Quay trở lại về 7 tháng trước, có mặt tại hôn lễ được xem là thế kỷ của Tổng giám đốc cao cao tại thượng Tần Mặc Thiên cùng cô vợ xinh đẹp của mình Lam Diễm Nguyệt.
Có lẽ trong không khí náo nhiệt và hạnh phúc đấy, mọi người ai ai cũng vui vẻ chúc mừng cho đôi trai gái đang đứng trên sân khấu trước vị Cha xứ hiền hòa. Duy chỉ có một đôi mắt lúc này lại lóe lên 1 tia thương xót kỳ lạ.
Nam nhân nổi bật dưới trời biển với mái tóc màu bạch kim rực rỡ, từng cơn gió lùa qua khẽ lấp ló thấy được vết sẹo nơi thái dương. Có lẽ cả gương mặt của anh quá hoàn hảo vậy nên sự có mặt của vết sẹo đấy lại khiến Lord trở nên thu hút hơn.
Đi gần nửa cuộc đời người mới có thể gặp được một người để yêu, chỉ tiếc là vị thần tình yêu đã không mỉm cười với anh. Ngày hôm nay, người con gái anh đã trót đem lòng cảm mến khoác trên mình một chiếc váy cưới lộng lẫy thật sự xinh đẹp đến rung động lòng người mà chú rể đứng bên cạnh gương mặt tuấn mỹ, khí chất của bậc vương giả cao ngạo lại đáng tiếc không phải là anh.
Ở ngay gần đấy, đôi mắt trong veo của một cô gái xinh xắn lại đặt tầm nhìn lên anh, cô khẽ khều nhẹ cánh tay của người bên cạnh rồi nói nhỏ:
- Chị, chị, anh ta là ai vậy?
Nhã An nghe vậy liền chuyển tầm nhìn theo hướng của cô rồi trả lời:
- Lord, một người bạn của bọn chị.
- Vậy sao? Anh ta thật đẹp trai. Chị, hãy giới thiệu em đi.
Nhã An nghe vậy liền sửng sốt nhìn sang cô em gái của mình gắt nhẹ:
- Nhã Linh, em điên rồi sao? Lord không phải là một người bình thường đâu.
Cô nghe vậy tầm mắt vẫn chẳng rời khỏi anh, bình thản nói:
- Vậy thì sao? Chỉ cần em thích là được.
- NHÃ LINH, Lord - anh ta là người của xã hội đen, hơn nữa anh ta cũng sẽ không thích em đâu.
Cô nghe vậy mới chuyển tầm nhìn sang chị gái mình:
- Sao chị biết?
Nhã An lúc này mới thở dài nhìn về hướng của đôi nam nữ trên sân khấu:
- Vì người anh ta thích đang ở trên kia kìa.
Cô nghe vậy liền sửng sổ hét toáng lên:
- Chị Diễm Nguyệt sao?
Nhã An lúc này liền vội vàng lấy tay bịt miệng cô lại:
- Nhã Linh, em nói nhỏ thôi. Có biết đang là hôn lễ của cô ấy không?
Cô cảm thấy mình bị lỡ lời liền khép miệng lại nói nhỏ:
- Nhưng chẳng phải giờ chị ấy dã là vợ của người khác rồi sao? Vậy em vẫn còn cơ hội.
Nói rồi, cô liền lướt qua chị mình hướng thẳng đến chỗ anh. Nhã An thấy vậy khẽ gọi với theo:
- Nhã Linh, Nhã Linh, cái con bé này.
Gia Uy lúc này bế bé Khang trên tay liền lên tiếng:
- Nhã An, kệ nó. Anh thấy Lord cũng rất hợp với con bé đấy. Dù sao cũng nên để cậu ta quên đi Diễm Nguyệt.
Nhã An nghe vậy chỉ khẽ thở dài nhìn theo bóng lưng cô em gái nhỏ của mình.
Cô lúc này tiến lại trước mặt Lord, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt to tròn, bờ môi trái tim khẽ mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh, không ngại ngùng, không chần chừ, mạnh bạo nói:
- Chúng ta hẹn hò đi.
Lord nghe vậy liền nhíu mày khó chịu, anh thực sự ngoài Diễm Nguyệt ra là mẫn cảm với tất cả phụ nữ. Gương mặt vẫn giữ lại vẻ lạnh nhạt, không nói một lời, hai tay đút túi quay người đi.
