Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết St.Moritz tọa lạc dưới chân núi Alpes Thụy Sĩ là thiên đường du lịch của thế giới, thánh địa của loại hình du lịch trượt tuyết châu Âu, cũng là khu nghỉ dưỡng trượt tuyết lý tưởng mà bạn không thể bỏ qua khi đến Thụy Sĩ.
Nhóm khách quý thay áo bông dày chống rét ngồi cáp treo lên núi, mang theo niềm vui thích được thể nghiệm trượt tuyết.
Tổ đạo diễn thiết kế cho ba khách mời nam màn mở màn vô cùng soái khí, để bọn họ trượt từ trên sườn núi xuống.
Trước kia lúc quay phim điện ảnh Dụ Kiêu từng học qua trượt tuyết, dáng người mạnh mẽ, động tác cũng tiêu chuẩn, dẫm lên ván trượt từ đỉnh núi xuống vạch ra đường vòng cung hoàn mỹ, anh quay một vòng dừng ở trước mặt Thích Vãn.
Cư dân mạng xem trực tiếp cùng bị động tác phanh lại cuối cùng của anh làm choáng váng, đồng loạt 【 a a a a a a 】
Ngược lại trình độ hai khách nam còn lại không chuyên nghiệp bằng anh, Cảnh Phi Vũ còn tốt, biết chút ít kĩ thuật trượt tuyết, chỉ là tốc độ kém hơn Dụ Kiêu, cũng không có những động tác hoa mỹ.
Thẩm Yến thì hoàn toàn không biết trượt, vì trọng tâm không vững mà ngã oạch một phát, anh ta xoa xoa đầu gối đứng lên, dứt khoát hỏi mượn bạn nhỏ bên cạnh cái phao trượt tuyết rồi ngồi trượt xuống, chọc mọi người ở đây ôm bụng cười to.
Sau mở màn, đạo diễn đưa thẻ nhiệm vụ.
Trò chơi hôm nay đều có liên quan đến tuyết, vừa vui chơi đồng thời cũng phổ biến khoa học về các môn thể thao mùa đông, hô hào cộng đồng chú ý thế vận hội mùa đông được tổ chức trong tương lai.
Ba cặp đôi vừa chơi vừa vung đường, kỹ thuật trượt tuyết của Dụ Kiêu rất chiếm ưu thế, mỗi vòng đều đứng thứ nhất, tế bào vận động của Thích Vãn bằng không nên chỉ tránh sau lưng Dụ Kiêu, đi theo nhận thưởng ké là được.
Thụy Sĩ và Trung Quốc chênh lệch múi giờ, lúc này trong nước đã là đêm khuya, tất cả trò chơi hoàn thành nên cũng kết thúc trực tiếp sớm hơn.
Tổ tiết mục cho mọi người khoảng thời gian hoạt động tự do bao gồm cả nhân viên công tác, tất cả mọi người có thể tùy thích vui chơi thoải mái.
Thích Vãn đi theo Dụ Kiêu học trượt tuyết, chưa đến 10p đã ngã 3 lần, sau khi bị tế bào vận động đáng thương của mình sỉ nhục, cô dứt khoát ném gậy trượt tuyết đi, kéo phao trượt tuyết bên cạnh ra đặt ௱ôЛƓ ngồi vào.
“Bỏ đi, có lẽ em trời sinh chỉ thích hợp làm mỹ nữ an tĩnh.
Cứ té xuống hoài thật quá mất hình tượng, em vẫn dùng cái này thì hơn, cũng coi như thử nghiệm tương tự.”
Dụ Kiêu cũng không ૮ưỡɳɠ éρ cô, để mặc cô vui vẻ là được.
“Vậy em giữ chắc nhé.” Anh từ phía sau đẩy nhẹ một cái, phao trượt tuyết trượt nhanh xuống.
“A———nhanh quá rồi!”
Tốc độ quá nhanh làm Thích Vãn cảm thấy mình giống như bay lên.
Cô nhắm mắt ngừng thở: “Dụ Kiêu, em sợ!”
Dụ Kiêu giẫm lên ván trượt đồng thời xuất phát, dùng tốc độ nhanh hơn trượt đến bên cạnh bảo vệ cô.
“Không sao, anh ở đây sẽ không để em có chuyện đâu.”
Đường tuyết uốn lượn dài dằng dặc, ván trượt tuyết rẽ đường làm tuyết bắn lên vạch ra một đường trắng xóa, cuối cùng dừng lại ở điểm cuối.
