“Chào em, anh là Dụ Kiêu.”
Thích Vãn hoàn toàn đơ người, trợn tròn con mắt nhìn Dụ Kiêu rồi lại nhìn Lâm Căng.
Em trai chồng…
Vậy chồng của Lâm Căng chính là CEO tập đoàn Dụ thị Dụ Chinh?
Đúng là tức ૮ɦếƭ, vì sao cô nhỏ và mẹ cô không nói thẳng là xem mắt em trai Dụ Chinh hoặc nói là cháu ngoại Hướng gia cũng được? Cứ một mực dùng danh nghĩa Lâm Căng là cái tên cô không quen thuộc nhất, rõ ràng kiếm chuyện mà!
Cô lại nghĩ đến thái độ của Dụ Kiêu khi nhận tin nhắn, dường như chắc chắn người đàn ông này đã biết ngay từ đầu, hoặc màn “xem mắt” này cơ bản chính là ‘kế sách’ của anh?
Quá xấu bụng!
Thấy con gái xuất thần mãi không đáp lại, Đinh Văn Sơ dùng cánh tay ᴆụng cô, nhỏ giọng nói: “Tiểu Vãn, ngẩn ra gì thế?”
Lúc này Thích Vãn mới hoàn hồn, mất tự nhiên nhìn Dụ Kiêu một cái, cô nhẹ nhàng nắm bàn tay hơi lạnh của anh, chạm vào một giây lập tức buông ra: “Thích Vãn.”
Người đến đông đủ, Lâm Căng chào hỏi mọi người ngồi xuống, để nhân viên phục vụ có thể bắt đầu mang thức ăn lên rồi.
Lâm Căng đổi vị trí, cố ý sắp xếp cho Dụ Kiêu đối diện Thích Vãn.
Dụ Kiêu biểu hiện rất thân sĩ, ung dung nói chuyện phiếm với Đinh Văn Sơ, cố ý không nhìn tới ánh mắt chứa đao của Thích Vãn đang điên cuồng phòng tới.
Đinh Văn Sơ híp mắt dò xét Dụ Kiêu: “Dụ Kiêu à, tôi có phải gặp cậu ở đâu rồi không? Sao có cảm giác quen mắt nhỉ?”
Dụ Kiêu cười nhẹ: “Dì à, cháu là diễn viên, có thể dì đã nhìn thấy cháu trên màn ảnh rồi.”
“Diễn viên?” Đinh Văn Sơ nhíu mày suy nghĩ, giật mình nói: “A, cách đây không lâu cậu có một phim rất nổi tiếng, tên…tên là gì nhỉ, cậu xem trí nhớ tôi này!”
Thích Vãn trợn mắt nhắc nhở: “Tập Độc.”
“Đúng đúng! ‘Tập Độc’, cậu diễn vai nam chính! Ai u, diễn tốt lắm, không biết đã gạt bao nhiêu nước mắt của tôi đấy!”
Đinh Văn Sơ biết đối tượng xem mắt của con gái là diễn viên nổi danh như vậy, không cần nói vừa ý không, nhìn mắt cười cong lên đủ biết rồi.
“Cậu còn đẹp trai hơn trên ti vi đấy.”
“Dì quá khen ạ, dì cũng rất trẻ.
Chị dâu cháu không giới thiệu, cháu còn tưởng người đến hôm nay là cô nhỏ.”
Dụ Kiêu nói câu này tạo cảm giác thân thiết, bày ra đủ mị lực của mình trước mặt trưởng bối, dỗ Đinh Văn Sơ cười tươi như hoa, nếp nhăn nơi khoé mắt cũng muốn dài thêm mấy mét.
Thích Vãn: “…”
Cuối cùng là cho con xem mắt bạn trai hay cho mẹ đánh giá con rể vậy, nếu không hai người cứ tiếp tục trò chuyện, con rút lui trước?
Không ngờ Dụ Kiêu chuyển ánh mắt, lại kéo đề tài lên người cô: “Tiểu Vãn cũng rất xinh đẹp.”
Thích Vãn: “…”
Mẹ, mẹ có nhìn thấy không! Người đàn ông này dám trêu ghẹo con! Anh ấy ở ngay trước mặt mẹ cũng dám, đừng trách con gái của mẹ không có cốt khí!
