Kiều Tích nhìn tới nhìn lui, những đồ có thể mang đi cũng chỉ là vài bộ quần áo cùng với một ít sách của Minh Ngật thôi.
Cô trước hết sắp xếp quần áo, sau đó mới đi ra ngoài xem thử Minh Ngật.
Anh đang ngồi trên ghế sofa, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kiều Tích thử thăm dò nói: "... Em đặt vé máy bay ngày 27 rồi?"
Chỉ là hình như người đàn ông không nghe thấy lời cô nói, vẫn như cũ ngồi đờ ra.
Kiều Tích thở dài, lại quay lại phòng ngủ.
Mãi đến tối trước khi đi ngủ, Minh Ngật mới giống như nhớ ra chuyện gì, vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ, "Quên không pha sữa cho em uống rồi, em đừng ngủ nhé, anh đi đun nước."
Kiều Tích lúc này đã rửa mặt xong, đang nằm trên giường đọc báo.
Vừa nghe anh nói như vậy, trong nháy mắt cảm thấy có gì đó nghẹn ứ trong lòng, tủi thân nhìn anh: "... Anh không còn quan tâm em nữa rồi."
Minh Ngật tự biết mình đuối lý.
Mấy ngày nay trong lòng anh chứa đầy tâm sự, xác thực là không chăm sóc cô tốt.
Thấy bộ dáng này của anh, Kiều Tích cũng không giả bộ nữa, lập tức cười ra tiếng: "Được rồi! Sữa em tự pha rồi uống rồi, trêu anh một chút."
Cô cũng đâu có quý giá như vậy, sao có thể bởi vì loại chuyện nhỏ này mà cáu kỉnh với anh được.
Minh Ngật rốt cuộc thở phào một hơi.
Cô đặt báo sang một bên, giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh... không có chuyện gì muốn nói với em sao?"
Không ngờ cô lại hỏi như thế, Minh Ngật sửng sốt, do dự một lúc lâu sau đó mới chần chừ mở miệng nói: "Tích Tích, em có thể... ở lại đây với anh thêm mấy ngày không?"
Kiều Tích cười rộ lên.
Cô sớm đã đoán được.
Minh Ngật ngồi xuống giường, ôm cô vào trong lòng, sau đó nhẹ giọng nói: "Đại hội Toán học..., sau này hẳn là còn có thật nhiều cơ hội."
Thế nhưng chỉ huy hiện trường phóng vệ tinh, lại là một lần cuối cùng.
***
Ngày phóng vệ tinh, 3 giờ chiều, nhân viên của căn cứ đã tập trung nhóm người nhà lại một chỗ để cùng nhau đi tới khu vực dành cho khán giả quan sát cách sân phóng 2km.
Minh Ngật mới 5 rưỡi sáng đã đi đến trung tâm chỉ huy rồi, trước khi đi còn cố ý dặn cô: "Anh không ở bên, em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Thân thế không thoải mái thì kêu người đưa em về nghỉ ngơi."
Lúc ấy cô đang ngủ say, ghét bỏ anh dong dài phiền phức, bây giờ nhớ lại đã quên mình nói gì đuổi anh đi rồi.
Hiện tại Kiều Tích đang ở trong nhóm người nhà chuẩn bị nhìn vệ tinh được phóng, lại cảm thấy nhớ anh không chịu nổi.
Bụng Kiều Tích lúc này đã rất rõ rồi, mọi người thấy cô là phụ nữ có thai liền rất quan tâm chăm sóc cô, vừa cho quạt mát vừa cho ghế ngồi.
Một chị gái bên cạnh nói chuyện với cô: "Em đến đây lần thứ mấy rồi?"
Kiều Tích có chút ngượng ngùng, "Lần đầu tiên ạ, bọn em vừa mới kết hôn."
Chị gái liếc nhìn cô một cái, cười rộ lên: "Vừa nhìn là biết đang ở trong thời kỳ trăng mật."
Nói rồi chị ấy lại nghiêm mặt: "Chồng em cũng thật ra, sau này còn nhiều cơ hội, sao lại bắt thai phụ lăn lộn đường xa tới đây làm gì?"
Vừa nghe thấy người khác nói anh không tốt, Kiều Tích liền kích động muốn bảo vệ anh: "Là em nháo đòi tới, không liên quan đến anh ấy đâu!"
