Vĩ Gian Phong - Chương 08

Tác giả: Thiết Phiến Công Tử

Lúc Kiều Tích trở lại phòng học đã là 2 giờ 5 phút chiều.
Cô nhìn quanh lớp học một vòng rồi như một con mèo nhanh chóng luồn lách đi tới chỗ ngồi của mình.
"Minh sư huynh tìm em nói gì đó, sao lâu thế?" Giang Nhã Đồng nhỏ giọng hỏi cô, "Chị còn đang nghĩ rằng em bị lạc đường."
Bởi vì là chạy một đường dưới ánh nắng trở về nên mặt Kiều Tích đỏ bừng, toàn thân cũng đều tỏa ra hơi nóng.
Cô le lưỡi, có chút ngượng ngùng: "... Cũng suýt chút nữa đi lạc rồi."
"Ơ?" Giang Nhã Đồng đột nhiên chỉ chỉ cô cô, "Em cũng có cái này à?"
Kiều Tích vô thức đưa tay lên sờ sờ cổ, sau đó sờ đến viên ngọc trắng trắng mập mập có hình đậu phộng nhỏ kia.
Mặc dù đậu phộng nhỏ đã ở trong tay cô mấy ngày rồi, thế nhưng bây giờ Kiều Tích mới chân chính quan sát kỹ nó.
Đậu phộng nhỏ này chính là được khắc từ loại dương chi bạch ngọc tốt nhất, cảm giác sờ vào rất ấm áp, vừa nhìn đã biết đây là vật có giá trị xa xỉ.
Hoa văn trên miếng ngọc được khắc rất tinh xảo, người khắc nên nó nhất định phải dày công tôi luyện mới khắc được, bên ngoài được khắc một cái khe nhỏ để lộ ra bên trong 3 hạt lạc mập mạp đáng yêu, nhìn qua quả thật là vô cùng dễ thương.
"Thật là đáng yêu." Giang Nhã Đồng đưa tay sờ miếng ngọc đậu phộng rồi lập tức buông ra, "Con gái nhà các em đều có sao? Chị thấy Uyển Uyển cũng có một miếng hình trái ớt nhỏ."
Nghe được ba chữ "Nhà các em", Kiều Tích không khỏi có chút chột dạ.
Cô nghẹn nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra được một câu: "... Em chỉ là mượn đeo một cho vui một chút thôi."
Cũng may Giang Nhã Đồng không hỏi sâu hơn về vấn đề này, cố ấy hình như là nhớ ra chuyện gì đó-----
"Đúng rồi, kết quả chọn thời khóa biểu đã có rồi đấy, em mau đi xem xem những môn mình chọn có được học không?"
Trại hè ở trường Trung học phụ thuộc dù chỉ ngắn ngủi 1 tháng thế nhưng vẫn có hình thức chấm điểm giống như khi học chính thức, mỗi môn học có thể có 2-3 tín chỉ, hoàn thành tốt được 12 tín chỉ thì có thể nhận được giấy chứng nhận của trại hè.
Kiều Tích nghe vậy thì nhanh chóng mở web rồi đăng nhập vào tài khoản để xem thời khóa biểu của mình, cô chọn 5 môn nhưng chỉ được học 4 môn, một môn không đăng ký được chính là "Thí nghiệm hóa học ở trung học".
Kiều Tích có chút kinh ngạc: "Nhiều người có hứng thú đối với môn này thế à?"
Cô nghĩ rằng sẽ không có mấy người chọn môn này thế nên đã đặt nó ở nguyện vọng cuối cùng.
"Dĩ nhiên là không phải rồi." Giang Nhã Đồng cười rộ lên, "Môn này có 3 tín chỉ nhưng mà được miễn hai tín, chỉ phải học một tín thôi, hơn nữa nghe nói thầy giáo dạy môn này cho điểm rất dễ."
Kiều Tích bừng tỉnh hiểu ra.
Cô nhìn thoáng qua 4 môn mình chọn, 4 môn này tổng cộng có 9 tín chỉ.
Cô còn thiếu 3 tín chỉ nữa, chọn 1 môn có 3 tín là vừa khéo. Nếu như chọn môn có 2 tín thì đồng nghĩa với việc phải chọn 2 môn.
