Hứa Y Nhiên và Hứa Lai Lai trong mấy tiếng đồng hồ trong căn phòng kia có vẻ như đã thân thiết hơn với nhau, thậm chí còn vừa cười vừa hứa hẹn nhau một ngày khác sẽ gặp lại.
Tô Ngự còn lưỡng lự nói muốn mời Giang Uyển đi ăn, thế nhưng chưa kịp chờ Giang Uyển đồng ý thì Hạ Khinh Chu đã bỏ đi mất rồi.
Tô Ngự ngại ngùng cười nhìn Giang Uyển: "Em đừng nghĩ nhiều, cậu ấy không phải ghét em đâu, chỉ là tính cách trời sinh đã như vậy rồi."
Thật lòng mà nói, tính cách của Hạ Khinh Chu từ nhỏ đã không phải hòa đồng, nếu không muốn nói là rất lạnh nhạt, tính tình cũng rất kì quái.
Chỉ có khi ở bên cạnh Giang Uyển thì anh mới nở nụ cười, còn bây giờ, có vẻ như anh cùng không cần phải tỏ thái độ tốt ấy với bất kì ai cả.
Giang Uyển gật đầu, cười cười "Không sao đâu."
Có vẻ như cô thật sự không quan tâm thái độ của anh, chẳng lẽ anh đối xử với cô thế nào cô cũng không quan tâm sao?
Tô Ngự nhìn nụ cười lúc này của cô, nhất thời không biết nên đau lòng thay cho ai đây.
Tô Ngự đã từng nghe qua hoàn cảnh của Giang Uyển, cũng biết trước kia cô đã phải trải qua những mất mát như thế nào. Nếu như không có Hạ Khinh Chu đứng ra bảo vệ thì không biết cô đã phải trải qua những đau khổ nào nữa.
Thế nhưng đến bây giờ thì... Thật khó nói!
Ra khỏi căn phòng bí mật, 4 người họ còn rủ nhau đi ăn ở một nhà hàng gần đấy, sau đấy mỗi người ai về nhà đấy.
Sau khi tới cửa nhà, cánh tay cô lưỡng lự hồi lâu, đứng phía bên ngoài còn nghe thấy tiếng từ bên trong vọng lại. Trong tiềm thức, cô muốn trốn thoát, không dám bước chân vào nữa. Mãi cho tới khi dì Ngô ra mở cửa thì cô mới định thần lại, hơi ấm của hệ thống lò sưởi phả vào cơ thể cô làm xua đi sự lạnh lẽo bên ngoài, thế nhưng tâm trạng cô không hiểu sao càng ngày càng lạnh.
Dì Ngô nhanh chóng đón cô vào nhà: "Nhanh nhanh vào nhà đi, ngoài trời lạnh lắm đấy."
Dì còn giúp cô phủi đi lớp tuyết dày bám trên vai, lấy đôi dép bông cho cô thay, đi vào nhà.
Giang Uyển bước chân vào nhà, vừa vào đã nhìn thấy Địch Tích Tuyết và Giang Thành đều đã ngồi trên ghế từ lúc nào.
Sự lo lắng trong lòng ngày càng dâng lên, Giang Uyển vẫn từ từ thay dép đi vào, có vẻ như cô đã quá quen với ánh mắt như vậy rồi.
Địch Tích Tuyết nói với cô: "Tối nay bố con có tiệc rượu, tối nay con hãy đi cùng với ông ấy đi."
Giang Uyển từ chối: "Con không đi."
Địch Tích Tuyết hận không thể ngay lập tức đập ૮ɦếƭ cô, nói với Giang Thành: "Con gái của ông giờ đã trưởng thành rồi, mọc lông mọc cánh rồi, không còn nghe lời ai nữa. Tôi quản không được nó nữa rồi, ông đi mà dạy nó."
Giang Thành nhìn về phía Giang Uyển: "Uyển Uyển à, con nghe lời đi, ở đấy còn có cả các chú các bác, chúng ta chỉ là tới một chút thôi mà."
Giang Uyển bình tĩnh hỏi: "Bố cũng biết đấy là chú của con à?"