Vừa nói xong, thấy chị gái này cười híp mắt nhìn mình, Kiều Tích cũng cười đáp lại.
Chị gái lại hỏi: "Đã nghĩ ra tên cho em bé chưa?"
Kiều Tích cười rất dịu dàng: "Một bé tên "Phiếm", một bé tên "Hàm", tên đều là một chữ duy nhất."
Chị gái có phần ngạc nhiên: "Thai đôi hả?"
Kiều Tích gật đầu, xoa xoa cái bụng, cười đến mặt mày đều sáng bừng.
Có một bé nhỏ hơn, luôn trốn ở phía sau bé lớn, lúc trước ở Bắc Kinh tháng của cô còn ít, kiểm tra mấy lần cũng chưa từng phát hiện ra.
Vẫn là ngày hôm qua cô đi khám ở bệnh viên huyện trên trấn, bác sĩ nghe thấy tâm thai thứ hai.
Nhóc con xấu xa núp phía sau kia khiến cô và bô chúng nó bị dọa một trận đứng tim luôn.
Đúng 7 giờ tối, sau khi kiểm tra xong lần cuối, trung tâm chỉ huy rốt cuộc phát lệnh phóng.
Một tiếng vang thật lớn cách đó 2km truyền đến, không khí quanh cô như là bị xé rách, dù đã chuẩn bị tốt thiết bị bảo vệ tai thế nhưng Kiều Tích vẫn cảm thấy màng nhĩ mình đau muốn nứt ra.
Động cơ vệ tinh hoạt động sinh ra một lượng nhiệt lượng cực lớn, cho dù là ở khoảng cách xa thì vẫn có thể cảm nhận được gió nóng đập vào mặt.
Hai bé con trong bụng hình như cũng bị ảnh hướng, bất an mà đạp đạp bụng mẹ chúng.
Kiều Tích lấy tay che bụng, thậm chí còn cảm nhận được tiểu tử kia đang đá vào tay cô, một cái lại một cái.
"Bé con, suỵt." Kiều Tích ngửa đầu nhìn vệ tinh bay về phía chân trời, nhẹ giọng mở miệng, "Chúng ta sắp được cùng bố con về nhà rồi."
***
Trước khi Kiều Tích một ngày, Minh Ngật đã mơ một giấc mơ cực kỳ đáng sợ.
Xác thực là mộng trong mộng.
Trong cơn mơ, đồ mít ướt của anh ở phòng sinh gào khóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm mới sinh được, anh cũng ở ngoài phòng bệnh giữ tròn 3 ngày 3 đêm.
Chờ đến sáng ngày thứ 3, khi nắng sớm vừa chiếu qua khe kính, trong phòng sinh rốt cuộc truyền đến tiếng khóc nỉ non.
Chỉ là thần kinh căng thẳng của Minh Ngật vẫn không dám thả lỏng, anh chặn lấy một vị y tá đi từ trong phòng sinh ra, khẩn trương hỏi: "Vợ tôi có ổn không?"
Y tá gật gật đầu, cười nói: "Vẫn ổn."
Viên đá treo trong lòng Minh Ngật suốt 3 ngày rốt cuộc cũng đặt được xuống.
Qua mấy phút, lại có một vị y tá một trái một phải ôm hai bé con ra, vui vẻ cười nói với anh: "Người mẹ còn chưa ra được, anh xem hai đứa bé trước nhé."
Minh Ngật đột nhiên sinh ra vài phần dự cảm không tốt: "Đây là... "
Y tá cười híp mắt nói: "Sau này anh phải đối xử tốt với vợ anh đấy, nhìn xem, cô ấy sinh cho anh tận 2 thằng nhóc mập mạp này!"
Hai thằng nhóc mập mạp...
Thằng nhóc mập mạp...
Thằng nhóc...
Cả người Minh Ngật vã mồ hôi giật mình tỉnh lại từ trong mộng!
Hai thằng nhóc mập mạp!
Minh Ngật thở phì phò, âm thầm an ủi chính mình------
Mộng trái ngược với thực, mộng đều trái với hiện thực.
Ngay lúc anh đang lầm bầm may mắn thì đột nhiên phòng bên cạnh truyền đến tiếng trẻ con khóc vang dội.
Minh Ngật còn đang ngồi trên giường đau khổ suy nghĩ tại sao nhà mình lại có tiếng trẻ con khóc thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Kiều Tích một trái một phải ôm hai thằng nhóc béo đi tới-----
Hình ảnh kia cùng với hình anh ảnh nhìn thấy trong mơ giống nhau như đúc!
Lẽ nào vừa rồi không phải là mơ?
Đồ mít ướt thật sự sinh rồi???
Chỉ là đồ mít ướt dịu dàng hiểu lòng người nay lại dựng lông mày lên, bỏ hai đứa bé vào trong иgự¢ anh, sau đó nói------
"Mấy giờ rồi mà còn chưa chịu rời giường hả? Mau đưa hai đứa con trai của anh đi tắm đi!
Hai đứa con trai...
Con trai...
Con trai...
Trong một đêm sinh ra tận hai đứa con trai béo, Minh Ngật cố nén bi thương, vực lại tinh thân ôm hai thằng con béo nhà anh đi đến bờ sông tắm.
Thật sự là quá bất ngờ, Minh Ngật vừa cầm gáo gỗ múc nước tắm cho hai đứa bé, vừa xuất thần suy nghĩ, tại sao anh lại rơi vào tình huống này.
Trong lúc anh đang thất thần suy nghĩ, đột nhiên có một trận gió yêu ma quỷ quái thổi đến, không nói tiếng nào liền thổi mất hai đứa bé trong lòng anh đi.
Ngay sau đó, hai đứa bé được bọc tã lót cứ thế bị thổi ra giữa sông, rồi ầm một tiếng rơi xuống.
"!!!"
Minh Ngật phục hồi tinh thần lại, lúc này liền "Ùm" một tiếng nhảy xuống sông, cố gắng đoạt lại con trai mình, "Con trai của bố!!!"
Minh Ngật đột nhiên cảm thấy rất bi thương.
Bởi vì anh còn chưa kíp biết hai đứa con trai của anh tên là gì.
Nghĩ tới đây, Minh Ngật rốt cuộc không nhịn được nữa khóc thành tiếng.
Nhưng đúng vào lúc này, thần sông liền xuất hiện.
Nhìn người đàn ông ở giữa sông đau khổ gào khóc, thần sông chậm rãi mở miệng nói: "Vì sao con khóc thương tâm như vậy?"
Minh Ngật: "Hai đứa con của con rơi xuống sống rồi."
Nghe vậy, thần sông liền vô cùng thông cảm, lập tức chìm vào đáy sông. Chỉ chốc lát sau, thần sông vớt lên hai bé gái, hỏi anh: "Hai bé gái này có phải con của con không?"
Minh Ngật: "!!!"
Minh Ngật cô gắng giữ cho mình tỉnh táo lại.
Anh thế mà lại trải qua câu chuyện thời tiểu học!
Thầy giáo tiểu học đã từng dạy anh câu chuyện chiếc rìu vàng và chiếc rìu bạc!
Dựa theo câu chuyện đó, nếu như hiện tại anh mạo nhận 2 bé gái này là con của anh thì chỉ sợ cái gì anh cũng không có.
Nhưng nếu anh nói thật thì nhỡ đâu thần sông lại nghĩ anh là người thành thực, không những trả cho anh hai đứa con trai béo kia về, mà còn có thể tặng miễn phí 2 bé gái này cho anh!
Nghĩ như vậy, Minh Ngật liền nghiêm túc lắc đầu, "Không phải."
Vì vậy thần sông lại chìm vào đáy sông, chỉ chốc lát sau lại ngoi lên lần nữa, lần này là mang theo một đôi bé gái càng xinh đẹp càng dễ thương hơn, "Hai đứa bé này, là con của con sao?"
Minh Ngật nín thở, đè nén tâm tình kích động trong lòng, nét mặt vẫn nghiêm túc như đầu.
Anh lắc đầu, phủ nhận nói, "Không phải ạ."
Thần sông lần thứ ba chìm xuống sống, lần này rốt cuộc cũng vớt được lên 2 thằng nhóc béo, "Hai đứa bé này chắc là con của con rồi chứ?"
Minh Ngật cố đè nén sự ghét bỏ trong lòng, rất trầm ổn mà gật đầu một cái: "Đúng rồi, đây chính là hai đứa con của con."
Thần sông hài lòng gật đầu, tán thưởng nhìn anh, "Chàng trai, thái độ làm người của con rất thành thực, ta quyết định sẽ thưởng cho con."
Minh Ngật mím môi thật chặt, sợ rằng sau đó mình sẽ cười như điên.
Nói rồi, thần sông vung tay lên, trong nháy mắt trước mặt Minh Ngật có thêm 4 cái bọc nữa.
Đột nhiên có thêm 4 đứa bé gái, tâm trạng Minh Ngật vốn dĩ đang nặng nề như mây đen đột nhiên vui vẻ hẳn lên.
Anh thậm chí còn vô cùng sung sướng mà hôn hai thằng nhóc béo trong lòng, hiền lành nói: "Sau nay không được bắt nạt em gái đấy."
Nói rồi Minh Ngật liền đi tới kiểm tra bọc tã lót.
Chỉ là, khi đến gần Minh Ngật mới phát hiện ra...
Đã nói là bé gái đâu rồi???
Vì sao... anh hiện tại lại có đến tận 6 thằng nhóc béo giống nhau như đúc???
Minh Ngật lần thứ hai mồ hôi đầy người giật mình tỉnh lại từ trong mộng.
Lần này, là thật sự tỉnh mộng.
Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Kiều Tích, Minh Ngật bình phục lại hô hấp của mình, sau đó liền rón rén đưa tay sờ bụng cô.
Vẫn còn to...
Xác thật tất cả những hình ảnh kia đều là do mình mơ, Minh Ngật mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật sự là mơ thôi, đồ mít ướt chỉ bầu một đứa, làm sao có thể có hai thằng nhóc đươc?
Thật sự là buồn cười!
Nhưng tận lúc này, Minh Ngật vẫn có chút nghĩ mà sợ.
Anh lặng lẽ ngồi dậy, một tay nhẹ nhàng phủ lên bụng Kiều Tích, sau đó nhỏ giọng nói: "Bé con, nếu như con là nữ thì đừng lên tiếng, nếu như con là nam thì kêu hai tiếng đi."
Trong bóng tối, Minh Ngật lẳng lặng ngồi bên giường, đợi 5 phút đồng hồ cũng không nghe được bất cứ âm thanh gì.
Xác định là bé gái, Minh Ngật mới yên lòng, rất hài lòng mà nằm xuống ngủ.
Không đến 12 tiếng sau, Kiều Tích đang ngồi trong sân làm mồi bắt cá thì đột nhiên đỡ thắt lưng kêu hai tiếng.
Nước ối của cô vỡ rồi, muốn sinh rồi.
Trong vòng 1 tiếng, một nhà Minh gia đều chạy đến bên ngoài phòng sinh,
Minh Ngật gấp đến độ đi lại xoay vòng vòng, giống y như con quay.
Chúc Tâm Âm thấy anh liền phiền không chịu được: "Con có tiền đồ một chút đi! Tích Tích rèn luyện cơ thể rất rốt, mẹ cũng không có nuôi đứa bé trong bụng quá mập, cho dù là sinh hai----- "
Nói đến đây, Chúc Tâm Âm liền đột nhiên im lặng.
Minh Ngật hậu tri hậu giác nhận điều gì đó: "Hai? Hai gì?"
Chúc Tâm không nói được nữa, Uyển Uyển ở bên cạnh tiếp lời: "Dù cho chị ấy có sinh mất 2 tuần, 2 tháng, 2 năm cũng không có vấn đề gì!"
Minh Ngật vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra gì cả.
Chẳng qua, không đợi anh nghĩ ra nguyên do, bên trong phòng sinh liền truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Sinh rồi!
Chỉ chốc lát sau, y tá đẩy cửa phòng sinh, ôm một bọc tã lót ra, trước hết là nhìn Uyển Uyển nháy nháy mắt, sau đó mới quay sang Minh Ngật nói: "Bố mau tới xem này, là một bé trai mập mạp."
Minh Ngật trong nháy mắt biến thành Ám Ngật: "???"
Người thân cả nhà đứng phía sau anh đều cố nén cười.
Minh Ngật không yên lòng mà nhìn con trai vừa mới sinh.
Cũng tạm được, miễn cưỡng thì cũng đẹp trai... Chỉ là, hiện tại anh muốn nhìn cô vợ nhà mình hơn.
Tiểu tử béo bị cụ nội, ông nội, bà nội và cô thay phiên nhau ôm, thay phiên nhau thưởng thức.
