Những chuyện liên quan đến hôn lễ không cần Giang Uyển lo lắng, tất cả đều do Hạ Khinh Chu tự mình xử lý. Tuy nhiên, trong một số phần quan trọng, anh vẫn sẽ hỏi ý kiến của cô trước. Giang Uyển cười nói, nếu thêm mấy ngày như thế này cô sẽ không phân biệt được ngũ cốc hình dạng gì nữa.
Anh cười ôm lấy cô: "Em ở bệnh viện đã vất vả cứu người rồi. Anh không muốn những chuyện khác phân tán sự chú ý của em."
Trước đây bà ngoại luôn nói, tìm kiếm nửa kia không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà phải nhìn nội tâm, tính cách, xem người ta có đau lòng vì mình hay không.
Giang Uyển nhìn sắc mặt của Hạ Khinh Chu, cảm thấy mình thật may mắn.
Không cần biết ngoại hình hay nội tâm, anh đều có tất cả.
"Hạ Khinh Chu."
Tất cả thiệp mời đều được viết tay, anh điền tên từng người một. Nghe thấy giọng nói của Giang Uyển, anh nhướng mắt: "Ừ?"
Giang Uyển sờ sờ mặt anh: "Sao anh lại đẹp trai như vậy nhỉ."
Có lẽ đây là lần đầu tiên nghe cô nói điều này, anh im lặng vài giây rồi mới đáp lại cô. Mặt chủ động dính vào lòng bàn tay cô cọ nhẹ.
"Dù có đẹp đến đâu thì cũng là của em."
Cô mỉm cười, tiến đến ôm anh.
Hạ Khinh Chu gạt 乃út lông trên tay ra vì sợ mực sẽ làm nhiễm bẩn cô.
Khi tình cảm nồng nàn, dù chỉ một cái ôm đơn giản cũng có thể bùng cháy ngay lập tức. Thiệp mời bị bỏ qua một bên, 乃út lông tùy ý gác lại quên không rửa sạch, mực chảy xuống, mặt bàn một mảng nhem nhuốc loang lổ.
Giang Uyển không cẩn thận cào mấy cái trên lưng anh, lúc này đang cẩn thận bôi thuốc cho anh. Hạ Khinh Chu không mặc áo sơ mi, ngồi ở trên giường quay lưng về phía cô.
Giang Uyển hết lần này đến lần khác hỏi anh có đau không?
Anh lắc đầu: "Không đau."
Giang Uyển cảm thấy có chút đau lòng, sau khi tự trách mình liền đi tới nhắc nhở: "Dùng sức quá mạnh sẽ bị trầy xước. Bình thường anh nhớ chú ý một chút."
Bôi thuốc xong, Hạ Khinh Chu mặc quần áo vào.
Giang Uyển vẫn lo lắng, kêu anh ૮ởเ φµầɳ để cô kiểm tra. Anh không nhúc nhích, lười biếng tựa vào đầu giường, bộ dáng thản nhiên nếu em muốn xem thì tự cởi.
Tuy nhiên, anh vẫn rất ân cần nhắc nhở trước: "Bác sĩ Giang, anh không phải là bệnh nhân của em. Nếu em ૮ởเ φµầɳ anh ra không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Đây là chuyện mà anh không thể khống chế được."
Giang Uyển đỏ mặt, rút bàn tay đang định tháo dây lưng ở eo anh ra.
- ------
Ngày đính hôn được mẹ Hạ chọn đi chọn lại trong mấy ngày hoàng lịch.
Cảm giác như thể thời gian đã bị kéo ngược lại mười năm trước. Họ vốn dĩ đã có hôn ước nhưng lại một lần nữa đính hôn. Đối mặt với lời chúc phúc của khách khứa, tâm trạng của Giang Uyển không giống như trước.
Nguyễn Huân và Hứa Lai Lai đặc biệt xin nghỉ để tới đây. Họ không ở Bắc Thành, phải đi quãng đường xa để tới.