Giang Uyển không phải không biết gì, trong vòng quan hệ này, có người xa hoa đồi trụy, có kẻ thì giáo điều nhục dục.
Cô chưa bao giờ gặp trực tiếp nhưng đã nghe thấy không ít lần.
Nếu như trước kia Hạ Khinh Chu không bảo vệ cô, cũng chưa chắc cô đã vượt qua được những sóng gió do những người này gây nên.
Thế nhưng bây giờ, Hạ Khinh Chu đã quên cô rồi, cô biết làm thế nào bây giờ.
Nếu nói tới trước kia, những người này đã nhận không ít hối lộ của Hạ Khinh Chu. Bố cô cũng phải nhờ vào sự giúp đỡ của anh mới gây dựng được sự nghiệp như ngày hôm nay.
Sau khi anh bị mất trí nhớ, bố cô đã tìm đủ mọi cách để cầu viện giúp đỡ, thế nhưng ngoài những người này ra thì hạng mục sắp tới của công ty ông không thể nào hoàn thành được.
Giang Uyển biết Giang Thành nghĩ gì, từ trước tới nay ông ta cũng chỉ xem cô là một công cụ giúp sức trong công việc, nghĩ vậy cô bước lên lầu mặc kệ những lời nói phía sau lưng.
Nhiều lúc cô nghĩ, lớn lên ở một vùng đất ngoại thành thực sự rất tốt, đáng lẽ ra cô không nên quay lại nơi này, không nên quay lại nơi kinh tởm này.
Còn nhớ năm 16 tuổi, lần đầu tiên cô chống lại ý kiến của Giang Thành, đã bị ông ta tức giận, mang cô đi tới biệt thự tại một khu rừng hẻo lánh, không điện, không nước, không có gì cả...chỉ có tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu râm ran mỗi đêm.
Ông ta đã dùng cách này để dạy bảo cô, khiến cho cô sợ hãi mà nghe lời, người đàn ông như vậy, lại là bố của cô.
Thế nhưng tính cách của Giang Uyển thực sự không dễ bị kiểm soát tới vậy, cô không để cho ông ta toại nguyện. Cô dự trữ đồ ăn và nước uống trong tủ lạnh, tất cả đủ để giúp cô chống chọi lại, không bị ૮ɦếƭ đói.
Tất cả những gì khi đó cô phải đối mặt là sự cô đơn và nỗi sợ hãi vô bờ bến.
Ngày ấy, cô còn nghe nói ở biệt thự mà cô bị nhốt còn bị ma ám. Sau khi màn đêm buông xuống, cô còn nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ ở dưới tầng. Tiếng cầu thang kêu cót két giống như có ai đang đi lên đi xuống. Giang Uyển chỉ dám ngồi co rúm lại trong góc, ngồi xổm trên mặt đất, ôm hai chân vùi mặt vào đầu gối. Đôi vai cô lúc nào cũng run rẩy.
Cô không dám gây ra tiếng động nào bởi vì cô biết ở đây sẽ không có ai ngoại trừ cô. Lúc đấy cô rất sợ, cô chỉ muốn khóc thật to nhưng cuối cùng cũng kìm lại được, vì chẳng có ai có thể cứu cô cả.
Có lẽ tính cứng đầu của cô đã ăn sâu vào máu, cô luôn cảm thấy một khi khóc chính là đã đầu hàng với số phận. Cửa sổ bên cạnh bị đóng sầm lại, Giang Uyển kinh ngạc run lên, vùi mặt sâu hơn xuống đầu gối. Bốn ngày, cô đã bị nhốt ở đây 4 ngày. Tinh thần căng thẳng tột độ khiến cô cảm thấy mình có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Nhưng giây tiếp theolại, cuối cùng cô cũng nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ dưới lầu: "Giang Uyển, em có ở đấy không?"
Nghe thấy âm thanh ấy, cô cứ nghĩ mình ảo tưởng rồi, lỗ tai cô ù ù, cô không trả lời ngay.
Giọng của Hạ Khinh Chu trở nên lo lắng và bối rối, anh càng gọi lớn hơn: "Giang Uyển, em có ở đấy không?"
Sau khi xác định không phải ảo giác, Giang Uyển mới vội vàng đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Ánh trăng mờ ảo nhưng cũng đủ để nhìn rõ một người.
