Hạ Khinh Chu hai tay ôm mặt bàn, đầu đau như sắp nổ tung.
Dì thấy vậy liền đặt thứ đang cầm xuống, hỏi anh có chuyện gì vậy?
Anh cau mày, nhưng vẫn lắc đầu, dùng chút sức lực nói không sao.
Nhưng lời nói của anh rõ ràng là không thuyết phục.
Khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu.
Dì lên lầu lấy thuốc rồi đưa nước cho anh.
"Lần trước đi kiểm tra, bác sĩ nói không sao cả rồi mà."
Anh xua tay, không nhận, lại nói: "Cháu không sao."
Giọng anh khàn khàn, như thể anh vừa nuốt phải một nắm cát nóng bị mặt trời thiêu đốt, dây thanh quản cũng bị bỏng.
Mặc dù dì không nói ai là người gửi bánh và quà, nhưng Hạ Khinh Chu có lẽ cũng đoán được.
Không biết ai đã mở chiếc bánh ra, đặt nó ở trên bàn.
Xung quanh vứt toàn vỏ chai rượu, trông chiếc bánh hơi kì quặc.
Dì do dự một chút, lấy đĩa cắt ra một miếng, đưa cho Hạ Khinh Chu: "Ăn một miếng đi, sinh nhật làm sao không ăn bánh ngọt được."
Anh không muốn ăn, lạnh giọng từ chối: "Dì ăn đi, cháu hơi mệt."
Anh vừa bước lên một bước, lại khựng lại, quay lại nhắc dì đừng cho ai lên lầu.
Nhìn bóng lưng anh, dì thở dài rồi đi cất bánh.
Đặt nó vào trong tủ lạnh.
Tấm lòng của cô gái nhỏ, vừa nhìn đã biết là tự làm.
Lại còn vượt cả gió lạnh để đem tới.
Nếu biết thằng bé không ăn miếng nào thì chắc nó sẽ buồn lắm.
Sao lại đến mức này cơ chứ?
Lúc này, thật đúng là ba không thương, mẹ không yêu, ngay cả người duy nhất bảo vệ con bé cũng bắt đầu quên đi nó.
Nhớ lại bóng dáng lúc con bé rời đi, gầy đi trông thấy.
Cô đơn trong gió lạnh, như thể gió mạnh hơn là sẽ thổi nó bay mất.1
Trong lòng dì ấy cảm thấy đáng tiếc.
Hy vọng, cuộc sống sau này của cô gái nhỏ sẽ dễ dàng hơn.
Không đòi hỏi giàu sang quyền quý, chỉ cần bình an là được.
-
Trên đường về, cô gặp dì trên lầu, dì vừa chở cháu trai đi siêu thị.
Cháu trai nhỏ rất ngoan, được bà ngoại dắt đi, không làm ồn.
Khi nhìn thấy Giang Uyển, đứa bé gọi cô là chị, rất lễ phép.
Giọng sữa của trẻ con rất ngọt.
Thấy cô lại lẻ loi, dì ấy cười nói: "Ở tuổi cháu nên kiếm bạn trai đi"
Giang Uyển lễ phép cười: "Sau này đi làm rất bận, cháu cũng không có thời gian cho việc này."
"Thời gian mà, tranh thủ là có thôi."
Dì dường như vẫn chưa từ bỏ ý định mai mối cho Giang Uyển.
Không có nhiều cô gái có khí chất như Giang Uyển, lại còn ưa nhìn.
Dì ấy thừa nhận bản thân có chút tư tâm.
Dì có một cháu trai, lớn hơn Giang Uyển 2 tuổi.
Nó là một nha sĩ và có phòng khám riêng ở trung tâm thành phố.
Vẻ ngoài là người có tài, dáng người cao, rất hợp với Giang Uyển.
Nhưng cũng không hoàn toàn là tư tâm.
Một cô gái như Giang Uyển mà lúc nào cũng cô đơn một mình, đôi khi dì ấy thấy xót xa.
Vì thế luôn mong rằng sẽ có người ở bên cạnh cô.
Lần này, Giang Uyển vẫn từ chối như cũ.
Cảm ơn lòng tốt của dì ấy, cô không do dự mà từ chối.
Cô có kế hoạch của riêng mình, vì vậy cô sẽ không phá hoại tấm lòng của người khác.
-
Về đêm, trời hơi se lạnh.
Giang Uyển bật đèn, cầm sách học thuộc.