Uyển Uyển nắm lấy bàn tay đầy thịt của thằng nhóc, cười híp mắt nói: "Tiểu Thu Béo, cô là cô cháu này!"
Minh Ngật sửa lời cô: "Đây không phải Tiểu Thu Béo."
Suy nghĩ một chút, anh nghĩ ra một nhũ danh rồi nói: "Gọi là Tiểu Dưa đi."
Nói xong, anh lại hết sức chăm chú nhìn vào phòng sinh đóng chặt cửa.
Cũng may rất nhanh, Kiều Tích liền được y tá đẩy ra ngoài.
"Tích Tích." Minh Ngật theo sau, ngồi xổm xuống bên giường đẩy, một cầm lấy bàn tay lộ ra ngoài của cô, một tay xoa xoa trán, "Đau không? Muốn ăn cái gì? Anh đi mua cho em."
"Anh họ." Thật ra, sau khi sinh sắc mặt Kiều Tích vẫn hồng nhuận, tinh thần rõ ràng vấn rất tốt, nhưng lúc này cô lại tủi thân căn môi, một bộ dạng lã chã chực khóc nói, "Em làm một chuyện không tốt, anh có thể tha thứ cho em không?"
Có thể có thể có thể!
Đương nhiên có thể!
Cô nói có hơi quá rồi, có cái gì mà tha thứ với không tha thứ chứ?
Nếu như hiện tại cô muốn đi phóng hỏa chơi, vậy thì anh sẽ lập tức xuống dưới mua bật lửa về cho cô!
Minh Ngật ngắt lời cô, "Em đừng nói nữa, chờ sau khi nghỉ ngơi tốt thì em muốn đi Gi*t người hay phóng hỏa anh cũng đều đi với em."
Thật không có nghiêm trọng như Gi*t người phóng hỏa đâu.
Kiều Tích chột dạ nhìn anh, "Chính là có một việc, em lừa anh thật lâu."
Minh Ngật trong nháy mắt biến thành lúc sáng lúc tối Ngật: "???"
Sau khi xác nhận cô mang thai đôi, anh họ thì đúng lúc đang có nhiều chuyện cần lo, cô không muốn nói chuyện này cho anh biết, không nghĩ tới thế mà Uyển Uyển lại ủng hộ nhiệt tình.
Uyển Uyển vẫn luôn biết anh trai nhà mình muốn có một cô con gái.
Cô liền lập tức sung sướng nghĩ ngợi rồi nói: "Chị Tiểu Kiều, nếu như chị sinh được tận 2 bé trai thì... "
Đến lúc đó y tá ôm một đứa bé ra ngoài, nói: "Tiên sinh, đây là con trai của anh, xin kiểm tra kỹ và nhận lấy."
Không đợi anh trai kịp phục hồi tinh thần lại từ trong đau thương, một y tá khác lại ôm tiếp một thằng nhóc nữa ra, "Tiên sinh, xin lỗi, vừa rồi mang thiếu một đứa."
Chỉ mới nghĩ đến biểu tình đó của anh trai thôi là Uyển Uyển liền hưng phấn không chịu được,
Kiều Tích: "..."
Lúc trước cô vẫn luôn hoài nghi việc Minh Ngật và Uyển Uyển có chỗ nào giống anh em ruột, hôm nay xem ra, hai người này xác thực có khả năng không phải anh em ruột đâu.
Chẳng qua, cũng may là cô sinh được một đôi long phượng.
Tuy rằng có khiến anh kinh sợ, nhưng nhất định là anh cũng sẽ vui mừng.
Nghĩ vậy, Kiều Tích liền nâng một bên cánh tay vẫn khư khư đè nặng lên.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo đang nằm trong tã lót liền lộ ra.
Lúc sáng lúc tối Ngật: "..."
Thấy anh ngây người, Kiều Tích đột nhiên nhớ tới, em bé nhỏ như vậy, nhìn không ra được nam hay nữ.
Vì vậy cô đành phải ho nhẹ một tiếng, giới thiệu cho em bé: "Tiểu Thu, đây là bố con này."
Lúc sáng lúc tối Ngật trong nháy mắt liền biến thành Minh Ngật: "!!!"
Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, Tiểu Thu đang gặm ngón tay liền hiếu kỳ mở mắt ra nhìn.