Lòng Thích Vãn đã mềm nhũn như nước, trên mặt còn ra vẻ thận trọng, mỉm cười nói: “Cảm ơn.” Cô vuốt tóc che đi đôi tai đỏ lên của mình, nghiêng mắt nhìn nơi khác, dưới đáy bàn nơi mọi người không nhìn thấy nhẹ nhàng đá Dụ Kiêu một cái.
Dụ Kiê không có phản ứng gì, chỉ dịu dàng nhìn cô.
Một màn này bị Đinh Văn Sơ nhìn ở trong mắt, tất nhiên là càng thêm hài lòng.
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Lâm Căng mời mọi người dùng cơm, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện.
Đinh Văn Sơ miệng đặc biệt nhanh, kể hết những chuyện của con gái ra ngoài giống như đọc sơ yếu lí lịch vậy.
Thích Vãn xấu hổ vô cùng, đành phải vùi đầu ăn cơm.
Đinh Văn Sơ và Lâm Căng trò chuyện chốc lát, thấy hai nhân vật chính đều không nói gì, phỏng đoán là nhiều người nên ngại.
Hai người liếc nhau, rất thức thời tìm cớ rời đi trước, để lại không gian cho Dụ Kiêu và Thích Vãn giao lưu.
Hai người vừa đi, trên bàn ăn chỉ còn hai người bọn họ.
Chờ bóng dáng Đinh Văn Sơ biến mất ở cửa ra vào, lông mày Dụ Kiêu nhướn nhẹ: “Mẹ em hình như rất hài lòng với anh đấy.”
Thích Vãn đang định gật đầu, sau hiểu rõ ý trong lời của anh lập tức bỏ dao dĩa xuống, thở mạnh giả vờ muốn đi.
“Anh thật đáng ghét, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Dụ Kiêu đứng dậy giữ chặt tay Thích Vãn, khẽ nhéo lòng bàn tay cô, kéo cô về trước người mình.
“Hôm nay anh mới từ Bỉ trở về, thời gian gấp nên không mua được vé bay thẳng nên phải quá cảnh ở Moscow, hơn hai mươi tiếng chưa được nghỉ ngơi.
Tiểu Vãn, cùng anh ăn bữa cơm xong xuôi đi.”
Ánh mắt của anh rất bình lặng, giọng nói hơi khàn khàn lộ ra mệt mỏi.
Thích Vãn nghĩ đến lúc anh phát wechat cũng nói mình phải lên máy bay, Lâm Căng cũng nói anh trở về gấp từ nước ngoài, lòng cô lập tức mềm đi, càng thêm đau lòng, tay cũng mặc anh cầm quên không rút ra.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh không ăn tết ở Đế đô sao? Tại sao phải ra nước ngoài?”
Dụ Kiêu: “Ba mẹ anh đều ở nước ngoài, anh bay qua Bỉ ăn tết cùng mẹ.”
Nói như vậy, ngày đó hai người cùng về Đế đô, sau đó anh lại quay trở lại sân bay bay đi Bỉ? Quãng đường mệt mỏi như thế chỉ vì muốn đưa cô về nhà sao?
Một chút cảm xúc nhỏ trong lòng Thích Vãn nháy mắt tan thành mây khói, cô thu lại bàn tay đang bị anh nắm ngồi trở lại bàn, thuận tay cầm menu lên.
“Tôi vừa mới nhìn rõ trên menu có mousse ca cao, đột nhiên muốn ăn.”
“Được.” Dụ Kiêu cười dịu dàng, cũng ngồi trở lại vị trí.
Mousse ca cao rất nhanh được mang lên, Thích Vãn cầm thìa xúc một miếng, cụp mắt nhỏ giọng đe dọa: “Đừng tưởng rằng đáng thương là tôi tha thứ cho anh.”
Dụ Kiêu: “Gì cơ?”
Thích Vãn buông thìa, nhìn thẳng anh: “Lần xem mắt này có phải do anh lén lút sắp xếp không? Lúc tôi nhắn tin cho anh, vì sao anh không nói cho tôi đối tượng xem mắt chính là anh chứ?”