Nhưng suy nghĩ của cô không thể tập trung. Luôn cảm thấy trong lòng có chuyện gì đó.
Sau một hồi im lặng, cô gập sách lại và đặt nó sang một bên.
Cầm lấy điện thoại.
Mở vòng bạn bè ra xem. Có lẽ Tô Ngự đã say, đăng liên tiếp mấy tấm selfie.
Có ảnh anh ấy cầm chai bia, cũng có ảnh dựa vào vai người khác rồi chụp.
Cuối cùng là một bức ảnh nhóm.
Giang Uyển phóng to lên, tìm một cách cẩn thận.
Không nhìn thấy Hạ Khinh Chu.
Cùng lúc đó, điện thoại rung lên.
Cô thấy thông báo hiện lên ở đầu màn hình.
Tống Thiệu An: "Ngày mai em có thời gian rảnh không?"
Giang Uyển im lặng vài giây, trả lời câu xin lỗi.
Có vẻ đối phương đã đoán được câu trả lời của cô từ trước.
___ Không mất quá nhiều thời gian đâu.
___ Người già trong nhà bị bệnh, cần đi kiểm tra. Nhưng anh mới trở lại Trung Quốc nên chưa quen lắm.
Nói đến đây, lại từ chối một lần nữa có vẻ không thỏa đáng.
Giang Uyển cuối cùng cũng đồng ý.
Không phải vì Tống Thiệu An mà vì câu nói người già trong nhà bị bệnh của anh ta.
Tống Thiệu An cảm ơn cô, Giang Uyển khóa màn hình điện thoại, không trả lời.
Vì sợ làm phiền cô nghỉ ngơi, Tống Thiệu An đã gọi điện cho cô vào buổi trưa ngày hôm sau.
Giọng nói dịu dàng của cô gái, như cọng lông vũ quét qua tai anh.
Ngay cả trái tim chưa hết rung động của anh ta cũng bắt đầu dậy sóng.
Anh ta nhẹ giọng hỏi: "Làm phiền em nghỉ ngơi sao?"
Giang Uyển vừa ăn xong, thu dọn bát đũa, đang lấy khăn giấy lau tay: "Không có."
Tống Thiệu An liếc nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, cũng không biết là bị ảnh hưởng bởi cái thời tiết tốt hiếm có này hay là do cuối cùng anh ta đã cùng có thể nói chuyện với Giang Uyển.
Tâm trạng của anh ta trở nên tốt hơn nhiều.
"Hiện tại có tiện tới tìm em không?"
"Có thể. Tôi gửi địa chỉ cho anh."
Tống Thiệu An nói: "Không cần, anh biết chỗ đó."
Giang Uyển im lặng.
Nhận thấy những gì mình nói có gì đó không rõ ràng, Tống Thiệu An trầm ngâm vài giây rồi nói: "Lần trước em tự bắt taxi về nhà, anh không yên tâm nên đi theo. Xin lỗi."
Giang Uyển không nói quá nhiều, cuộc gọi kết thúc ở đây.
Cô lấy quần áo trong máy giặt ra, cho vào móc treo rồi đem phơi khô.
Thỉnh thoảng, những người hàng xóm cùng khu nhà đi qua chào cô.
Cô đáp lại một cách lịch sự.
Khi Tống Thiệu An đến, cô vừa thay quần áo xong.
Khi xe đang đậu bên ngoài, anh ta bước đến với một túi giấy trên tay.
"Lúc tới đây tiện tay mua dọc đường." Anh ta và Hạ Khinh Chu hoàn toàn ở hai thái cực, một người tính cách ôn nhu, một người tính tình hung bạo.
"Anh nhớ khi còn bé em thích ăn loại bánh này nhất."
Giang Uyển lắc đầu: "Vị đã thay đổi, cho nên cũng không ăn nữa."
Tống Thiệu An sửng sốt, sau đó gật đầu cười: "Xem ra mấy cái cửa hàng cũ kia cũng bắt đầu bớt nguyên liệu rồi."
Từ lâu anh ta đã quen với thái độ của Giang Uyển đối với mình.
Có lẽ nên nói, ngoại trừ Hạ Khinh Chu thì với ai cô cũng như vậy.
Không nóng không lạnh, vẫn có lễ phép, nhưng chỉ là lịch sự mà thôi.
Truyện dịch đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Người bị bệnh là bà ngoại anh ta, đêm qua đột nhiên kêu đau lưng.
Nhưng khi đó đã quá muộn, người già không ra ngoài nổi, nên đành chịu đựng một đêm.