Tuy rằng cô rất muốn học thêm một môn nữa thế nhưng Kiều Tích biết, trình độ của mình hiện nay so với các bạn ở đây mà nói thì kém hơn rất nhiều, nhất là các bạn còn đã quen với chương trình học phong phú ở đây từ trước rồi.
Lượng nhiều thì chất sẽ không tốt, 5 môn là hạn mức cao nhất cô có thể học được, nhiều hơn thì cô sợ mình sẽ không tiếp thu nổi.
Cô mở phần chọn môn ra, phát hiện ra các môn có 3 tín chỉ đều đã đầy chỗ hết rồi.
Ánh mắt Kiều Tích chợt sáng lên: Còn có 1 môn còn chỗ, một môn tối đa có 20 người học, nhưng lúc này lại mới chỉ có 3 người đăng ký!
Chờ cô nhìn kỹ tên môn học, mới nhận ra tên của môn học này là "Cơ sở đại số".
Nghe có vẻ rất cơ bản... Vì sao không có ai chọn?
Kiều Tích liền bấm vào phần mô tả môn học, nhanh chóng phát hiện ra thời lượng học của môn này nhiều hơn phân nửa so với các môn học khác, thảo nào mà những người đăng ký lại lác đác đến vậy.
Vì thế, cô thuận lợi trở thành một học sinh của môn học "Cơ sở đại số".
***
Chương trình học của trại hè đều được sắp xếp rất chặt chẽ, nhưng bởi vì chỉ là những môn học mang tính giải trí và tìm hiểu kiến thức nên mọi người cũng không cảm thấy áp lực lắm.
... Ngoại trừ Kiều Tích.
Học được một buổi các môn học đã chọn, cô rốt cục mới cảm nhận sâu sắc được việc trình độ của mình chênh lệch với bạn học ở đây đến mức nào.
Ví dụ như môn tiếng Pháp, mặc dù từ trước đến nay cô đều có thiên phú về việc học ngoại ngữ, thế nhưng các bạn cùng học với cô thì lại đã học xong chương trình học của Trung học từ Tiểu học rồi.
Còn môn lập trình, Kiều Tích mới đánh được chữ "hello world" thì đại đa số mọi người đều đã nắm vững một vài ngôn ngữ lập trình đơn giản rồi, thậm chí còn có người ở sơ trung đã giành được huy chương Vàng toàn quốc về lập trình.
Nhận thức được việc tất cả các lĩnh vực mình đều không thể nào sánh được với các bạn, thậm chí ngay cả mức trung bình cũng không đạt được khiến cho Kiều Tích - người luôn được coi là học sinh mũi nhọn, cảm thấy hoài nghi chính mình nghiêm trọng.
Thời gian cô lãng phí lúc trước, hình như nhiều quá rồi.
Điều duy nhất khiến Kiều Tích cảm thấy may mắn chính là, ngay bây giờ cô đã nhận ra vấn đề trí mạng này.
Tuyệt đại đa số vấn đề trên đời này đều chỉ có phát hiện ra càng sớm thì mới có thể thay đổi được càng nhiều.
Haizzz.... Kiều Tích thở phào một hơi, đẩy sách tiếng Pháp đã nhìn cả tối ra.
Tuy rằng vẫn có chút khó khăn, nhưng nhiệm vụ học tập cô đặt ra cho mình ngày hôm nay tốt xấu gì cũng đã hoàn thành.
Bởi vì đang trong thời gian nghỉ hè thế nên ngoại trừ các học sinh tham gia trại hè Olympic Toán đang học ở khu nhà kia thì các khu nhà khác đều được đóng cửa vào lúc 8 giờ. Còn thư viện thì được đóng cửa muộn hơn, 10 giờ mới đóng thế nên mọi người đều lựa chọn đến thư viện học bài.
Người đông, dễ dàng khiến tâm trạng của người ta phập phồng không yên.
Kiều Tích đi ra ngoài lấy nước, trở lại chỗ ngồi liền cảm thấy mình không có tâm tư học nữa thế nên dứt khoát thu dọn sách vở rồi đeo balo ra khỏi phòng tự học của thư viện.
Tầng 5 của thư viện có một bảo tàng lịch sử nhỏ, ít người qua lại nên rất yên tĩnh.