Nhã Linh thấy vậy liền vội vàng chạy đến chắn ngang trước mặt anh:
- Anh phải trả lời tôi trước đã rồi mới được đi.
Lord nghe vậy có chút bực bội, khẽ gằn lên:
- Tránh ra.
Nhã Linh cũng chẳng vừa, hếch mặt lên nói:
- Muốn tôi tránh? Được thôi, chỉ cần anh đồng ý hẹn hò với tôi.
Lord lúc này gương mặt liền tối sầm lại, lần đầu tiên anh gặp một cô gái lại trơ trẽn đến mức độ như vậy. Đôi mắt nhìn cô có chút chán ghét, cảm thấy quá phiền phức liền lách qua người cô rồi đi thẳng không nói một lời.
Nhã Linh thấy vậy liền quay người lại nhìn vào bóng lưng của anh rồi nói với theo:
- Lord, tôi nhất định sẽ theo đuổi anh bằng được.
Giữa bãi biển hôm ấy là đầy rẫy những cánh hoa hồng bay trong gió, cô gái có gương mặt xinh xắn, đôi mắt trong veo lộ rõ sự si mê của tuổi trẻ, cô khẽ mỉm cười nhìn về hướng của người nam nhân ấy, trời đất lúc này lại như ngàn hoa nở rộ.
* * * * *
Ngày hôm sau, tại căn biệt thự được thiết kế theo lối phương Tây hiện đại, nam nhân ngồi trên ghế nổi bật với mái tóc màu bạch kim, đôi mắt sắc lạnh hướng đến người áo đen trước mặt, lạnh giọng nói:
- Chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ trở về nước.
Người đàn ông nghe vậy kính cẩn cúi đầu rồi đi ra ngoài, bỗng lúc sau lại quay trở vào:
- Bang chủ, ở bên ngoài có một vị tiểu thư nói muốn gặp ngài?
Lord nghe vậy khé nhíu mày, rồi lạnh giọng nói:
- Vị tiểu thư?.......Cho cô ta vào.
Người đàn ông quay ra, một lúc sau đi vào là một cô gái mặc trên mình chiếc váy tiểu thư màu hồng dịu dàng.
Cô thấy anh miệng liền nở một nụ cười rạng rỡ, khẽ đưa bàn tay lên vẫy vẫy:
- Xin chào.
Lord lúc này cả người toả ra hơi lạnh đến rùng mình, nhìn đến cô một tia chán ghét:
- Cô tại sao lại biết địa chỉ của tôi?
Nhã Linh nghe vậy gương mặt vẫn bình thản, tự nhiên đi đến chiếc ghế bên cạnh anh rồi ngồi xuống:
- Là anh rể tôi nói.
- Anh rể?
- Phải, Triệu Gia Uy chính là anh rể tôi.
Lord nghe vậy mới hiểu ra, rồi rất nhanh sau đó gương mặt lại chuyển hoá sắc lạnh, trong đầu không ngừng lặp lại cái tên “Triệu Gia Uy”.
- Có chuyện gì không?
- Tôi có chuyện muốn bàn với anh.
- Bàn với tôi?
Nhã Linh lúc này bờ môi khẽ cong lên ý cười tinh nghịch rồi đứng dậy đi lại bên cạnh hắn ngồi xuống:
- Chẳng phải tôi từng nói muốn chúng ta hẹn hò sao? Nếu anh còn chưa quyết định được thì chúng ta cùng bàn lại một chút.
Lord nghe vậy vẻ mặt vẫn giữ sự lạnh nhạt, anh đứng dậy nhìn xuống cô rồi lãnh đạm nói:
- Tôi không có hứng thú với chuyện đó, còn nữa ngày mai tôi cũng sẽ trở về nước vì vậy chuyện mà cô muốn bàn nên bỏ qua đi. Không tiễn.
Nói rồi, Lord liền đi thẳng lên lầu để lại cô ngồi đấy còn ngỡ ngàng.
Người nam nhân này, cô vừa nhìn liền đã ưng mắt, cô không ngại anh không yêu cô bởi vì cô sẽ dùng mọi cách để theo đuổi anh chỉ là tại sao anh lại trở về sớm như vậy?
Buổi chiều hôm ấy, âm thanh ồn ào từ dưới nhà vọng lên khiến anh tỉnh giấc. Lord có chút bực bội đi xuống lầu liền cảm nhận được mùi hương thơm dịu, anh theo hướng đấy mà đi thẳng vào trong bếp, bất giác lại khẽ nhíu mày lạnh giọng hỏi:
- Cô đang làm gì vậy?