Vì khoảng cách xa nên mấy người họ thường ít gặp nhau hơn, nhưng vẫn gửi lời chúc nhau qua điện thoại trong những dịp năm mới hay dịp lễ nào đó.
Nguyễn Huân ôm con trai nhỏ của Chu Gia Mính, có chút sợ hãi không dám động đậy: "Nó còn quá nhỏ, mình cảm thấy dùng sức một chút là có thể làm nó ૮ɦếƭ mất."
Chu Gia Mính bị lời nói của cô ấy chọc cười: "Nó không có yếu ớt như vậy đâu. Rất ồn ào, đêm nào cũng khóc, mình cảm giác như sắp bị suy nhược thần kinh rồi ý."
Hứa Lai Lai sờ sờ cái bụng bằng phẳng của Giang Uyển, trêu chọc cô: "Cậu cũng mau lên đi, cái bụng này sao lại không có động tĩnh gì vậy."
Giang Uyển cười nói: "Sao nhanh được. Vừa mới đính hôn mà."
Dường như chỉ khi ở bên họ, cô mới có thể khơi dậy chút sức sống thanh xuân đã bị phong ấn từ lâu.
Hạ Khinh Chu bị khách làm vướng víu nên không tránh khỏi việc uống vài ly. Cũng hiếm khi anh có tâm tình tốt như vậy, cũng vậy mà nở nụ cười nhiều hơn một chút.
Bọn Hứa Lai Lai cảm thán trước những thăng trầm của cặp đôi này. Nguyễn Huân trước đây không tin vào số mệnh, nhưng giờ cô ấy cảm thấy vòng nhân quả có lẽ thực sự tồn tại.
Quanh đi quẩn lại, người nên ở bên nhau thì vẫn sẽ về với nhau.
Giang Uyển không nói, nhưng cô biết chuyện đó không liên quan gì đến số mệnh hay nhân quả.
Là do Hạ Khinh Chu đã kiên trì nhiều năm mới như vậy.
Nhìn thấy đám người không ngừng nâng ly chúc mừng, Giang Uyển không yên tâm, nói với đám người Hứa Lai Lai một câu rồi đi qua. Lịch sự từ chối những vị khách vẫn đang chúc rượu, nói anh đã uống rất nhiều, nếu uống thêm thì sẽ say mất. Rồi kéo anh lên lầu.
Chút rượu nhỏ như vậy sẽ không làm cho anh say, nhưng Hạ Khinh Chu vẫn mỉm cười để cô đưa đi.
Tiệc đính hôn được tổ chức ở một khách sạn cao cấp. Mới vừa đóng cửa đã bị Hạ Khinh Chu đè lại. Giang Uyển lưng dựa vào cửa, chưa kịp rút thẻ phòng vào, căn phòng tối đen như mực. Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của anh trở nên nặng nề hơn.
Cô đưa tay ra đẩy nhưng không được: "Hạ Khinh Chu, anh cũng biết làm loạn đúng chỗ lắm."
Trong bóng tối, anh như khẽ cười, dựa vào vai cô, nụ hôn thân mật rơi xuống: "Anh chỉ thử cho đỡ cơn thèm thôi mà."
Cô khẽ thở dài, rốt cuộc không thể làm gì được anh, nên cũng không từ chối. Nhân vật chính không thể rời đi quá lâu, Giang Uyển thu xếp quần áo cho anh: "Lát nữa uống ít rượu thôi."
Anh ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, nghe em hết."
Quay trở lại phòng tiệc một lần nữa, Chu Gia Mính đã biến mất, chỉ còn Hứa Lai Lai và Nguyễn Huân ở đó. Giang Uyển đi tới, hỏi bọn họ: "Tại sao chỉ còn hai người, Chu Gia Mính đâu?"
Hứa Lai Lai nói em bé bị đau bụng nên Chu Gia Mính đã đưa con trở lại xe để chồng thay tã. Nguyễn Huân cảm thấy khi*p sợ khi nghĩ đến khung cảnh đó, thật may là cô ấy chưa lập gia đình.