Thích Vãn ngồi trên phao trượt tuyết hơn nửa ngày hồn phách vẫn chưa trở về, người bị dọa như đang nằm mơ.
Dụ Kiêu xoay người ôm cô, để cô dựa trong иgự¢ ấm giọng hỏi: “Còn tốt chứ?”
“Không tốt lắm.” Giọng Thích Vãn ỉu xìu: “Hù ૮ɦếƭ em rồi, em không muốn chơi nữa, loại vận động mạnh này không hợp với em.”
Cô tựa trong иgự¢ Dụ Kiêu làm nũng một hồi, rốt cục cảm giác mình đã trở lại địa cầu mới buông anh ra: “Tự anh chơi đi, em ngồi đây chờ là được.”
“Đi thôi, anh cũng không chơi, chúng ta trở về.”
—–
Tổ tiết mục chuẩn bị cho khách quý xe tự do ra ngoài, sau khi dùng cơm trong khách sạn xong, Dụ Kiêu lái xe mang Thích Vãn đi dạo thiên đường mua sắm một vòng.
Ra ngoài tiêu tiền nên tâm tình Thích Vãn không tệ, trên đường đi đã nghĩ xong đến cửa hàng nên phá của thế nào, quẹt thẻ của anh ra sao.
Dạo trong trung tâm thương mại chưa đến hai tiếng, tin nhắn ký thẻ của Dụ Kiêu đã hơn mười cái, nhưng anh cũng không phải lần đầu tiên cảm thụ sức chiến đấu mua sắm của bạn gái mình, sau mấy lần nhìn điện thoại sắc mặt không còn biến hóa nhiều lắm.
Anh đã quyết định nuôi cô, chút tiền lẻ này không đáng là gì.
Hôm nay là chủ nhật, một số cửa hàng ở các thành phố châu Âu không kinh doanh, đóng cửa cũng sớm, Thích Vãn ném túi mua sắm cuối cùng vào ghế sau, cô thỏa mãn vỗ vỗ tay: “Được rồi! Lần này tạm tha cho anh, mua một chút vậy được rồi.”
Dụ Kiêu nhìn thoáng qua đồ đạc được chất đầy ghế sau, huyệt thái dương giật giật, bạn gái của anh hình như có hiểu lầm với hai chữ “một chút.”
Thích Vãn nhíu mày: “Thế nào, đau lòng rồi hả?”
Dụ Kiêu cúi người thắt dây an toàn cho cô rồi nâng mặt cô khẽ hôn một cái lên môi: “Tiêu tiền cho em là vinh hạnh của anh.”
Thích Vãn “hứ” một tiếng ra vẻ xem thường, trên mặt lại mang cười: “Chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt người ta.”
Cô mở một hộp quà tặng ra: “Anh cảm thấy cái này làm lễ vật tân hôn của Ngôn ௱ôЛƓ và Trì Trầm thế nào?”
Dụ Kiêu nhìn thoáng qua, tiếp tục nghiêm túc lái xe: “Có thể, anh tin bọn họ sẽ thích.”
“Em cũng cảm thấy bọn họ sẽ thích.” Thích Vãn vểnh khóe môi lên có chút đắc ý: “Nói thật, lần này bọn họ tổ chức hôn lễ ở đảo Bali, anh thật không đi à?”
“Nhãn hiệu có hoạt động mới đã sắp xếp lịch trình từ lâu rồi nên bị xung đột thời gian, khả năng lớn là không tham gia được.”
Thích Vãn cụp mắt có chút thất vọng: “A cũng được, em vốn đang dự định để anh gặp qua bạn thân của em.
Bây giờ xem ra chỉ có thể chọn thời gian khác rồi.”
Cô hít sâu đổi vẻ mặt nhẹ nhõm, tiếp tục xem chiến lợi phẩm của mình.
Dụ Kiêu lặng lẽ nhìn cô một cái, như có điều suy nghĩ.
Trở lại khách sạn đã là buổi tối.
Đôi Lâm Nhiễm và Phàn Khinh Mộng chơi trên khu trượt tuyết mới xuống núi, tắm xong cơm nước xong xuôi đang chuẩn bị đi ra ngoài, hành trình của Thích Vãn đã kết thúc còn bọn họ giờ mới bắt đầu.
Đêm xuống, nhiệt độ dưới núi xuống thấp, Thích Vãn chuyển từng kiện chiến lợi phẩm vào trong phòng.
Lúc mua không cảm thấy nhiều, khi bản thân tự động tay vận chuyển mới cảm giác hơi mệt một chút, cô và Dụ Kiêu chuyển hết ba lượt mới xong.
Homestay này mỗi phòng đều thông với một bể nước nóng riêng tư, chơi một ngày mệt không có gì tốt đẹp hơn là về phòng ngâm nước nóng.
Thích Vãn buông đồ xuống, vội vàng đổi áo tắm vùi mình vào nước nóng, phát ra một tiếng than thỏa mãn.
Dụ Kiêu không nhanh không chậm về đến phòng, cũng không nóng nảy thay quần áo, anh nhét tay túi quần, đứng bên cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Bên cạnh bể có chuẩn bị đầy đủ trà bánh đồ uống, nước bể cao vừa đến eo, Thích Vãn ghé vào mép nước, bóng lưng nhẵn bóng đối diện với anh, áo tắm thắt nút xinh đẹp trên xương bươm bướm.
Cô vén mái tóc bị nước làm ướt nhẹp, giọt nước trong suốt chạy xuôi theo đường cổ xuống dưới như đang mời gọi.
Dụ Kiêu nheo mắt thâm thúy, yết hầu hơi động, xoay người đi đổi áo tắm.
Nhiệt độ bể tắm nước nóng vừa vặn khoảng 40 độ, toàn thân ngâm bên trong đều thoải mái dễ chịu, Thích Vãn nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên cảm giác có người từ sau nhẹ nhàng ôm cô.
Thích Vãn xoay người, ở trong иgự¢ anh bốn mắt nhìn nhau.
Bể tắm nóng riêng tư không có người khác, áo tắm của cô không phải kiểu dáng bảo thủ gì, đường cong uyển chuyển thướt tha hiển thị rõ, Dụ Kiêu ôm eo Thích vãn, ôm sát vào người mình.
Thích Vãn ôm lấy cổ anh rồi tựa vào иgự¢ anh, giọng nói mềm mại: “Anh chớ làm loạn, em mệt lắm rồi.”
Một tay Dụ Kiêu vuốt nhẹ lên gương mặt của cô, một tay khác đưa vào trong nước theo từng tấc thân thể mềm mại.
Anh trầm giọng nói: “Được, vậy em đừng nhúc nhích.”
Dụ Kiêu nhếch môi, ánh mắt cũng thâm thúy, kéo tay cô dưới nước đặt lên иgự¢ mình, cơ thể hơi nghiêng xuống, bờ môi đặt sát tai cô nói khẽ: “Trang điểm thất bại nên là đền bù cho em.”
Thích Vãn hờn dỗi trừng mắt với anh: “Đồ háo sắc, em đâu có đồng ý.”
“Bây giờ mới nói không muốn có phải là muộn rồi không?”
Anh cười khẽ một tiếng, hôn môi cô rồi hít một hơi thật sâu, chợt thình lình lặn xuống dưới nước vén áo bơi của cô lên.
“A, anh…” Gương mặt Thích Vãn bỗng chốc đỏ bừng, hai chân như nhũn ra đứng không vững, một tay vịn chặt mép bờ, một tay nắm lấy bờ vai của anh, ngửa đầu cắn môi không dám phát ra âm thanh gì.
Cảm giác này quá lạ lẫm, quả thực muốn đẩy cô tới giới hạn như muốn sụp đổ.
Xưa nay cô không biết thì ra anh cam nguyện vì cô làm chuyện thân mật tới nhường này, lại càng không biết công phu nín thở dưới nước của anh tốt như vậy từ lúc nào.
Dần dần có chút không chịu nổi, Thích Vãn mất hết sức lực, cả người lui về sau, Dụ Kiêu kịp thời đỡ lấy eo cô, lúc từ mặt nước nhô ra toàn thân đã ướt đẫm.
Áo choàng tắm ẩm ướt dính trên người, đường cong cơ thể lộ ra.
Anh vuốt mái tóc ướt đẫm nước, bàn tay vẫn chưa thỏa mãn chậm rãi xoa nhẹ lấy môi cô.
Gương mặt Thích Vãn đỏ bừng, bị nước suối ngâm toàn thân cũng nóng lên, có chút không thở nổi.
Dụ Kiêu: “Thích không?”
Cô thẹn thùng cúi đầu, chôn mặt trong иgự¢ anh: “Đáng ghét, ai bảo anh làm vậy.”