Xung quanh anh toàn là cỏ dại, cỏ dại phía sau bị dẫm nát hết, đủ để biết anh đã mò mẫm đi tới đây như thế nào.
Khoảnh khắc Giang Uyển nhìn thấy anh, không kìm được mà bật khóc.
Cô khóc không ra hơi: "Anh... sao anh lại ở đây?"
Hạ Khinh Chu tay chân đầy vết xước, quần áo lấm lem bùn đất, không cần nói cũng biết chặng đường anh tới đây thảm hại tới mức nào.
Thế nhưng anh vẫn nở nụ cười đầy mãn nguyện nhìn cô: "Anh tự mình tìm tới đây đấy, em thấy anh Chu của em có giỏi không nào?"
Giang Uyển càng khóc dữ dội hơn: "Muộn tới vậy rồi, anh còn muốn sống nữa không?"
Hạ Khinh Chu vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, tưởng như vết thương trên người anh không là gì: "Không sao mà, đường núi dễ đi."
Cánh cửa lớn của biệt thự vẫn khóa chặt, anh dùng lực đá mạnh vào nó nhưng cửa vẫn không mở.
Chỉ có thể từ bỏ, tìm lối vào khác.
Lúc sau anh tìm cách leo lên theo đường ống nước, nhưng đường ống nước đã cũ, nhiều chỗ đã bị hao mòn, làm anh mấy lần suýt chút nữa anh ngã xuống.
Giang Uyển ở trên tầng 3, hai tay cô chống lên bệ cửa sổ nhìn xuống, lo lắng tột độ.
May mắn thay, cuối cùng anh đã leo lên an toàn.
Hạ Khinh Chu phủi phủi lớp bụi bẩn trên người mới dám bước lại chỗ cô, vỗ lưng cô như một đứa trẻ: "Giang Uyển đừng sợ, anh ở đây rồi."
Giang Uyển có chút ấm ức, chỉ tay ra phía cửa: "Ngoài kia có ma đấy."
"Trên đời này không có ma đâu, em đừng sợ." Nói vậy, nhưng anh vẫn mở cửa nhìn ra phía bên ngoài.
Anh dường như không hề sợ hãi mấy chuyện này, thậm chí anh còn đi kiểm tra một lượt tầng trên tầng dưới, không sót một nơi nào.
"Cánh cửa tầng dưới bị hỏng, hễ cứ có gió thổi thì nó lại va vào tường, nghe giống như tiếng khóc của ai đó thôi."
Anh cau mày, vẻ mặt đầy chán ghét, "Không biết nơi hoang tàn này đã bao lâu rồi không có người ở, khắp nơi đều có chuột.
Vì vậy, anh khẳng định không có quỷ. Giang Uyển cúi đầu, không nói một lời nào.
Hạ Khinh Chu nhìn bộ dạng cô như vậy, cười ngạo nghễ: "Xem ra thiếu anh Chu đây, em không chịu nổi đâu."
Giang Uyển trầm mặc hồi lâu, ngồi bên cạnh Hạ Khinh Chu, nhìn bóng đêm trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng vô cùng kiên định.
Cô nói: "Anh Khinh Chu, em sẽ rời khỏi căn nhà này. Em sẽ không để bọn họ làm theo ý mình."
Cô ấy nói rất nhẹ nhàng, kể cả khi cô kiên quyết như vậy, giọng nói vẫn thật sự rất nhẹ nhàng.
Lúc đó anh cứ có một cảm giác... Khoảng cách giữa hai người họ là một dòng sông, anh bên trái, cô bên phải. Cô cứ đi về phía trước, cuối cùng thì cô cách anh càng ngày càng xa.
Anh sợ cho dù anh có nỗ lực tới mấy, cũng không thể bước kịp được bước chân của cô, sẽ bị cô bỏ lại phía sau mất.
Mục tiêu của cô rất rõ ràng, cô cùng biết rõ mình muốn gì. Cô sẽ không vì anh mà dừng lại, càng không mang theo anh sát cánh bên mình. Anh biết rõ điều đó.
