Mặc dù đột nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người khiến Dụ Hâm có vài phầm xấu hổ, nhưng cô lại nhanh chóng lấy hết dũng khí, nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói mặc dù có vài phần run run nhưng vẫn đề cao âm lượng nói-----
"Minh lão sư, mặc dù, mặc dù bình thường anh rất lạnh lùng cũng không hay nói chuyện cùng với mọi người, thoạt nhìn không có kiên nhẫn đối với người khác, nhưng em biết trong lòng anh chắc chắn không như thế... "
Minh Ngật cắt đứt lời cô ta, lạnh như băng mở miệng: "Trong lòng tôi chính là nghĩ như thế."
Dụ Hâm ngẩn người, nhưng rất nhanh lại cười rộ lên: "Minh lão sư, anh đừng nói như vậy, em biết, anh là một người đặc biệt tốt."
Minh Ngật nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng trước mặt mình.
Anh thậm chí hoài nghi một giây sau, trong miệng cô ta sẽ tuôn ra câu "Minh lão sư kính mến".
Đương nhiên, điều anh muốn hơn lúc này chính là, ai cho cô ta cái dũng khí tỏ tình với anh thế?
Dụ Hâm nhìn anh, trên mặt đã đỏ ửng.
Cô ta nhỏ giọng nói: "Lúc em vừa tới đây, lần ra ngoài làm việc đó, em đã không cẩn thận giẫm phải hố tuyết, chính là anh ôm em ra... "
Minh Ngật đứng đó cau mày, giọng nói nghiêm nghị sửa lại lời cô ta: "Đừng có nói linh tinh, tôi là "xách" cô lên."
Vừa nói xong, Minh Ngật vốn muốn quay đầu lại xem phản ứng của Kiều tích, nhưng anh lại cảm thấy, nếu làm thế thì có vẻ là có tật giật mình, vì thế đành phải khó khăn nhịn xuống.
Dụ Hâm lè lưỡi, vết đỏ trên mặt vẫn chưa tan.
Minh Ngật cảm thấy có một số việc cần phải nói ra cho rõ ràng: "Tôi xách cô lên, là bởi vì cô giẫm phải đồ của tôi."
Dụ Hâm: "?"
Dừng hai giây, sau đó Minh Ngật tiếp tục lạnh lùng giải thích-----
"Vòng cổ vợ tôi tặng rơi vào trong tuyết, cô đi không nhìn đường, giẫm phải nó."
Dụ Hâm: "???"
Đương nhiên, cùng lúc đó, Kiều Tích cũng lâm vào một mảnh ௱ôЛƓ lung.
Vòng cổ gì cơ?
Cô tặng vòng cổ cho anh lúc nào???
Hay là... giỏi lắm Minh Ngật, anh có đến mấy em gái tốt hả?
Bên kia, đột nhiên biết được tin người mình thích đã có vợ, trải qua vài giây ngắn ngủi đứng ngốc, Dụ Hâm nhanh chóng phản ứng kịp, sau đó trong hốc mắt liền đầy nước.
Minh lão sư làm sao có thể có bạn gái?
Dụ Hâm quả thật không thể tin tưởng được.
Ngay cả đồng nghiệp 7 năm, cùng đến trạm nghiên cứu với Minh Ngật là Chử lão sư cũng từng nói qua, cứ 1 tuần 7 ngày thì có đến 3 ngày anh ta nhìn thấy Minh Ngật đi tất không phải là một đôi.
Minh lão sư như vậy, thì làm sao có thể có bạn gái???
Đúng vào lúc này, bếp trưởng vẫn luôn chuẩn bị kinh hỉ cho buổi tối ngày hôm nay đã đi ra ngoài, còn đẩy theo một xe bánh ga to từ trong khu bếp ra.
Ở Nam cực, bánh ga to tươi sốt nóng hổi như thế này là cực kỳ hiếm khó.
Tháng trước là sinh nhật 50 tuổi của Phùng lão trưởng trạm mà bếp trưởng cũng tiếc mấy quả trứng gà quý báu làm bánh sinh nhật cho ông ấy, chỉ làm một chiếc bánh thọ đào lớn (*), cắm mấy ngọn nên lên giả làm bánh sinh nhật.
(*) Là một loại bánh hạt sen.
Lúc này, nhìn thấy hai chiếc bánh sinh nhật lớn như vậy, gần như toàn bộ nhân viên trạm nghiên cứu đều thoáng cái hưng phấn hẳn lên, ồn ào náo nhiệt hỏi thăm-----
"Có ai sinh nhật sao? Ai đấy ai đấy?"
"Không biết, nhưng mà thật sự có mặt mũi! Tháng trước không phải trưởng trạm cũng không có bánh ga to sao?"
Vừa thấy chiếc bánh vừa lớn vừa tròn, bên trên còn được trang trí bằng rất nhiều hoa quả - mặc dụ chỉ là hoa quả đóng hộp, nhưng Kiều Tích và Lộc Tiểu Manh đều bị hấp dẫn, trong nháy mắt đều ném chuyện Minh Ngật được tỏ tình ra sau đầu.
Ánh mắt Lộc Tiểu Manh sáng lên: "Hóa ra kinh hỉ mà bếp trưởng nói là cái này!"
Thật sự là rất lâu không được ăn bánh ga to rồi, thế nên lúc này Kiều Tích cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, hai mắt cũng sáng lên: "Có thể ăn luôn không? Hay là phải ăn cơm xong mới được ăn?"
Bếp trưởng cười híp mắt đẩy xe bánh đi qua hơn nửa căn tin, đẩy đến trước mặt Minh Ngật.
Một số đôi mắt sắc bén đã tia được chữ trên mặt bánh, sau đó liền liên tiếp có những tiếng hít khí xuýt xoa.
"Mẹ nó? Như vậy thú vị sao? Tôi đã ngửi được vị chua rồi đấy!"
"Tự nhiên đi kiếm chuyện làm gì? Tên khôn kiếp nào muốn ăn đòn à?"
"Hừ... mấy người không phát hiện tên ký bên dưới sao?"
Lộc Tiểu Manh đứng lên, tò mò nhón chân ngiêng người nhìn.
Cô ấy ௱ôЛƓ lung đọc ra mấy chữ nhìn được -------
"Nụ, nụ hôn đầu... 10 năm vui vẻ... M, i, n, g?"
Kiều Tích nghe được thì ngẩn người, nhưng rất nhanh liền phản ứng được, trong nháy mắt gương mặt trắng noãn liền đỏ bừng lên.
Cái gì thế không biết...
Anh họ thật sự rất thiếu đòn!
Xe bánh một đường thẳng tiến đến trước mặt Minh Ngật.
Dụ Hâm đứng cạnh anh cũng nhìn thoáng qua chữ trên mặt bánh, trong lúc nhất thời sắc mặt trở nên rất khó coi.
Ngồi ở bên người Dụ Hâm là Tôn Hi Lăng nhìn thấy bộ dạng này của cô ta thì cũng đứng dậy nhìn xem. Sau khi xem xong thì nụ cười trên mặt cũng nhanh chóng trở nên cứng ngắc.
Đương nhiên, Minh Ngật vẫn chưa chú ý đến phản ứng của hai người bọn họ.
Anh lấy một con dao nhỏ dài trên chiếc đĩa sứ trắng gần đó rồi quay đầu nhìn về phía bên kia phòng ăn.
Tầm mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô gái đang đỏ mặt ở phía kia.
Mặc dù đồ mít ướt một lời không hợp liền không để ý đến anh, mặc dù đồ mít ướt luôn luôn nhấc quần lên là tỏ ra không quen biết anh, mặc dù hôm nay đồ mít ướt đã cùng anh náo loạn hơn 5 tiếng đồng hồ...
Nhưng Minh Ngật cảm thấy, vợ của mình mà, mình phải thương yêu nhiều hơn một chút cũng phải thôi.
Về chuyện anh vì làm bánh cho cô mà không được ăn trứng tháng này và tháng sau, Minh Ngật quyết định sẽ không chủ động nói ra, anh sẽ chờ cô tự mình phát hiện.
Giống như hồi cấp 3, đồ mít ướt biết anh phải gặm bánh bao chay hơn nửa tháng liền cảm động thành đến ૮ɦếƭ luôn.
Đáng tiếc lúc đó anh dốt đặc cán mai, không hiểu được kiếm cớ để làm gì đó.
Nhưng lúc này đây, anh sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Nghĩ đến đây, khóe môi Minh Ngật không khỏi cong lên.
Anh nhìn về phía đồ mít ướt cách đó không xa, mở miệng nói----
"Tích Tích, qua đây cắt bánh nào."
Kiều Tích không nghĩ tới, mới ngày thứ hai đến đây thôi mà cô đã là tiêu điểm của toàn bộ trạm nghiên cứu rồi.
Nhưng mà... như vậy cũng tốt.
Cô hiện tại muốn công khai quyền sở hữu một chút, miễn cho những người khác muốn đánh chủ ý lên người anh họ.
Kiều Tích đứng dậy, đi đến bên người Minh Ngật.
Lúc này, Dụ Hâm đứng bên cạnh Minh Ngật mắt đỏ lên.
Đại khái... một nửa là khổ sở, một nửa là mất mặt.
Kiều Tích thầm nghĩ như vậy.
Không đợi cô tìm từ để nói chuyện, Dụ Hâm đã ấp úng lên tiếng trước----
"Xin lỗi... "
Có lẽ là nhất thời không nhớ nổi tên Kiều Tích, cô ấy dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói-----
"Xin lỗi, tôi không biết quan hệ giữa cô và Minh lão sư."
Giọng nói của tiểu cô nương càng ngày càng nhỏ, cơ hồ là mang theo vài phần xấu hổ----
"Tôi vẫn nghĩ rằng anh ấy độc thân... Xin lỗi, tôi không hề có ý định muốn chia rẽ hai người."
Kiều Tích cười cười, nói: "Không sao."
Cô vừa nói chuyện, ánh mắt cũng nhàn nhạt liếc qua Tôn Hi Lăng đang ngồi bên cạnh Dụ Hâm.
Đều sống đến tuổi này rồi, làm gì có người phụ nữ nào không có đạo hạnh mấy nghìn năm?
Dụ Hâm có lẽ thật sự không biết, nhưng Tôn Hi Lăng thì... lại là giả bộ hồ đồ.
Kiều Tích đoán quan hệ giữa Tôn Hi Lăng và Dụ Hâm cũng không tồi, ngày thường chắc chắn khá thân thiết.
Cô ta rõ ràng đã nhìn thấy cô ở trong phòng của Minh Ngật, nhưng lại không hề ngăn cản hành động thổ lộ của Dụ Hâm ngày hôm nay, thế nên tâm tư cô ta thế nào, cô nhìn một cái là đoán ra.
Đem bạn tốt biến thành kẻ ngu si.
Cô ta biết Minh Ngật nhất định sẽ từ chối, nhưng vẫn khuyến khích bạn tốt đi tỏ tình. Chắc là muốn mượn chuyện này để thăm dò quan hệ giữa cô và Minh Ngật.
Loại thủ đoạn này chỉ như trò mèo so với những vụ tương tự ở Mỹ thôi.
Bởi vậy nên cô không hề tức giận, chỉ là ôn hòa cười với Dụ Hâm, sau đó mở miệng nói-----
"Chuyện này cũng không trách cô được... Đều do công tác bảo mật của Minh Ngật tốt quá thôi."
Nói xong Kiều Tích liền mỉm cười nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh.
Đột nhiên bị đồ mít ướt nhìn chăm chú, trong vài giây ngắn ngủi đó, Minh Ngật cảm thấy hạnh phúc đến mức hít thở không thông.
Kiều Tích liếc mắt nhìn anh sau đó lại tiếp tục nói-----
"Cả trạm nghiên cứu này cũng chỉ có Cố Đại Phó và bác sĩ Tôn biết chuyện của hai bọn tôi thôi... Hai người đó miệng kín như bình nên cô không biết là đương nhiên."
Lời này của cô nói xong, sắc mặt Tôn Hi Lăng ngay lập tức trở nên trắng bệch.
Các đồng nghiệp đứng xa không nghe thấy thì không sao, những những đồng nghiệp đứng gần vừa nghe thấy Kiều Tích nói vậy thì ngay lập tức nổ tung.
Không giống như Kiều Tích và Lộc Tiểu Manh là người mới, những nhân viên cũ đều biết Dụ Hâm và Tôn Hi Lăng là đồng hương, cũng là đàn chị đàn em hoc cũng trường, hai người có quan hệ rất tốt.
Lúc này tất cả mọi người đều nghĩ bác sĩ Tôn cũng quá không tốt rồi, cô ta biết rõ Minh Ngật có bạn gái, lại không ngăn cản bạn thân đi tỏ tình.
Không những không ngăn mà khi nãy, lúc Dụ Hâm có chút do dự thì cô ta còn là người đẩy lên!
Người phụ nữ ở trước mặt mọi người làm ra loại chuyện này, có thể có bao nhiêu tâm cơ?
Ngay lập tức, Dụ Hâm liếc mắt nhìn Tôn Hi Lăng, nức nở quát: "Sao cô lại muốn lừa tôi?"
Nói xong liền che mặt chạy ra ngoài.
Vẻ mặt Tôn Hi Lăng phẫn nộ, cô ta đứng đó do dự vài giây, sau đó vẫn đứng dậy, hướng mọi người cười xin lỗi: "Mọi người ăn trước đi, tôi đi xem nha đầu kia một chút."
Cũng may mọi người cũng không để ý đến màn drama vừa rồi lắm.
Dù sao thì trong trạm nghiên cứu này, người thích Minh Ngật cũng không chỉ có mình Dụ Hâm. Nếu như không có chuyện ngày hôm nay thì mọi người cũng sẽ không biết Minh Ngật thế mà lại có bạn gái.
Đương nhiên, trước khi Kiều Tích xuất hiện, mọi người đều tưởng tượng cô gái thế nào mới có thể lọt vào tầm mắt của Minh Ngật.
Đến khi Kiều Tích xuất hiện, suy nghĩ trong đầu mọi người chính là: mẹ nó, tên khốn kiếp kia dựa vào cái gì mà có được người bạn gái như vậy???