Bây giờ đang ngồi ở trong xe.
Nhìn thấy Giang Uyển, đôi mắt ᴆục ngầu vì già nua kia khẽ mỉm cười: "A Uyển bé nhỏ của chúng ta càng lớn càng đẹp hơn."
Giang Uyển ngoan ngoãn chào bà, do dự mở cửa sau.
Do dự một lúc, cô thấy Tống Thiệu An đã ngồi vào ghế lái.
Lúc này anh cũng đang nhìn lại cô, một tay cầm vô lăng.
Giang Uyển suy nghĩ một chút, buông tay ra, ngồi vào ghế phó lái.
Ngồi sau có vẻ không lịch sự lắm.
Bà ngoại không ngừng nói kể từ khi lên xe.
Nghe giọng nói đầy sức mạnh, Giang Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ không nghiêm trọng lắm.
"Không ngờ, cô gái nhỏ vốn không thích nói chuyện trước đây lại trở thành bác sĩ cứu người bị thương." Bà cười thoải mái," A Uyển bé bỏng của chúng ta thực sự rất có năng lực."
Tống Thiệu An khẽ cười một tiếng: "Nói chuyện nhiều như vậy, lưng bà không đau nữa sao?"
"Đau cái gì? A Uyển của bà có năng lực như thế nào? Nhìn thấy con bé, lưng bà đã không sao."
Tống Thiệu An cười nhạo: "Tâng bốc có hơi quá."
Bà đánh anh ta một cái, kỳ quái nói: "Bà khen A Uyển, cháu xen ngang cái gì."
Tống Thiệu An khẽ mỉm cười, đúng lúc này chờ đèn giao thông, anh ta liếc mắt nhìn Giang Uyển.
Cô không hoàn toàn vô cảm, khóe môi hơi cong lên, có lẽ là do lời bà vừa nói.
Hai tay nắm chặt vô lăng, anh thở nhẹ nhõm.
Khi đến bệnh viện, đã có rất nhiều người chờ thang máy.
Giang Uyển xếp hàng với bà, Tống Thiệu An lên trước lấy số.
Đợi anh ta lấy số xong, có thêm một hộp kẹo trên tay.
Nở nụ cười dịu dàng, anh ta đưa kẹo cho Giang Uyển: "Vừa rồi một đứa nhóc đưa cho tôi. Mẹ nó không có tiền mặt. Tôi trả tiền cho cô ấy. Đây là quà cảm ơn."
Giang Uyển nhìn kẹo, rồi lại nhìn anh ta.
Sau đó cô lắc đầu: "Cảm ơn, nhưng không cần."
Cô dường như luôn từ chối người khác trong tiềm thức.
Anh ta cho kẹo vào túi áo khoác của cô: "Nếu không nhận thì chỉ có thể đưa cho bà. Bà chỉ còn lại hai chiếc răng khỏe thôi."
Nụ cười của anh ta có chút bất lực và vô lại.
Bà ngoại đã véo anh và mắng anh vì tội bất kính với người lớn tuổi.
Tống Thiệu An cũng không trốn, nhẹ nhàng xoa Ϧóþ vai bà: "Hôm nay về nhà bà muốn ăn gì, cháu sẽ nấu những món bà muốn ăn, được không? Hôm nay bà phải nghe lời, bác sĩ sẽ không cho bà ăn đồ ngọt."
Giang Uyển im lặng một lúc lâu, không nói thêm tiếng nào.
Đoàn người đợi thang máy rất dài.
Lượt thứ ba mới tới họ.
Có rất nhiều người.
Bà ngoại là người lớn tuổi, mọi người đều cố gắng nhường bà, ngay cả nhân viên y tế đi thang máy cùng bà cũng cẩn thận tháp tùng.
Giang Uyển bị người ta chen vào trong góc.
Người đàn ông bên cạnh không biết là cố ý hay vô tình.
Bên cạnh rõ ràng có chỗ nhưng lại cứ muốn chen vào chỗ Giang Uyển.
Cô lùi xuống hết lần này đến lần khác cho đến khi dựa vào tường.
Bên kia vẫn không ngừng chen lại gần.
Giang Uyển ngửi thấy một làn gió núi sảng khoái.
Đồng thời, cô có thêm một đôi tay ở bên, đỡ vào bức tường bên cạnh.
Giống như một hàng rào của con người, chống lại đám đông bên ngoài.
Giang Uyển ngước mắt lên, nhìn thấy Tống Thiệu An.
Anh cũng nhìn xuống cô.
Đôi mắt sâu đẹp đẽ ấy chuyển động có chút bất thường vào lúc chạm vào tầm mắt cô.
Giang Uyển tỏ ra lạnh lùng và hờ hững hơn.
Từ thang máy bước ra, cô cảm ơn anh.
Tống Thiệu An khẽ cười một tiếng: "Giang Uyển, em đừng khách sáo như vậy. Chúng ta là bạn bè."
Cô gật đầu, và không nói gì nữa.
Truyện dịch đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Khám sức khỏe của bà ngoại có rất nhiều hạng mục, người già cũng không dễ dàng ra ngoài một lần, đơn giản liền kiểm tra tất cả hạng mục cần khám.
Đau lưng là một bệnh cũ, kê đơn một số loại thuốc.
Mọi thứ khác đều ổn, chỉ cần chú ý đến chế độ ăn uống của bà.
Làm xong tất cả chuyện này, cũng đã bốn giờ chiều.
Sau khi Tống Thiệu An thanh toán tiền xong, anh đi lấy thuốc, bảo Giang Uyển chờ anh cùng bà ngoại.
Anh ấy sẽ xong ngay lập tức.
Giang Uyển gật đầu, sau đó đỡ bà ngồi xuống.
Bà cầm tay cô nói chuyện hồi lâu.
Vài năm trước, bà ấy đã đi tĩnh dưỡng ở vùng quê Nam Châu, nơi có không khí tốt lành hơn.
Chỉ mới quay trở lại Bắc Thành vào năm ngoái.
Những đứa trẻ này, bà đều tận mắt thấy chúng trưởng thành.
Giang Uyển tính tình trầm lặng, mỗi lần bọn họ làm loạn, cô đều cầm áo khoác do Hạ Khinh Chu cởi ra, lặng lẽ đi theo phía sau.
Bà thích cô bé, và bà ấy biết rằng đứa cháu nhỏ của bà cũng thích cô bé.
Thằng bé lúc đó cũng trầm lặng, ít nói như cô.
Cô bé ở cùng Hạ Khinh Chu, còn nó ở phía xa.
Yên lặng quan sát mà không đến làm phiền.
Bà thở dài nắm lấy tay cô: "Cháu gầy rồi."
Giang Uyển mím môi cười: "Chỉ gầy mất hơn 1kg thôi ạ."
"Cháu đã gầy nên còn phải ăn nhiều nữa. Lần sau đến chỗ bà ngoại, bà sẽ nấu sủi cảo cho cháu."
Giang Uyển là một cô gái sức ăn không lớn.
Nhưng lần nào cô cũng có thể ăn hết số sủi cảo do bà ngoại nấu.
Đôi khi Hạ Khinh Chu lo lắng cô ăn không no, sẽ đút cho cô hết sủi cảo trong bát của anh.
Như nghĩ ra điều gì thú vị, bà cười nói: "Thằng nhóc Khinh Chu đó, trước đây đã từng âm thầm tìm bà và nói rằng nó muốn học cách làm sủi cảo. Kết quả là ngay cả cái vỏ bánh còn làm không xong, còn làm tự mình tức giận, xíu nữa thì bẻ gãy cả cái cán bột."
Giang Uyển cúi đầu, khóe môi cười nhạt.
Bà thích nụ cười của cô bé, nhẹ nhàng và đoan trang.
Chỉ cần nhìn thôi là đã thấy vui mắt rồi.
"Không biết sau này tên nhóc thối nào sẽ có phúc cưới được cháu."
Lời nói của bà có chút ý sâu xa.
Bà đương nhiên hy vọng rằng cháu trai của bà có thể cạnh tranh.
Đừng để vuột mất cô gái mà nó đã thích bấy lâu nay.
Học bao nhiêu thứ như vậy, nhưng đứng trước Giang Uyển thì chẳng nói được lời nào.
Tống Thiệu An không ngờ sẽ gặp được Hạ Khinh Chu ở đây.
Anh vừa đi ra khỏi phòng khám, cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Tống Thiệu An.
"Bà ngoại bị bệnh?"
Tống Thiệu An lắc đầu: "Đau lưng, bệnh cũ, đưa bà đi bệnh viện kiểm tra."
"Kết quả là gì?"
"Không sao đâu." Anh ta hỏi Hạ Khinh Chu, "Còn cậu, sao lại đột ngột đến bệnh viện?
Hạ Khinh Chu: "Tới kiểm tra, khôi phục trí nhớ rồi."
Tống Thiệu An sững sờ.
Hạ Khinh Chu vỗ vỗ vai anh ta, cười nói: "Chỉ là một chút thôi, đã làm cho cậu sợ rồi."
Tống Thiệu An biết mình mất bình tĩnh, hoàn hồn lại, rũ mắt xuống cười, "Tôi sợ hãi cái gì?"
"Không sợ tôi nhớ lại rồi sẽ ςướק cô ấy đi sao?"
Anh khẽ nâng cằm lên, hướng tầm mắt anh chính xác là chỗ Giang Uyển đang ngồi.
Yết hầu Tống Thiệu An lên xuống, không nói nên lời.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, không cần nói cũng biết đáp án rồi.
Hạ Khinh Chu cười nhẹ, bâng quơ nói: "Yên tâm. Dù có nhớ lại tôi cũng sẽ không tranh với cậu."
Tống Thiệu An nhìn kĩ vào mắt anh, dường như anh thật sự không để ý.
Không quan tâm Giang Uyển nữa.
Sự đê hèn đã bén rễ trong trái tim anh ta.
Vì vậy anh ủ rũ nghĩ, hi vọng Hạ Khinh Chu cả đời này sẽ không bao giờ nhớ tới.
Anh ta cảm thấy xấu hổ về suy nghĩ này.
Đồng thời, còn có sự căm ghét bản thân.
Anh không biết tại sao mình lại trở nên như vậy, nhưng cảm giác dường như thực sự không thể chịu đựng nổi.
Một khi bạn nhìn thấy một chút hy vọng, bạn sẽ trở nên tham lam và mong muốn có nhiều hơn.
Tống Thiệu An không có nói chuyện với Hạ Khinh Chu quá lâu, bà và Giang Uyển vẫn đang đợi anh ta.
Anh ta lấy thuốc xong thì đi qua.
Bà được đỡ dậy và hỏi anh tại sao anh lại ở đó lâu như vậy.
Anh chỉ nói: "Có rất nhiều người đang xếp hàng."
Giang Uyển đỡ bà ngoại, khi đi tới cửa thang máy, cô liếc mắt nhìn lại.
Rồi lặng lẽ rút lui, không nói một lời.
_
Chu Gia Mính là người đầu tiên đến ký túc xá, và ở lại nhà Giang Uyển một đêm.
Cô ấy đang cầm cốc của Giang Uyển, uống cà phê mà Giang Uyển tự pha cho mình, quấn trong chăn của Giang Uyển, trên người Giang Uyển có mùi thơm nhàn nhạt.
Chu Gia Mính mãn nguyện thở dài: "Bắc Thành tốt hơn hẳn, ở nhà luôn nghe lời mẹ cằn nhằn."
Giang Uyển đang nấu ăn trong bếp và hỏi Chu Gia Mính muốn ăn gì.
Chu Gia Mính nói một số món.
Giang Uyển mở tủ lạnh liếc lên nhìn xuống, cũng may nguyên liệu đã có sẵn.
Đang nấu ăn, Chu Gia Mính nói rằng sẽ tự ra tay, sau khi cắt nửa quả ớt xanh, cô ấy hét lên vì rát tay.
Giang Uyển từ trong tủ lạnh lấy ra một chai Coca đá đưa cho cô: "Để tay lên đá sẽ cảm thấy thoải mái hơn."
Sau khi cầm lấy, Chu Gia Mính nắm lấy khung cửa nhìn vào phòng bếp: "Giang Uyển, mình rất hâm mộ người có thể nấu ăn bây giờ. Sao cậu là con gái nhà giàu, mà cũng biết nấu ăn?"
Cô cười: "Mình chỉ có thể đảm bảo rằng chúng có thể nấu chín, còn hương vị không dám nói."
Chu Gia Mính rất tin tưởng cô: "Cậu làm mọi thứ đều ngon."
May mắn thay, cuối cùng cô ấy đã không thất vọng.
Chu Gia Mính đã ăn hai bát cơm.
Đêm đó, cô ấy ngủ với Giang Uyển.
Cô ấy ôm eo Giang Uyển, nói chuyện với cô một lúc lâu.
Sau kỳ thực tập, e rằng sẽ không còn nhiều cơ hội để gặp lại nhau nữa, đến lúc đó một người Nam Thành, một người Bắc Thành, khoảng cách xa xôi như vậy.
Thêm công việc bận rộn nữa.
"Mình rất hoài niệm cuộc gặp gỡ lần đầu tiên của chúng ta. "
Là khi chuyển về kí túc xá, hay dưới gốc cây cổ thụ bên ngoài trường.
Chu Gia Mính cũng không nhớ được ai là người đến trước.
Cô chỉ nhớ hôm đó Giang Uyển mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen mượt mà xõa tung.
Đứng dưới bóng cây lộc vừng già, như đang đợi ai đó.
Sau đó Hạ Khinh Chu bưng một cốc trà sữa chạy tới, nói rằng đã xếp hàng dài mới mua được.
Nhất định phải khiến cho Giang Uyển khen anh mới thôi.
Lúc đó, phản ứng đầu tiên của Chu Gia Mính là nhìn trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau thật là bổ mắt.
Sau đó, người đẹp và cô ấy ở trong một khu kí túc xá.
Vì vậy, cô thường may mắn được nhìn thấy anh chàng đẹp trai và ăn những bữa ăn do anh chàng đẹp trai nấu.
Hạ Khinh Chu cũng không quên bọn họ mỗi khi đến thăm Giang Uyển ở trường.
Đôi khi mời họ đi ăn tối, và đôi khi mua cho họ một vài món quà.
Để họ chăm sóc cho Giang Uyển.
Anh luôn sợ Giang Uyển bị bắt nạt.
Chỉ cần cô rời khỏi tầm mắt một giây, anh sẽ sợ.
Hôm nay có một vài ngôi sao, khá hiếm.
Chu Gia Mính đã ngủ rồi, Giang Uyển thận trọng rời khỏi vòng tay cô ấy, rời khỏi giường.
Cô không ngủ được, chỉ đơn giản là quấn một chiếc chăn, ra ngoài hóng gió lạnh.
Nhìn cảnh đêm không được đẹp cho lắm.
Đang nghĩ gì đó ư?
Không nghĩ gì cả.
Giang Uyển luôn biết mình là một người rất kỳ lạ.
Cô bướng bỉnh, cố chấp và ích kỷ.
Vì vậy, Hạ Khinh Chu không nên thích loại người như cô.
Một năm cuối cùng, chỉ còn lại năm cuối cùng này nữ thôi.
Rõ ràng là cô đã mong chờ nhiều năm như vậy, tại sao lại có chút không nỡ.
Cô không nỡ điều gì?
-
Hạ Khinh Chu ngủ không ngon, mơ liên tục cả đêm.
Anh không nhớ nội dung giấc mơ, nhưng khi tỉnh dậy, tâm trạng anh không tốt.
Luôn cảm thấy nhất định cần phải nhớ lại điều gì đó.
Nhưng chỉ cần anh nghĩ đến điều đó, đầu anh đau như muốn nổ tung.
Vốn dĩ anh đã đặt lịch hẹn khá lâu, định đi xóa hình xăm trên иgự¢.
Nhưng không biết vì sao, cứ lần lữa mãi, cuối cùng từ bỏ.
Quên đi, dù sao cũng ở иgự¢, bình thường không nhìn thấy.
Mẹ anh vẫn không ngừng kêu anh đi xem mắt, nói cô gái đó đến tìm bà kể khổ, khóc lóc rất đáng thương.
"Mẹ đã xem lịch sử trò chuyện rồi, người ta cũng đâu có nói gì. Sao con lại cứ thế xóa bỏ?"
Hạ Khinh Chu hiển nhiên không muốn bận tâm chuyện này: "Cô ta là cái thá gì, muốn trèo lên đầu con sao?"
Mẹ anh thở dài khi nghe điều này.
Bà ấy biết, Hạ Khinh Chu rất ghét người khác khoa chân múa tay chỉ đạo mình.
Cho dù chỉ là một chuyện nhỏ cũng không được.
"Vẫn còn một người, con nhất định sẽ thích. Mẹ đã gửi ảnh cho con rồi, khi nào rảnh thì sắp xếp thời gian đi gặp."
Hạ Khinh Chu đáp qua loa cho có.
Anh có thể nói gì bây giờ, nói anh cảm thấy buồn nôn khi ở cạnh người khác phái.
Thật quá hoang đường.
Anh xuống nhà, dì pha cà phê cho anh.
Hạ Khinh Chu nhấp một ngụm rồi nhíu mày.
Dì ấy phản ứng lại, cầm ly cà phê đi rồi cười: "Ôi trí nhớ của dì này, lại quên rồi. Để dì pha cốc khác cho con."