Kiều Tích đã tới đây vài lần và phát hiện ra đằng sau thang máy có một sân phơi nhỏ, cô ở chỗ này học từ mới chưa từng gặp người nào, vừa thanh tĩnh vừa tự tại.
Lúc chạng vạng mà thời tiết tốt không có sương mù hay mưa thì đứng ở đây thậm chí còn nhìn thấy núi Tây ở phía xa xa.
Chỉ là... mới hưởng thụ gió đêm mát mẻ được mấy phút thì điện thoại đặt trong balo của Kiều Tích kêu lên.
Là Thịnh Tử Du, bạn cùng phòng ở trại hè với Kiều Tích.
Vừa trượt để nghe liền nghe thấy Thịnh Tử Du ở đầu bên kia đàng oa oa kêu to: "Tích Tích! Mau trở lại kí túc xá! Chơi mạt chược 3 thiếu 1! Chỉ thiếu mỗi cậu thôi!"
Kiều Tích: "..."
Bạn cùng phòng mới này của cô, ngàn tốt vạn đẹp, khuyết điểm duy nhất chính là... tinh lực quá tràn trề.
Thấy cô không nói lời nào, đầu bên kia điện thoại liền khóc lóc om sòm lên luôn: "Cậu không trở lại, 3 người bọn tớ sẽ yên vị trên giường của cậu đợi đến khi cậu trở về thì thôi!"
Kiều Tích: "..."
Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 9 giờ rồi, dù sao cô học cũng không vào không bằng về phòng sớm một chút.
Vì vậy cô đồng ý nói: "Được rồi."
"Chúng tớ chờ cậu!" Thanh âm của thiếu nữ bên kia tràn đầy sức sống, "À đúng rồi, trên đường trở về cậu mua hộ tớ một hộp kem nhé! Nhé nhé nhé!"
Kiều Tích cười bất đắc dĩ, "Được rồi, sẽ mua cho cậu."
Thế nhưng, khi về đến kí túc xá, Kiều Tích phát hiện ra chỉ có hai người trong phòng, là Thịnh Tử Du và một bạn gái ở phòng bên cạnh, Lâm Nhiễm Nhiễm.
Vừa thấy cô về, Thịnh Tử Du liền đánh đòn phủ đầu, tức giận mở miệng nói: "Cậu xem! Cậu trở về muộn như thế, bài mạt chược đều chạy hết rồi!"
Cũng may là Kiều Tích đã có thói quen đối với phong cách nói chuyện và hành động của cô bạn cùng phòng này thế nên cũng không tức giận mà đưa kem cho đối phương, sau đó nói thuận theo cô ấy: "Xin lỗi mà."
"Không sao." Thịnh Tử Dụ cười ha ha hai tiếng, sau đó từ phía sau lấy ra một bộ bài tú lơ khơ, "Ba người vừa hay có thể đấu địa chủ."
Kiều Tích đỡ trán, khóc không ra nước mắt, "Cậu... thật sự không sợ thầy cô đến kiểm tra phòng à?"
"Hả?" Thịnh Tử Du kinh ngạc nhìn cô một cái, "Cậu thật là kỳ quái mà, mạt chược dám chơi mà lại không dám chơi đấu địa chủ à?"
Kiều Tích rất vô lực mà thanh minh: "Tớ không có chơi mạt chược... "
"Được rồi!" Thịnh Tử Du nhanh tay nhanh chân tráo bài rồi chia bài, sau đó liếc nhìn Kiều Tích, "Nhanh cầm bài đi, đừng lằng nhằng!"
Tuy rằng từ trước đến nay đều rất ít khi chơi bài thế nhưng không ngờ cả buổi tối hôm nay Kiều Tích đều là người chiến thắng, thắng vô cùng nhiệt tình.
Chỉ là không được bao lâu, Thịnh Tử Du liền mặc kệ không chơi nữa!
Thua 7-8 ván liên tiếp, Thịnh Tử Du cảm thấy mình đang bị nữ thần may mắn trừng phạt, cô ấy tràn đầy ủy khuất mà ném bài ra, "Vận may kiểu gì thế này! Tớ không chơi nữa!"
Thịnh Tử Du tức giận thật sự, cả người đều như biến thành một con cá nóc vậy.