Hơn nữa còn để chị dâu anh ra mặt tìm cô nhỏ của cô, chỉ nói “em trai Lâm Căng”, làm hại cô còn tưởng rằng đối tượng hẹn hò hôm nay tám phần là họ Lâm, khoảnh khắc nhìn thấy Dụ Kiêu đi tới, quả thực muốn trợn tròn mắt luôn.
Dụ Kiêu: “Anh đã nói với em là anh sẽ về mà.”
“Nhưng anh không nói là dùng phương thức này.” Thích Vãn u oán: “Còn xem mắt nữa, thật quê mùa.”
Dụ Kiêu cười nhẹ: “Em không hiểu chị dâu của anh, cha mẹ anh không ở trong nước, chị ấy rất quan tâm đời sống tình cảm của anh.
Năm trước đã có dự định tìm bạn gái cho anh rồi, hôm nay ngồi ở đây nếu không phải em cũng sẽ là người khác.”
Thích Vãn: “Cho nên anh để chị ấy tới tìm cô nhỏ tôi hả?”
Dụ Kiêu: “Anh chỉ nhắc một câu cô nhỏ em về nước, là chị ấy tự nghĩ tới.”
“…”
Nhắc một câu đến Thích Yên Nhiên đã có thể nghĩ đến cô nhỏ có cháu gái tuổi tác thích hợp, tư duy của Lâm Căng xoay chuyển cũng quá lợi hại đi.
Đàn ông miệng quỷ gạt người, Thích Vãn không tin chuyện hoang đường anh nói.
Nhưng cô cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề xem mắt này nữa, vừa rồi tức giận cũng là nửa thật nửa giả.
Nói thật, bây giờ trong lòng cô rất vui.
Người đàn ông này dường như luôn như vậy, lúc cô cho rằng anh thờ ơ, anh sẽ cho cô một đảo ngược lớn vội vàng không kịp chuẩn bị, quẫy nhiễu lòng cô.
Hai người đã lâu không gặp mặt, tâm trạng Thích Vãn cũng bởi vì sự xuất hiện của anh mà tươi tỉnh hơn.
Hai người ngồi đối mặt nhau, Dụ Kiêu chủ động kể những chuyện ở Bỉ những ngày này, Thích Vãn cười nói đáp lại, rất hưởng thụ cảm giác anh dẫn dắt không khí khi ở cạnh cô.
Mà lúc này, trong quán cà phê lộ thiên cách đó không xa, Đinh Văn Sơ và Lâm Căng ngồi tụm lại một chỗ, ghé ống nhòm nhìn chằm chằm tình huống trong nhà hàng.
Đinh Văn Sơ: “Xem ra hai đứa trò chuyện cũng không tệ lắm, con gái của tôi hình như đang cười.”
Lâm Căng: “Ôi chao, Dụ Kiêu gọi nước trái cây cho con bé rồi.
Lần đầu tiên em thấy cậu ấy kiên nhẫn với con gái như vậy, em thấy việc này tám phần có thể thành.”
“Nhìn xem nhìn xem, nếu có thể nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì thì tốt.”
“Ôi, sao không thấy rõ nữa rồi.”
Thích Vãn đang ăn, luôn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, cảm giác như bị người giám thị.
Cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện đối diện là mẹ cô và Lâm Căng vốn không đi xa, không biết lấy cái ống nhòm ở đâu đang quan sát bên này giống như theo dõi cơ mật quốc gia.
Thấy ánh mắt cô nhìn qua, hai người giật nảy mình ném ống nhòm đi, rất có ăn ý ra vẻ đang trò chuyện nhiệt tình.
Thích Vãn: “Anh có cảm thấy hai người bọn họ rất ngây thơ không.”
Dụ Kiêu liếc ra ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ cười cười, hỏi Thích Vãn: “Ăn no chưa? Muốn ra ngoài chút không?”
Thích Vãn: “Đi chỗ nào?”
Dụ Kiêu không đáp, chỉ gọi nhân viên phục vụ đến trả tiền, sau đó lôi kéo tay cô rời phòng ăn đi thẳng tới chỗ đậu xe.
Anh mở cửa ghế phụ, nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.
Một loạt động tác hoàn thành vô cùng tự nhiên như đã lặp lại trăm lần, tựa như giữa hai người sớm đã là người yêu thân mật.