Uyển Uyển rất đúng lúc mà ôm Tiểu Dưa đặt xuống bên cạnh Tiểu Thu so so, "Oa! Có phải là cháu ăn hết phần của mình rồi ăn tranh cả phần của Tiểu Thu không? Cháu to gấp đôi Tiểu Thu luôn này!"
Tiểu Dưa hứng phấn "a a" 2 tiếng, vô cùng vui vẻ thừa nhận sự lên án của cô mình, sau đó liền quơ cánh tay, bắt lấy ngón tay của em gái.
"A!"
"A!"
Hai đứa dường như cảm nhận được đối phương, cùng nhau nhếch môi nở nụ cười.
***
Trong lúc mang thai Kiều Tích vẫn kiên trí tập luyện thân thể thế nên tinh thần và thể lực của cô đều rất tốt. Mặc dù là sinh mổ nhưng cô vẫn khôi phục rất nhanh, vừa hết tháng ở cữ liền quay về công ty đi làm.
Nhiệm vụ chăm sóc bé con đương nhiên là rơi trên đầu Minh Ngật.
Sau khi thôi việc tại sở nghiên cứu, Minh Ngật liền về nhà chờ thi Tiến sĩ. Bởi vì bỏ lỡ mất thời gian đăng ký thi Tiến sĩ của năm nay nên anh đành phải đợi đến sang năm.
Bởi vì luận văn của anh và giáo sư Scholze được công nhận, hơn nữa có giáo sư Giang đề cử thế nên anh đã được khoa Toán của đại học P tuyển thẳng không cần thi.
Hiện tại, anh đang học năm nhất Tiến sĩ ở đại học P, và cũng đang nhận nhiệm vụ trông hai đứa nhóc con ở nhà.
Kiều Tích biết đại học P là một trường đại học rất tốt, thế nhưng cô vẫn không nhịn được cảm thấy buồn vô cớ.
Giáo sư Scholze năm đó, cũng là thiếu niên thiên tài, trải qua bệ phóng IMO, thầy ấy 23 tuổi đã lấy được MIT tenure (giáo chức chung thân), 25 tuổi được thăng lên làm giáo sư và nhận được giải thưởng Fields danh giá khi mới vừa 30.
Kiều Tích vốn tưởng rằng, Minh Ngật cũng sẽ đi con đường như vậy.
Trái lại với cô, Minh Ngật đối với chuyện này lại hết sức không để ý.
Anh hôn nhẹ cô, thật lòng nói: "Sau khi có Tiểu Thu Béo, anh liền cảm thấy nhân sinh giống như chỉ mới bắt đầu thôi."
Kiều Tích: "???"
Minh Ngật nhanh chóng nhận ra gì đó, rồi đành bổ sung thêm: "... Sau khi có Tiểu Dưa và Tiểu Thu."
Nhưng cô vẫn có chút khổ sở: "Anh muốn nhìn thấy anh nhận được giải thưởng Fields."
Giải thưởng Fields chính là Nobel trong giới Toán học, 4 năm tổ chức một lần, chỉ trao cho những nhà Toán học dưới 40 tuổi.
Minh Ngật nghe xong thì lại nở nụ cười: "Anh năm nay mới 27 tuổi, còn 3 năm nữa mới đến lúc... "
Ngẫm lại thì cũng không tính là rất khó.
Đương nhiên, trước mắt mà nói thì so với chuyện lấy được giải thưởng Fields thì còn có chuyện quan trọng hơn nhiều-----
Anh nhìn thoáng qua giờ trên đồng hồ đeo tay, sau đó liền lấy xe em bé của Tiểu Thu ra, nhanh chóng muốn ra ngoài.
Ba giờ chiều mỗi ngày, Sâu Béo đều sẽ đẩy theo xe em bé chở Tiểu Gu đến khu dành cho trẻ em chơi ở đại viện, hưởng thụ sự ca ngợi dành cho đứa bé đẹp nhất đại viên không quân này.
Chẳng qua, hết thảy những điều đó, 10 phút sau liền muốn chấm dứt rồi.
Minh Ngật giúp bé con nhà mình chỉnh lại cái nơ bướm màu hồng nhạt, sau đó nói: "Tiểu Thu, ngồi vững nhé, bố lên đường đây."
~~~~Hoàn chính văn~~~~