Nhã Linh lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn anh rồi nở một nụ cười rạng rỡ:
- Chẳng phải mai anh đi sao, chỉ là làm bữa cơm chia tay thôi?
Bỗng chốc nụ cười của cô lại không khiến anh cảm thấy chán ghét, khẽ liếc mắt nhìn xuống bàn ăn đã được thịnh soạn, bất giác lại nói:
- Cô tự làm cả sao?
Nhã Linh lúc này đưa tay cởi chiếc tạp dề để sang một bên rồi tiến lại phía anh, vẻ mặt ngạo mạn tự tin mà nói:
- Phải, không thua kém gì nhà hàng 5 sao đâu.
Nói rồi, cô liền đẩy anh lại chiếc ghế nhấn anh xuống rồi cũng kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi vào sau đó gắp một chút thức ăn bỏ vào bát của anh rồi hướng đôi mắt háo hức lên gương mặt điển trai đó chờ đợi:
- Anh thử xem, tôi có nói quá không?
Lord thấy vậy nhìn cô rồi lại nhìn xuống bát của mình, bất giác bàn tay lại cầm lấy đôi đũa rồi gắp một miếng ăn thử. Quả thật khẩu vị cũng không tệ chỉ là gương mặt anh vẫn lạnh nhạt đến khác người.
Nhã Linh thấy anh cứ im lặng như vậy liền sốt sắng hỏi:
- Có ngon không? Sao anh cứ như khúc gỗ vậy, ngon hay không ngon cũng phải nói một tiếng chứ.
- Trong lúc ăn tôi không thích ồn ào.
Lord lạnh nhạt buông một câu khiến cô cứng họng, còn anh vẫn điềm đạm không nhanh không chậm dùng phần ăn của mình.
Không gian trong phút chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, bỗng bên tai anh lại vang lên tiếng sụt sùi kìm nén. Lord khẽ nhíu mày nhìn sang cô, lạnh giọng hỏi:
- Chuyện gì?
Nhã Linh lúc này hốc mắt đã đỏ ngàu, tay cầm đôi đũa khẩy từng hạt cơm một rồi lại nghẹn ngào nói:
- Anh không thể không đi sao?
Lord cũng khá bất ngờ với câu trả lời của cô, những tưởng cô vì câu nói lúc nãy của anh mà giận hờn không nghĩ là vì chuyện anh rời đi lại khiến cô như vậy, từ từ bỏ đôi đũa xuống rồi lãnh đạm nói:
- Không thể không đi.
Lời anh vừa dứt, Nhã Linh không kìm được mà liền khóc òa lên, cô không hiểu tại sao đối với anh lại có sự lưu luyến mãnh liệt đến như vậy dù chỉ mới gặp mặt. Có phải như người ta thường nói, gặp được nhau ở kiếp này là do duyên phận ở kiếp trước.
Lord thấy cô cứ khóc như vậy bỗng chốc lại lúng túng, với tay lấy một chiếc khăn giấy rồi đưa cho cô, thanh âm có chút trùng xuống:
- Sao lại khóc?
Nhã Linh đưa tay giật mạnh tờ giấy lau khô đi những giọt nước mắt rồi đứng bật dậy:
- Có lẽ ngày mai tôi sẽ không tiễn anh được, bởi vì tôi sợ bản thân không nỡ để anh đi. Nghỉ ngơi sớm, tạm biệt!
Nói rồi cô liền lướt qua anh rồi chạy thẳng ra ngoài. Lord ngồi đấy dõi theo bóng lưng cô tâm tình bỗng chốc lại trở nên phức tạp.
Trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, chúng ta sẽ gặp gỡ nhiều người khác nhau, có những cuộc gặp gỡ lưu luyến suốt đời không thể quên được, đó chính là duyên phận. Nhưng chẳng một ai có thể hiểu rõ được điều đó. Bởi trong cuộc sống này có những chuyện hữu duyên vô tình như người ta vẫn thường nói: “Theo tình, tình chạy – Chạy tình, tình theo”
* * * * *
Sáng hôm sau, tại sân bay, nam nhân tỏa sáng dưới bầu trời bởi mái tóc màu bạch kim nổi trội. Ngũ quan tinh xảo cùng vẻ ngoài lạnh lùng lại tạo nên một sức hút mê hoặc. Lord hai tay đút túi đứng giữa đường bay ấy khẽ nhìn về bầu trời xa xăm:
- Diễm Nguyệt, cảm ơn em đã đến và cho tôi biết thế nào là yêu một người. Chỉ tiếc là tôi không đủ phúc phận như cậu ta có thể cùng em chung một bầu trời này, vì là người đến sau chỉ cần em được vui vẻ tôi tình nguyện làm kẻ đứng ngoài hạnh phúc. Tạm biệt em, mối tình đầu!
Nói rồi anh liền quay người lại rồi lãnh đạm bước đi, bỗng chốc đôi chân chợt dừng bước khẽ quay đầu nhìn, rốt cuộc anh là đang tìm kiếm thứ gì? Lại cảm thấy bản thận có hành động kỳ lạ, khẽ cười giễu một cái rồi đi thẳng lên máy bay.
Trong khoang hành khách hạng sang, Lord theo số ghế trên vé mà tiến đến vị trí của mình, bỗng chốc hàng lông mày khẽ nhíu lại nhìn người ngồi ở ghế bên cạnh là một cô gái đang tựa vào ghế, gương mặt bị che đi bởi một quyển tạp chí. Anh có chút bực bội, rõ ràng anh đã dặn dò kỹ là phải mua hai vé cạnh nhau, bởi vì anh không thích có người khác ngồi ở bên cạnh mình vậy mà cô gái này lại trơ trẽn ngồi vào vị trí của anh.
Lord tiến lại gần chiếc ghế đó rồi lạnh giọng nói:
- Đây là chỗ của tôi.
Cô gái ấy nghe vậy cũng không bỏ quyển tạp chí trên mặt xuống, giọng có chút ngái ngủ:
- Tôi biết.
Câu nói của cô gái ấy thật sự khiến anh tối sầm mặt mũi:
- Vậy sao còn không chịu đứng lên.
Cô gái kia nghe vậy liền đưa tay lên bỏ quyển tạp chí xuống:
- Lord, anh thật là quá nhỏ mọn đấy, chẳng phải là mua hai vé sao? Anh cũng đâu ngồi hết được.
Anh lúc này có chút ngỡ ngàng nhìn người trước mặt mình rồi gọi tên:
- Nhã Linh.
Cô nhìn anh khẽ cười một cái, rồi tinh nghịch vẫy tay:
- Lord, xin chào.
- Nhã Linh, cô làm gì ở đây?
- Anh nhìn mà không biết sao? Đi theo anh đấy.
Lord nghe vậy có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh trở lại vẻ bình thường lãnh đạm nói:
- Tôi không có đùa, máy bay sắp cất cánh rồi, hãy mau xuống đi.
- Lord, em quyết định rồi, em nhất định theo anh!
- NHÃ LINH!
Cô không để tâm đến biểu hiện của anh, lại lấy quyển tạp chí che lên mặt mình rồi nói:
- Em mệt rồi, ngủ đây. Đến nơi nhớ gọi em dậy.
Bị cô phớt lờ như vậy gương mặt Lord chợt tối sầm lại, bất đắc dĩ mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Truyện Mỹ Thực
Cùng lúc đấy, giọng nói của nữ tiếp viên vang lên qua hệ thống loa của từng khoang: “Máy bay của chúng tôi chuẩn bị cất cánh trong ít phút nữa, để đảm bảo an toàn để nghị Quý khách ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn và tắt các thiết bị thu phát sóng FM như điện thoại di động và máy tính xách tay...Xin cảm ơn và chúc Quý khách có một chuyến bay thượng lộ bình an!”
Cô gái dấu mặt sau cuốn tạp chí khẽ mỉm cười một cái rồi nghiêng đầu tựa vào vai anh, Lord thấy vậy có chút bất ngờ, bỗng chốc tâm tình lại xuất hiện một cảm giác khó tả, không phải chán ghét nhưng cũng không hẳn là yêu mà là một thức cảm xúc lưng chừng ở giữa đến khó nói, cả đường bay họ cứ bình lặng cạnh nhau như vậy
* * * * *
Một cái kết không nhất thiết phải là đám cưới tuyệt mỹ, không nhất thiết phải có một gia đình hoàn hảo. Chỉ cần có một người cam tâm tình nguyện vì mình mà theo đuổi đã là một cái kết viên mãn!