Kiều Tích nhịn cười, nghiêm túc nói: "Tớ bảo không chơi, là cậu ép tớ."
Thịnh Tử Du sửng sốt hai giây, sau đó phản ứng lại: "Oa! Cậu thế mà lại giống như Minh Ngật tính bài! Học Toán rất giỏi đúng không!"
Minh Ngật...
Nghe được cái tên này, Kiều Tích ngẩn người.
Thấy Thịnh Tử Du kinh ngạc như vậy, Lâm Nhiễm Nhiễm liền giơ tay Ϧóþ Ϧóþ mặt cô ấy, "Cậu được quá nhỉ, lúc Minh sư huynh ngăn chặn vận may của cậu sao không thấy cậu tức giận nhiều thế này."
Lâm Nhiễm Nhiễm nói xong liền hăng hái bừng bừng phố cập kiến thức cho Kiều Tích------
Hóa ra mấy nhà bọn họ đều quen biết nhau, Tết mấy năm trước các nhà đều tụ tập lại chơi với nhau, mấy đứa trẻ bọn họ cũng tiện thể lập nhóm chơi bài, kết quả còn đến làm phiền Minh Ngật.
Minh Ngật bị bọn họ quấn đến phiền nên đành đáp ứng chơi bài với bọn họ, thế nhưng anh có một điều kiện là phải có tiền đặt cược.
Kết quả, sau một buổi chiều, Minh Ngật toàn thắng, đem toàn bộ tiền mừng tuổi của mấy người Thịnh Tử Du đoạt lấy.
Vì vậy, sau này bọn họ có muốn đánh bài đến mức nào đi chăng nữa cũng không ai có gan dám đi mời Minh Ngật cùng chơi.
Nghe đến đó, Kiều Tích nhịn không được mà run bắn lên.
Thật tàn nhẫn.
***
Cùng thời điểm, cách 800m, Minh Ngật bất ngờ hắt hơi một cái.
Ly cafe trong tay bởi vì động tác vừa rồi mà bị nghiêng, nửa ly cafe được đổ nguyên vẹn xuống quyển sách trên đất.
Minh Ngật vội vàng đặt ly cafe xuống, cầm quyển sách lên, lắc lắc vẩy vẩy thế nhưng không không tốt hơn được bao nhiêu.
Quyển sách bị chuyển sang màu nâu của cafe, bìa ngoài đều bị cafe làm chuyển màu, đến cả các trang sách bên trong cũng không tránh khỏi bị ướt, trong không khí lúc này tràn ngập mùi cafe đắng nồng nàn.
Minh Ngật vừa mới tới nơi này được một lúc, một mình ở trên sân phơi nhỏ.
Sách bị cafe đổ vào như vậy, tất nhiên là không đọc được nữa.
Minh Nhật lần thứ hai cầm quyển sách lên nhìn, ba chữ "Vĩ Gian Phong" thật to được viết ngoài bìa.
Anh lên mạng tìm hiểu, phát hiện ra quyển sách này đã ngừng xuất bản từ 8 năm trước, hiện tại các trang web lớn chính thức đã không còn bán nữa rồi.
Phía sau đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Minh Ngật quay đầu lại, phát hiện ra người tới chính là Giang Nhã Đồng.
Ở đây có rất ít người tới, mà giờ này thì lại càng không vì thư viện sắp đóng cửa rồi.
Minh Ngật nhanh chóng hiểu ra, "Là của em?"
Giang Nhã Đồng ngẩn người, hiển nhiên là không hiểu gì.
Minh Ngật giơ quyển sách lên, ở trước mặt cô quơ quơ, "Xin lỗi, bị anh làm hỏng rồi."
Sách này là một tập thơ, hiện nay cũng không còn bán nữa, không đợi Minh Ngật nghĩ ra phương thức bồi thường thích hợp thì Giang Nhã Đồng đứng đối diện đột nhiên lên tiếng------
"Minh sư huynh, anh cũng thích Yeats (*)? Trong tập thơ này của ông ấy anh thích bài nào nhất?"
(*) Đây là ông tác giả tập thơ Vĩ Gian Phong đó, mình đã chú thích cả họ tên đầy đủ của ông ở chương 4 rồi nha!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc