chở nó về rồi chiều đi học thêm xong, tao sẽ xử lí, ok?”
- “Được rồi. Yên tâm”
Tôi quay lại chỗ QC rồi dặn em.
- “Em về nhà chị L ăn cơm rồi nghỉ trưa ở đấy. Chiều đi học thêm về anh sẽ gặp em”
- “Không cần đâu anh. Em tự lo được mà…”, cô bé trả lời giọng nhỏ xíu.
- “Có nghe lời anh không?”, tôi nhìn thẳng vào mắt cô bé, mặt không biểu lộ cảm xúc.
- “… vâng…”, QC cụp mí mắt xuống, lí nhí trả lời.
- “Chiều anh đi học thêm gì? Cho em đi theo với. Chứ ăn cơm rồi ở nhà người lạ em không quen lắm”
- “Anh học thêm Hóa. Đông với nóng lắm, em ở nhà đi. Trưa ăn xong anh sang đón rồi chở em về khách sạn, chịu chưa?”
- “Chiều cho em đi với…”
QC nài nỉ. Giọng em nhỏ xíu mà tôi tưởng như cục tạ ngàn cân. Tôi chao đảo, chuếnh choáng vì câu rót mật của em. May mà kiếp trước tôi cầm tinh Đường tăng được cài bản ultimate anti-gái đẹp, chứ không chắc khó qua kiếp nạn này.
- “Em vẫn còn đang mệt, nghỉ ngơi đi… Nhé!”, giọng tôi chân thành nhất có thể.
- “… vâng, vậy cũng được. Học xong anh ra chỗ em nhé”
- “Ừ, anh biết rồi. Về đi. Chút ăn xong, anh sang đón”
Chờ cho đứa bạn và QC đi khuất, tôi cũng tất tả vào lấy xe rồi chờ mẹ.
*
**
***
Ăn trưa xong, tôi phụ mẹ dọn dẹp chén đĩa vào bồn rồi nói.
- “Con đi mua tờ báo chút mẹ”
- “Về sớm ngủ rồi chiều còn đi học nữa nhé con”, mẹ tôi nói với.
- “Vâng”
Mẹ tôi chưa hỏi về QC vậy chắc là vẫn chưa biết chuyện. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi dắt xe máy ra cửa rồi phóng xe sang nhà nhỏ L. Trước khi đi, tôi đã gọi điện báo với nó trước. Khi sang đến nơi thì đã thấy nhỏ bạn và QC đang nói chuyện chờ tôi ở ngoài cửa. Hai người đang nói chuyện gì mà nhìn vui vẻ lắm. Thấy tôi, nhỏ L khoe.
- “Bố mẹ tao cứ khen “em họ” mày ngoan với dễ thương”
- “Chắc bố mẹ mày khen lấy lòng thôi”, rồi quay sang QC “nhở em nhở”
- “Lấy lòng cái đầu mày! Toàn trêu con gái nhà người ta. Sau này ế chỏng ế chơ nghe con”
- “Mình thế nào mình biết”, tôi tự tin.
- “Thôi đi đi, trưa nắng muốn ૮ɦếƭ. Đi cẩn thận đấy”, nhỏ L giục tôi.
Hết câu nói của nhỏ bạn, tôi bảo QC trèo lên xe.
- “Giàu quá hen, ở khách sạn luôn”
- “Ở nhà nghỉ ghê muốn ૮ɦếƭ. Mẹ dặn em là phải ở chỗ cho đàng hoàng”, cô bé cự lại tôi.
- “Ở nhớ phải khóa cửa cho cẩn thận đấy. Ở đây không có an toàn như bên em đâu”, tôi dặn dò.
- “Anh có hay lo lắng cho người khác như thế này không?”
- “Thi thoảng thôi”
- “Những người quan trọng thôi đúng không anh?”, em cắc cớ.
- “Đừng có mà tài lanh…”, tôi đọc được những gì em nghĩ.
Em lại cười. Tiếng cười giòn tan vào trong nắng và cả tâm hồn đang khô cằn của tôi. Có lẽ, tôi thích nụ cười ở QC nhất. Nụ cười của em khiến người khác cảm thấy yêu đời và quên hết mọi ưu phiền trong cuộc sống. Bạn đã bao giờ nghe thấy tiếng cười của ai khiến cho nỗi buồn của mình trôi sạch chưa? Là nụ cười của QC đấy…
Tôi thả em xuống trước cửa khách sạn.
- “Đưa anh số điện thoại, chiều xong anh gọi”
- “Đây ạ 09… ”, QC từ từ đọc từng số để tôi ghi vào 1 tờ giấy.
- “Vào đi, anh về đây”, tôi xua tay giục QC vào.
- “Anh về đi rồi em vào”
- “Ừm…”
Tôi lên xe, nổ máy và phóng đi. Nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy bóng em nhỏ dần và chỉ biến mất khi tôi rẽ ở một góc phố. Thì ra, QC chờ tôi đi khuất mới quay trở vào trong… Một cô nàng sâu sắc hơn tôi nghĩ…
*
**
***
Buổi chiều học thêm, tôi không tập trung được. Tôi ngồi mà bồn chồn không biết QC đang làm gì. Em lạ nước lạ cái, một thân một mình, nếu có chuyện gì chắc tôi ân hận mất…
Học xong, tôi rút điện thoại bấm số của QC ngay.
- “… A lô…”
- “Đang làm gì đó em? Anh sang nhé”
- “Ai đấy ạ?”, em trả lời với cái giọng ngái ngủ. Giọng con gái lúc ngái ngủ dễ thương cực. Tôi từng nghe vài đứa con gái ngái ngủ nói chuyện rồi. Em nào em nấy giọng cũng nũng nịu, nhỏ nhẹ, nghe như rót mật vào tai. Nhưng, đâu ai biết lúc bình thường thì sẵn sàng lao vào xé xác tôi ngay. Nghĩ đến ghê hết cả người…
- “Anh đây! Quên rồi à?”
- “Em biết nhiều anh lắm, anh nào cơ ạ?”, tôi nghe tiếng khúc khích cười bên kia.
- “Anh nào mà đẹp trai nhất thì là anh đấy”, tôi trêu lại.
- “Haha. Sang đi, em đang ngủ dở. Phòng 504 nha anh”
- “Ờ”, tôi đáp cụt lủn.
Lên đến nơi. Tôi gõ cửa thì nghe tiếng em nói vọng từ trong.
- “Vào đi, em không khóa cửa đâu”
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa vào… “Trời ơi! Em mặc quần áo kiểu gì thế này”, tôi hét ầm trong bụng…
Tôi đứng sững lại, tim như muốn rớt ra ngoài. QC không mặc… áo khoác, mặc dù cô bé bật điều hòa lạnh run người.
[Gửi đến những ai thay từ “áo khoác” bằng từ “gì cả” hoặc “quần áo”. Tôi thất về các bạn quá các bạn ạ :khoanh tay, lắc đầu:]
Tôi nhìn lướt qua căn phòng “con nhà khá giả có khác, ở cái phòng sang thấy ớn”. Em mặc áo thun với quần lửng đang nằm trên giường ôm gối ôm, mặt thì quay vào phía tường trong. Quần áo tôi chịu, chả biết miêu tả thế nào. Các bạn thông cảm, tôi chỉ biết mấy thứ bao gồm quần jeans, quần kaki, áo thun, áo sơ mi, quần đùi, quần lửng, hết. Chứ mấy thứ áo kiểu, áo kiếc của con gái thì bó tay toàn tập. Nghe nhức đầu lắm. Nhiều khi đi mua quần áo tặng cho đứa bạn thân toàn phải mang theo ảnh chụp lấy từ trên mạng. Hài không thể tả.
Tôi nhìn đồng hồ thì đã là 4 rưỡi chiều.
- “Ngủ như ૮ɦếƭ vậy mà đòi theo anh học à”, tôi vừa nói vừa kéo hết rèm cửa ra cho ánh sáng vào phòng.
- “Á! Chói em”, QC vừa hét lên be bé vừa chui vào chăn trốn.
- “Dậy mau. Định làm nũng hả”, tôi ráng kéo cái chăn ra khỏi người em.
- “Khônggggg! Đi ra”, QC kháng cự mạnh mẽ. Tay thì giữ chặt cái chăn, miệng thì la oai oái.
Tôi kéo mãi mà chẳng thế nào ra được. Em ôm chặt quá. Với lại tôi cũng ngại ᴆụng chạm nên nắm mấy chỗ chả có điểm tựa gì. Mẹ tôi có dặn là nam nữ mà ở gần nhau nhiều quá dễ bị nghiện và con gái sẽ bị sưng bụng nên tôi đâm lo. Cứ phải giữ mình trước cho nó lành.
- “Khỏe thế !? Có dậy không thì bảo”, tôi dừng lại thở, không co kéo nữa mà đứng thẳng lưng, hai tay khoanh trước иgự¢.
Chờ mãi, chẳng nghe thấy tiếng trả lời mà chỉ thấy cái chăn thi thoảng lại rung lên. Tá hỏa. Tưởng có chuyện gì, tôi lật đật lật chăn ra thì thấy QC đang úp mặt xuống gối cười rũ cả lên, người rung bần bật. Thấy mình bị ăn quả lừa, tôi điên lên lấy hai ngón tay cù vào gan bàn chân của em… Bị bất ngờ với cả chắc cũng có máu buồn trong người nên em giật nảy người. Hai chân thu lại ngay tắp lự.
- “Giỡn mặt hả…”, cô bé la lên rồi lao về phía tôi như mấy anh lính chạy tiên phong có nhiệm vụ làm bia, ăn đạn của địch.
Thấy QC phi đến mà tôi hoảng hồn. Tôi xua tay đình chiến.
- “Ê ê! Anh đùa. Anh nghỉ rồi, không chơi nữa …”
Bề ngoài nhìn cũng có vẻ đàn ông, nhưng tôi tự biết mình có điểm yếu là có máu buồn trong người, miền nam gọi là nhột đấy ạ. Nhất là vùng cổ với lòng bàn chân. Tôi tự cù mà tôi còn tự buồn thì các bạn biết là nó kinh khủng cỡ nào…
Biết là QC sẽ trả thù bằng cách cù lại và tôi tự hiểu nếu mà em làm được chắc chắn tôi sẽ cười như điên, rất mất nét, nên tôi đang cố gắng nói những lời ngon ngọt nhất để QC bớt giận mà tha cho. Nhưng công nhận “con gái là cái giống thù dai”, tôi đã xuống nước như thế không những em không bỏ qua mà hình như lời nói của tôi càng kích thích em hơn…
QC lao đến như một con hổ vồ mồi. Còn tôi co rúm người như một con gà chuẩn bị ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ. Tôi đưa hai tay thủ trước mặt, nhưng những đòn tấn công của quân địch là vô cùng khôn lường. QC lấy hai tay hết chọc vào eo rồi vào cổ của tôi. Người tôi bủn hết cả ra, không thể chống cự được gì, cười ré lên như ma nhập.
Thấy tôi cười như điên, chống cự yếu ớt là QC đã hiểu chuyện. Em ra sức cù cổ. Khi tôi rụt cổ lại để che đằng sau, thì em lại chọc tay ra đằng trước và ngược lại… Không thể chịu đựng thêm, tôi dùng hết sức đẩy em ra… Với bản năng, tay QC vòng ra sau cổ tôi. Theo quán tính, người tôi bị lôi theo và… nằm đè lên người cô bé… Và chuyện gì cần đến nó cũng đến…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
thình thịch
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
thình thịch
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
thình thịch
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
Một lúc trước cả hai còn đang cười đùa vui vẻ vậy mà bây giờ ai nấy đều im bặt khi phải rơi vào tình huống khó xử này. Mọi chuyện xoay chuyển 180 độ theo chiều hướng mà tôi dù có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra.