Ngồi vào ghế lái, Dụ Kiêu mới nhếch khóe môi trả lời vấn đề cô hỏi trước đó: “Đi làm chuyện theo đuổi bạn gái cần làm.”
“…”
Đinh Văn Sơ và Lâm Căng lấy lại tinh thần, vụng trộm nghiêng mắt nhìn vị trí lúc đầu, chỉ nhìn thấy nhân viên phục vụ đang thu dọn chén đĩa rồi.
—-
Đoạn đường ngồi trong xe, Thích Vãn níu lấy dây an toàn, bản tính sắc nữ lại lộ ra, trong đầu tự dưng hiện lên cảnh tượng ‘xe rung’.
Nhưng hôm nay bọn họ chỉ là xem mắt lẫn nhau, ngay cả quan hệ cũng còn chưa chính thức xác định, bây giờ mà….có phải quá nhanh rồi không?
Nội tâm của cô giao chiến (không phải, thực ra là rất chờ mong), dây an toàn đều sắp bị cô kéo đứt luôn rồi.
Đến khi xe thể thao lái vào ga ra tầng hầm của trung tâm thương mại, cô mới biết mình thật là nghĩ quá nhiều rồi.
“Đến đây làm gì?”
Dụ Kiêu cầm quần áo chuẩn bị trước ở ghế sau, đổi một cái áo khoác thoải mái.
Anh đeo khẩu trang và đội mũ bóng chày, mở dây an toàn cho Thích Vãn: “Đi thôi, chúng ta đi xem phim.”
Thích Vãn: “…”
Được thôi, xem phim cũng rất tốt.
Rạp chiếu phim giờ này không nhiều người, hai người đứng trước áp phích tuyên truyền xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng từ chọn ra một bộ phim kinh dị trinh thám.
Vì để tránh cho bị người qua đường nhận ra sinh ra chuyện không cần thiết, Dụ Kiêu bao cả rạp, phòng lớn như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ, ánh sáng u ám.
Danh tiếng bộ phim kinh dị này cũng không tệ, tình tiết nửa trước hài hước, cười không ngừng, đến nửa đoạn sau tình tiết vụ án tầng tầng kéo tới, hình ảnh và bầu không khí đều khiến người xem cảm giác sợ nổi da gà.
Thích Vãn đột nhiên có chút hối hận, đã nói là hài hước cơ mà, hài hước đâu, soái ca đâu? Sao quay đi quay lại quanh tai toàn âm thành âm trầm khủng bố vậy rồi?
Cô siết quả đấm co người vào ghế, sợ đột nhiên nhảy ra hình ảnh dọa người gì đó nên luôn dùng hộp bắp rang che mắt, nhưng vì quá hiếu kỳ hung thủ ai là nên vẫn cố nhìn lén.
Ngay tại thời điểm nhân vật chính sắp bắt được hung thủ, hung thủ quay đầu cởi mặt nạ xuống lộ ra gương mặt ghê tởm, đặc tả khoảng cách gần.
Thích Vãn bị dọa thiếu chút hét lên, bỗng nhiên bả vai bị người ôm thật chặt, đưa cô vào cái ôm ấm áp.
Bên tai là từng tiếng nhịp tim trầm thấp có lực, mùi hương gỗ nhàn nhạt đặc biệt khiến người an tâm.
Hai người duy trì tư thế này thật lâu không động đậy, trong màn ảnh hiện lên cái gì đã không quan trọng, không còn ai quan tâm hung thủ rốt cục là ai.
Thích Vãn cảm thấy nóng, gương mặt và tay đều chống trước иgự¢ người đàn ông, không biết có phải bị dính nhiệt độ của anh không.
Cô bỗng nhiên hiểu ra vì sao vừa rồi Dụ Kiêu kiên trì muốn xem bộ phim này như vậy, anh chính là chắc chắn biết cô sẽ sợ.
Người đàn ông dựa cằm vào trán cô, hơi thở lay động vài lọn tóc nhỏ.
Thích Vãn hơi ngẩng đầu lên, hai con ngươi óng ánh.
“Này, có phải ngay từ đầu anh đã muốn ôm em đúng không?”
Dụ Kiêu khẽ cười một tiếng, hàm dưới cọ xát tóc cô, ôm cô càng chặt hơn.
“Phải.”