"Mình thật sự không dám ᴆụng vào trẻ con."
Giang Uyển cười: "Mình lại khá thích trẻ con."
Nghe những lời này của cô, ngọn lửa buôn chuyện của Hứa Lai Lai bùng lên, hỏi cô dự định sẽ có bao nhiêu đứa con. Giang Uyển cảm thấy nói ra điều này còn quá sớm, nhưng nếu có thể, cô muốn có hai đứa con, một trai một gái. Nguyễn Huân thở dài, có tiền thật tốt, sinh bao nhiêu cũng nuôi được.
"Bây giờ tiền nuôi một đứa nhỏ cũng đủ phá sản rồi. Mẫu giáo còn đắt hơn tiểu học. Cháu gái nhỏ của mình ấy, nhà trẻ nó đi học không nổi tiếng lắm mà riêng tiền học một năm đã cao ngất ngưởng".
Giang Uyển không hi vọng để con mình đến một môi trường áp lực cao như vậy. Cô chỉ muốn chúng được bình an và lớn lên hạnh phúc.
Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Hứa Lai Lai hỏi Giang Uyển lát nữa có còn gì không. Vé máy bay của cô ấy và Nguyễn Huân vào ngày kia. Khó khăn lắm mới có lần về Bắc Thành, dù sao cũng phải chơi bời một trận.
Giang Uyển không biết nhiều về chuyện này, vì vậy đi hỏi Hạ Khinh Chu. Sau khi tiễn khách xong, anh nói đã dặn Tô Ngự từ trước rồi.
Hứa Lai Lai vốn dĩ muốn Giang Uyển đi cùng, nhưng Hạ Khinh Chu cười dịu dàng nắm tay cô: "Hôm nay là ngày đặc biệt, cho anh mượn cô ấy trước."
Hứa Lai Lai cười mờ ám, cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Đêm đó, họ không hề làm gì cả.
Hạ Khinh Chu chỉ ôm cô, ôm thật lâu thật lâu. Có lẽ anh không ngủ được, bị mất ngủ rồi. Nửa đêm Giang Uyển tỉnh dậy, phát hiện anh vẫn chưa ngủ. Vì vậy, hỏi anh có phải đã bị mất ngủ hay không.
Anh ôm cô vào lòng: "Cảm giác như là một giấc mơ, anh không dám ngủ, sợ tỉnh mộng sẽ trở lại những ngày tháng khiến anh sợ hãi."
Một mình anh, chờ đợi cô trong vô vọng.
Không biết liệu tương lai có thể gặp lại cô hay không. Mỗi ngày đều lo lắng, lo sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Giang Uyển nói: "Sẽ không đâu."
Cô nói với Hạ Khinh Chu, "Em sẽ không rời xa anh nữa, mãi mãi không bao giờ."
Câu này dường như một viên thuốc an thần.
Hơi thở trên đầu trở nên đều đặn, Giang Uyển ngẩng đầu nhìn. Vậy mà chìm vào giấc ngủ nhanh thật.
Trái tim cô mềm mại, nhẹ nhàng nói lời chúc ngủ ngon với anh.
-
Ngày tổ chức hôn lễ được ấn định vào sinh nhật của Giang Uyển. Hạ Khinh Chu dành ra mấy ngày để cùng Giang Uyển đi thử váy cưới.
Sau khi thử vài bộ, anh nói rằng bộ nào cũng đẹp, căn bản chẳng đưa ra được ý kiến nào có ích. Giang Uyển thà rằng đưa người khác đi cùng còn hơn.
Bên trong, nhân viên chỉnh váy cưới cho cô, thắt dây eo, cười nói: "Chồng cô thật sự rất yêu cô. Chúng tôi mở tiệm lâu như vậy, hầu hết những người đến cùng đều không kiên nhẫn như anh ấy, cứ chưa đầy nửa tiếng đã hỏi bao giờ xong rồi. Không thì vừa đến là đã nghịch điện thoại, thử qua loa cho xong thôi. "
Giang Uyển biết những lời này có phần nịnh nọt. Làm trong ngành dịch vụ, tự nhiên sẽ luyện ra khả năng này.
Cô cảm ơn cô ấy.
Tấm rèm được kéo ra, ánh sáng trên đầu hắt xuống, cô đứng trên lễ đài, mặc một chiếc váy cưới dày màu trắng.
Bờ vai thon trắng nõn, đường xương quai xanh lộ rõ.
Cô vén gấu váy lên, hỏi Hạ Khinh Chu: "Nhìn có đẹp không?"
Cũng không biết là đèn trên đầu quá sáng, hay là trong mắt anh có tia sáng. Hóa ra khi tình yêu đã quá sâu sắc thì ánh mắt không thể nào che giấu được.
Tình cảm tràn ngập ra bên ngoài.
Anh đứng dậy: "Thật đẹp."
Cuối cùng cũng chọn bộ cô đang mặc.
Ban đầu, Hạ Khinh Chu đã tìm được nhà thiết kế và dự định làm một bộ đặc biệt cho cô. Nhưng Giang Uyển cảm thấy như vậy quá xa hoa lãng phí. Có lẽ những trải nghiệm trước đây ở nước ngoài đã khiến cô cảm thấy tiền nên được sử dụng cho những mục đích thiết thực. Hơn nữa, những chiếc váy cưới cô thử cũng không hề rẻ. Là thương hiệu của các nhà thiết kế hàng đầu nước ngoài, mỗi bộ đều là độc nhất vô nhị.
Trên đường trở về, Giang Uyển kêu đói, Hạ Khinh Chu tìm một cửa hàng bán đồ ăn hàng ngày ở gần đó.
Xe đậu trong bãi, lúc này cũng không có nhiều người nên không cần ngồi chờ.
Giang Uyển không quá thích ăn sushi, nhưng lại rất thích ramen ở đây. Bởi vì cô khen người ta thêm vài lời, Hạ Khinh Chu nói sau này ngày nào anh cũng sẽ làm cho cô.
Giang Uyển cười nhạo anh: "Sao giấm của ai anh cũng ăn vậy."
Hạ Khinh Chu ngoan cố không chịu thừa nhận: "Có sao?"
Giang Uyển gật đầu, nếu anh đã nói không có thì là không có.
Đầu bếp nước ngoài hình như có thói quen sau khi nấu xong sẽ đi ra giới thiệu món ăn, Giang Uyển không biết nhiều tiếng Nhật nên Hạ Khinh Chu đã làm phiên dịch. Phần lớn là lời khen ngợi, đồ ăn rất ngon... Người đầu bếp cảm ơn họ, chúc họ có một bữa ăn vui vẻ rồi vào bếp.
Giang Uyển đã ăn no, rót một tách trà lúa mạch, nhấp một ngụm.
Hạ Khinh Chu từ đầu đến cuối cũng không động đũa nhiều.
Giang Uyển hỏi anh: "Anh không đói sao?"
Anh cười gật đầu: "Ăn nhiều giấm quá, no rồi."
Đêm đó, Giang Uyển đã nhìn thấy hậu quả của việc Hạ Khinh Chu ghen tuông. Anh quy hết những điều này lên người cô, nói cô tự làm tự chịu, nên thành thật chịu đựng.
Sau khi tắm, chất nhờn dính trên người được rửa sạch, toàn bộ cơ thể sảng khoái và sạch sẽ trở lại, khăn trải giường mới thay vẫn còn mát.
Hạ Khinh Chu ôm Giang Uyển vào lòng: "Có lạnh không?"
Giang Uyển lắc đầu.
Cơ thể Hạ Khinh Chu ấm áp quanh năm.
"Đợi hết mưa, em muốn đi thăm bà."
"Ừm, anh sẽ đi cùng em."+
Giang Uyển sửa lại: "Là cùng nhau đi."
Cô khẽ cười, "Sau này cũng sẽ là bà ngoại của anh rồi."