Anh biết, nên anh sợ. Sợ cô sẽ không cần anh nữa.
_
Giang Uyển đóng cửa lại, cảm giác yếu ớt khiến cô bước đến bên giường nằm xuống.
Cô thực sự muốn ngủ như thế này và không bao giờ thức dậy nữa.
Nhưng thực tế luôn đi ngược lại mong muốn của cô, cô không những không ngủ được lâu mà còn bị đánh thức khi chỉ mới ngủ được 3 giờ. Liếc nhìn điện thoại bên giường, một giờ sáng.
Cô nghe thấy giọng của dì Ngô, có vẻ như dì hết lời khuyên nhủ để cô đi xuống.
Giang Uyển nghe thấy âm thanh từ dưới lầu truyền tới.
Căn nhà này, chắc cũng chỉ khi có mặt cô thì những người trong gia đình mới đoàn kết một chút. Cô mệt mỏi không muốn nghĩ thêm nữa. Nhân dịp hôm nay, thôi thì có gì cô sẽ nói ra hết, cô quá mệt rồi. Khoác chiếc áo, cô bước xuống tầng.
Địch Tích Tuyết vừa nhìn thấy cô, sắc mặt đã lộ rõ vẻ không vui.
Lại đến Giang Thành, người bố của cô, ông ta vẫn giữ một thái độ giả tạo vô cùng, hỏi han: "Sắc mặt con sao kém vậy, có chỗ nào không khỏe sao?"
Cô bình tĩnh đáp: "Nếu bố để con ngủ yên một giấc chắc chắn sắc mặt của con sẽ tốt lên nhiều rồi."
Ông ta liền nói: "A Uyển à, con như vậy là chưa hiểu chuyện rồi, cũng chỉ là muốn con cùng ta đi ăn một bữa cơm, con lại có phản ứng như vậy. Dù gì ta cũng là bố của con, nếu đó là nơi không tốt, ta làm sao có thể để con đi được cơ chứ."
Cô gật đầu, đúng mực: "Ngày mai con phải học cả ngày rồi, bố bảo Giang Nguyện đi cùng bố đi."
Giang Nguyện là em gái cùng cha khác mẹ của cô, cũng là con gái ruột của Địch Tích Tuyết.
Địch Tích Tuyết nghe tới câu này thì tức giận đứng bật dậy: " Giang Uyển, cô nói câu này là có ý gì?"
Giang Uyển nhìn Giang Thành, rất muốn xem thái độ của ông ta sau khi lời nói dối bị bại lộ.
Giang Thành cau mày, trở nên mất kiên nhẫn, thẳng thừng nói: "Giang Uyển, nhân lúc tao còn nhỏ nhẹ mày hãy biết điều đi."
Ông ta nói với thái độ cứng rắn: "Mày không đi cũng phải đi."
Giang Uyển gật đầu, đi vào phòng bếp, cầm con dao làm bếp ra đưa đến trước mặt Giang Thành mà nói: "Được thôi, vậy ông Gi*t tôi luôn đi, rồi mang theo thể xác của tôi đi, lúc đó tôi sẽ không còn kháng cự nữa."
Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Giang Thành thật sự cầm lấy con dao lên trừng mắt nhìn cô, cô cũng không sợ.
Trong mắt người khác chỉ đơn thuần là ngọn cỏ bình thường, nhưng thực chất là một cây xương rồng đầy gai góc.
Địch Tích Tuyết bị cô làm cho sợ, vội vàng ra hiệu cho dì Ngô cất con dao đi.
Có thể là thấy như này không ổn, Giang Tђàภђ ђạ giọng nói: "Không phải mày lúc nào cũng mong muốn rời khỏi ngôi nhà này sao, mày nghĩ chỉ cần mày gả đi thì tao sẽ không quản mày nữa à?"
Giang Uyển không động đậy: "Tôi gả đi rồi thì các người sẽ buông tha cho tôi à, các người sẽ buông tha cho tôi sao. Không, các người làm sao có thể thứ, các người sẽ vắt kiệt tôi đến từng chút giá trị lợi dụng cuối cùng."
Lòng tham của con người mà, là vô đáy. Cô cùng không hi vọng họ nhận ra được điều này.