Cô ôm lấy cổ anh, ra lệnh hùng hồn: “Em không còn sức rồi, anh ôm em về đi.”
Dụ Kiêu ôm cô bước ra bể nước nóng, nước trên người chưa khô, gió lạnh thổi làm Thích Vãn trong иgự¢ anh rùng mình một cái.
Dụ Kiêu kéo một khăn tắm bên cạnh bao lấy người cô, về đến phòng đặt cô trên giường, dùng khăn mặt lau qua quít.
Tay của anh không thành thật, thừa dịp Thích Vãn không chú ý đã cởi nốt phòng tuyến duy nhất cũng là cuối cùng của cô.
Thân thể cường tráng, anh giữ chặt cổ tay cô đặt lên người mình, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, áo choàng tắm rớt xuống.
Cả người áp xuống, Dụ Kiêu nâng mặt cô lên hôn điên cuồng gấp gáp, Thích Vãn không chỗ để trốn, phòng cũng không mở đèn, tuy không nhìn thấy gì nhưng có thể thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của nhau.
Thích Vãn giữa lúc ý loạn tình mê còn nảy ra một suy nghĩ, ngày mai làm gì còn sức mà ghi hình tiết mục, nằm bệt trong phòng một ngày thì tốt quá.
Uhm, không tranh với đời, cũng rất tốt.
—
Thắng bại kỳ này không ngoài suy đoán, Dụ Kiêu ngày đầu tiên lấy được thành tích không tệ nhưng đến ngày thứ hai, Thích Vãn trở nên đặc biệt Phật hệ, không tranh không đoạt, không muốn thắng bại gì.
Thực ra không phải cô không muốn thắng mà là lòng có dư nhưng thể lực không cho phép.
Đạo diễn thấy cô như vậy không biết có phải kim chủ ba ba bị bệnh không, lo lắng hỏi vài câu, Dụ Kiêu lại nở nụ cười cưng chiều sờ sờ tóc bạn gái, trả lời: “Không có việc gì, cô ấy lạ giường đêm ngủ không ngon.”
Thích Vãn: Haha, ngủ không ngon, còn không phải là bởi vì thể lực anh quá tốt hả.
Cấm dục, lãnh cảm gì chứ, hoàn toàn không tồn tại, ngoài lịch sự trong háo sắc mới là thật.
Cũng may người xem tiết mục này cũng chỉ muốn xem vung đường, thắng hay không cũng không quan trọng.
Kết thúc 3 ngày ghi hình, Dụ Kiêu Thích Vãn cùng nhau thu thập hành lý, ngồi máy bay về nước.
Dụ Kiêu vừa đáp máy bay cùng ngày phải chạy lịch trình, Thích Vãn chuyển máy bay bay tới đảo Bali tham dự hôn lễ khuê mật, hai người ở sân bay Thượng Hải, Dụ Kiêu cùng trợ lý Tiểu Quách giúp đỡ cô gửi một vài hành lý không cần mang về Bắc Kinh.
Dụ Kiêu: “Tự em chú ý an toàn, điện thoại nhớ sạc đầy pin, giữ liên lạc nhé.”
Thích Vãn nắm tay áo anh có chút không nỡ: “Vậy thời gian tới có phải anh rất bận không? Tiểu Quách nói chị Gia đã nhận cho anh kịch bản mới, bây giờ ngay cả hôn lễ anh cũng không có thời gian tham dự với em, chờ anh vào đoàn rồi thì bao lâu em mới có thể gặp anh một lần?”
“Yên tâm, lần này chị ấy chọn kịch bản quay chụp ở Đế đô, chờ em làm việc xong, muốn gặp anh có thể tùy lúc đến tham ban.”
Thích Vãn cong cong con mắt, sửa lại: “Không phải là tham ban, là kiểm tra, nhìn xem anh có thông đồng với tuyến 38 nào không!”
Dụ Kiêu xoa mặt cô, cười khẽ: “Vợ anh xinh đẹp như vậy, tại sao còn phải dây dưa với phụ nữ khác?”
Thích Vãn lặng lẽ đỏ tai, không dám nhìn ánh mắt của anh, lẩm bẩm: “Anh là vợ anh chứ, em đồng ý chưa?”
Dụ Kiêu cười mà không nói, giúp cô vén tóc dính bên thái dương.
Sân bay phát thanh thúc giục hành khách mau chóng checkin, Thích Vãn cầm hành lý: “Em đi đây, nếu trong hôn lễ gặp được anh đẹp trai nào, anh đừng hối hận đó.”