Nhất là bộ dàng dịu dàng ôn hòa, giọng nói nhỏ nhẹ nói câu "Không sao" lúc an ủi Dụ Hâm kia, quả thực là một đại mỹ nhân. Một đám nam sĩ ở đây đều ghen tị đến mức lệ nóng vòng quanh mắt.
Oa oa oa, người vợ dịu dàng ôn nhu như vậy, tôi cũng muốn, cọp cái trong nhà mau mau đến đây học tập người ta đi kìa, đừng có bắt bọn họ phải quỳ bàn giặt, sầu riêng nữa!
Đương nhiên, đại mỹ nhân có biểu hiện dịu dàng ôn nhu kia, bất quá chỉ là giả dối mà thôi.
Đợi đến khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Kiều Tích hắng giọng, bắt đầu nói: "Minh lão sư ~ "
Đồ mít ướt hiếm khi làm nũng với anh như vậy, lúc đầu Minh Ngật còn rất là hưởng thụ, anh nghĩ cô đang cảm thấy nguy cơ vì vừa rồi mình được tỏ tình, thế nên lúc này mới ngoan ngoãn đến lấy lòng anh.
Thế nhưng đợi đến khi đường nhìn của hai người tiếp xúc, Minh Ngật mới cảm thấy hoảng sợ.
Anh ho nhẹ một tiếng: "... Có chuyện gì thì từ từ nói."
Kiều Tích nhìn anh, muốn vạch trần lời nói dối vừa rồi của anh, "Em tặng anh vòng cổ lúc nào hả? Hay là do người vợ khác của anh tặng?"
Tuy rằng rất mất mặt, nhưng so với việc...
Minh Ngật do do dự dự rút ra một vật từ trong túi quần.
Chính là chiếc vòng cổ trong miệng anh lúc nãy.
Kiều Tích không khỏi trợn mắt nhìn anh: "Đây là của... Cầu Cầu!"
Vòng cổ cô mua cho Cầu Cầu cũng bị anh giành rồi?
Giọng nói của Minh Ngật hiếm khi lại tủi thân như lúc này: "Em cũng chưa từng mua cho anh cái gì... "
Lời anh vừa nói, đúng là sự thật.
Sinh nhật anh lúc trước, Kiều Tích đều là tốn tâm tư làm đồ ăn ngon cho anh, đúng là chưa từng tặng anh món đồ gì.
Dù sao... khi đó cô cũng giống mọi người, đều nghĩ anh họ là gia súc, có ăn là được rồi, tặng gì đó cho anh cũng chỉ là lãng phí thôi.
Vừa nghĩ như thế, Kiều Tích không nhịn được có chút hổ thẹn.
Cô vươn ngón út, ngoéo ngoéo ngón tay Minh Ngật, dỗ dành anh: "Em xin lỗi mà, lần sau em sẽ mua cho anh vòng kim cương!"
Minh Ngật hừ một tiếng, cuối cùng cũng đồng ý với cô.
Anh ôm đồ mít ướt nói, "Về phòng trước đi."
Lúc này toàn bộ người ở trạm nghiên cứu đều biết quan hệ của hai người bọn họ, Kiều Tích da mặt mỏng, đương nhiên là sẽ không muốn ở cùng một chỗ với anh.
Nói cách khác... rất nhanh mọi người sẽ biết được, 3 hộp cuối cùng trong phòng y tế là ai vét sạch.
Suy nghĩ một chút, Kiều Tích nín cười nhìn về phía anh, "Anh họ, anh bây giờ vẫn được sao?"
"Cái gì?" Minh Ngật nhất thời không phản ứng kịp.
Kiều Tích nín cười, tiếp tục nói: "Hôm nay anh nhờ bếp trưởng làm chiếc bánh sinh nhật kia, tốn hết bao nhiêu quả trứng?"
Minh Ngật có chút kinh ngạc.
Bởi vì anh không ngờ tới, đồ mít ướt nhanh như vậy đã nhận ra nỗ lực của anh rồi.
Ngay lập tức, anh liền kìm nén sự hưng phấn lại, nét mặt vẫn nhàn nhạt như thường nói: "43."
Dù sao thì từ giờ đến hết tháng sau, anh cũng không được ăn trứng.
"Nhiều như vậy á?" Kiều Tích kinh ngạc nhếch mi.
Ninh Ngật nắm lấy tay cô, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Thật ra cũng không gọi là nhiều, chỉ cần cô biết nỗ lực của anh là được rồi.
Một giây sau, vẻ mặt Kiều Tích liền chuyển sang vô cùng đau đớn nói: "Chỉ một bữa cơm tối, đã có hơn 20 anh họ bị mất đi vật trân quý nhất... Không có buôn bán sẽ không có tổn thương mà!"