Đây là lần đầu tiên tôi gần một người con gái như vậy. Xung quanh mọi thứ trở nên yên lặng. Tôi chỉ còn cảm nhận được tiếng trống иgự¢ thình thịch của cả tôi và cả QC…
QC nhìn sâu vào mắt tôi thật lâu, sau đó em nhắm mắt lại… Đôi má ửng hồng… Bờ môi mọng nước khẽ mấp máy… Cái mũi cao cao đầy kiêu hãnh… Nhìn em đáng yêu quá! Dù ngờ nghệch đến mấy tôi cũng hiểu rằng cô bé đang chờ đợi điều gì…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
thình thịch
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
thình thịch
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
thình thịch
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
Trong một khoảnh khắc, tôi bừng tỉnh… lăn người sang một bên và nằm song song với em. Tôi cố gắng kéo hồn mình quay trở lại mặt đất và lên tiếng như chưa có chuyện gì xảy ra.
- “Khi*p. Con gái gì mà khỏe ghê. Mệt muốn ૮ɦếƭ”
Tôi vừa nói vừa giả bộ thở thành tiếng, mắt không quên liếc về phía QC. Em vẫn nằm đấy, hai mắt nhắm nghiền. Tôi thấy em nhếch môi mỉm cười, nhưng không trả lời…
Sự im lặng lại bao phủ. Tôi không biết mình nên làm gì tiếp. Tôi ước gì mình đủ dũng cảm đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt này. Nhưng có một thứ gì vô hình kéo tôi ở lại và nhắc cho tôi hiểu “tôi nên chờ phản ứng của em trước khi quyết định làm điều khác”…
- “Anh ngốc quá… nhưng đáng yêu thật … ”, vừa nói, QC vừa bật dậy và bỏ chạy vào trong nhà tắm.
Trên má em là một giọt nước mắt đang lăn tròn… Tôi không hiểu tại sao em lại khóc. Có phải tôi ngốc thật…
*
**
***
Vừa ăn cơm tối xong, đang chuẩn bị lên phòng thì tôi nghe tiếng mẹ gọi lại.
- “Con trai, ngồi xuống đây. Mẹ có chuyện muốn hỏi”, mẹ tôi chỉ tay xuống ghế.
- “Dạ. Có chuyện gì hả mẹ?”, tôi hỏi nhưng cũng đoán ra là mẹ tôi định hỏi chuyện gì.
- “Mẹ nghe mấy thầy cô bảo rằng có học sinh mới nào nói là em họ con là thế nào?”, nhìn mặt mẹ tôi khá nghiêm trọng.
- “Là em họ của đứa bạn con”, tôi bình tĩnh trả lời.
- “Bạn nào?”
- “HN…”, mẹ tôi biết lờ mờ về chuyện của HN.
- “…”
- “…”
- “Tại sao lại phải vào lớp con học?”
- “Con đang đau đầu đây !”
- “…”
- “…”
- “… chắc mẹ đoán được… bạn con giờ ở đâu?”
- “Em ấy ở khách sạn một mình”
- “Trời ơi! Con đàn ông đàn ang mà thế à? Con gái người ta có chuyện gì thì sao”, mẹ tôi giận dữ.
- “Con không hiểu…”, tôi ngơ ngác hỏi lại.
- “Bảo em ấy về nhà mình mà ở. Chứ sao lại để một mình ngoài khách sạn như vậy?”
- “Con sang đó rồi. Thấy cũng ổn …”
- “Con trẻ người non dạ không hiểu gì cả. Ở một mình bao nhiêu phức tạp, lại còn ăn uống nữa thì làm sao?”
- “Con thấy không tiện đâu…”, tôi lừng khừng.
Nhìn mẹ, tôi biết bà biết tôi đang nghĩ gì. Mẹ tôi tiếp.
- “Để em ấy ngủ với mẹ, chắc không sao đâu”. Rồi mẹ tôi ra lệnh.
- “Giờ thì chở mẹ ra đó xem thế nào”
- “Vâng”, tôi đáp như một cái máy. Trong lòng lẫn lộn cảm giác vui buồn.
*
**
***
Trước khi đi, tôi đã lén nhắn tin cho QC báo trước tình hình để chuẩn bị… Đến nơi, tôi gõ cửa. Em chạy ra mở. Hôm nay, em mặc váy, nhìn cực kì nữ tính. Chắc mẹ tôi cũng bất ngờ vì cô bé xinh xắn hơn nhiều so với lời kể của tôi.
- “Con chào bác. Em chào anh”
- “Bác chào con… M, con ra ngoài. Mẹ nói chuyện với em một chút”
- “Vâng. Khi nào xong mẹ nhắn tin cho con”
- “Ừ”
Cánh cửa dần khép lại cũng là lúc gương mặt của QC hiện lên sau cùng. Gương mặt lộ rõ sự lo lắng. Tôi nhìn em trấn an. Đáp lại, tôi thấy em vững tin hơn nhiều.
Để hai người nói chuyện, tôi đi thang máy xuống tầng 1 và bước ra ngoài. Khách sạn em ở cách biển một con đường. Đây là con đường được mệnh danh hút tiền hút của nhất nơi tôi đang sống. Vì đường đẹp, sát biển, nên hầu như tối nào dân tình cũng vác xe đi qua đi lại để đốt xăng giải sầu. Cộng thêm con đê được xây cao lên có thể ngồi thay ghế, nên cũng dễ hiểu tại sao buổi tối nơi đây lại đông đúc như vậy.
Tôi không phải sinh ra từ nơi này, nhưng đó lại là nơi tôi gắn bó cả tuổi thơ và cả thời cắp sách đến trường. Đấy chắc chắn là quê hương thứ hai mà tôi luôn hướng về… Sau này mỗi lần đi làm ở xa về, việc đầu tiên tôi làm là vác xe máy chạy một vòng để mà thỏa thích hít hà cái vị mặn chát tinh khiết của muối biển. Một hương vị rất riêng như chính con người ở thành phố biển nơi đây vậy… Chỉ trừ mỗi việc dịp lễ tết, vì thương con thương cháu, dân tình có “Ϧóþ cổ” khách du lịch hơi quá tay, và đôi khi xảy ra mấy vụ ςướק của Gi*t người, rếp riếc này nọ, còn lại nói chung con người ở đây tốt đẹp, không có gì phải phàn nàn…
Đang ngắm trời ngắm đất, tôi thấy mẹ và QC cùng đi xuống. Em kéo theo cái va li cỡ ba người ôm không xuể… Tôi sẽ nói về vấn nạn đi du lịch mà như chuyển nhà của các bạn nữ này sau…
Thấy tôi, QC cười rõ tươi.
- “Mẹ nói chuyện với QC rồi. QC sẽ ngủ với mẹ trong thời gian ở đây”, mẹ tôi mở lời.
- “Vâng…”, tôi đáp gọn lỏn.
- “Con đi xe về đi. Mẹ với em sẽ đi taxi”
- “Vâng”
Tôi vẫy một cái taxi rồi phụ em khiêng cái va li ra sau cốp. Khi mẹ với QC vừa đi cũng là lúc tôi leo lên xe thất thểu phóng về. Gió biển mát lộng, nhưng tôi chẳng còn tâm trí nào để thưởng thức. Trong đầu tôi là hàng trăm câu hỏi chưa được giải đáp…
Vậy là QC sẽ ở nhà tôi trong thời gian em ở đây. Liệu có chuyện gì xảy ra nữa không đây??? Tôi phát điên mất…