Kiều Tích ngồi trên ghế salon trong phòng khách, đầu hơi hơi cúi xuống, thế nhưng hai vai lại cứng ngắc, thắt lưng thì thắng tắp.
Bố Kiều là một quân nhân nghiêm túc, cứng nhắc, đối với dáng dấp điệu bộ của con gái yêu cầu rất nghiêm khắc. Từ nhở đến lớn, chỉ cần ở trong phạm vi tầm mắt của bố, vai cô không thể rũ xuống, lưng cũng không thể khom.
Bây giờ, dù bố Kiều đã mất, thói quen của ông tạo thành cho con gái vẫn được giữ lại.
Bên cạnh đột nhiên có một người đi tới.
Là Minh Uyển.
Minh Uyển năm nay 14 tuổi, nhỏ hơn Kiều Tích 1 tuổi, đang học sơ tam (*).
(*) Sơ tam là lớp 9 bên mình đó, mình để sơ tam cho nó giống kiểu học của TQ nhé!
Cô bé đối với người chị mới tới này rất tò mò, vây quanh cô hỏi lung tung này kia: "Chị Tiểu Kiều, thím nói về sau chị sẽ ở lại nhà của chúng em!"
Tuy rằng trời sinh tính tình hoạt bát, thế nhưng đột nhiên phải tới một nơi hoàn toàn lạ lẫm với mình khiến Kiểu Tích không sao tránh được cảm giác sợ hãi lo lắng.
Đối mặt với sự xét hỏi của cô bé này, cô trả lời cũng không được mà không trả lời cũng không được, rõ ràng là thập phần luống cuống.
Nhưng cô bé dùng đôi mắt sáng trong suốt nhìn chăm chú Kiều Tích khiến cô không có lý do nào để im lặng cả.
Suy nghĩ hồi lâu, Kiều Tích bất đắc dĩ, rầu rĩ đáp: "Chị cũng không biết."
Lời Kiểu Tích vừa nói chính là lời thật lòng.
Cô thật sự không biết.
Sau khi được được bác Minh - người được mọi người xung quanh gọi là "Thủ trưởng" đưa đi từ nhà chú cô tới đây, cô liền hoàn toàn không biết số phận tương lai của mình sẽ ra sao.
Từ Tây Kinh đến thủ đô, dọc đường đi có người người đặc biệt tiếp đãi, có chuyên cơ đặc biệt đưa đón... Đối với những người, những việc được tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn này, cô đều cảm thấy xa lạ và mờ mịt.
Minh Uyển nháy nháy đôi mắt sáng và to kia nhìn cô, "Thím Lưu còn nói, chị là từ Tây Kinh đến, ba chị và ba em trước kia thật sự là chiến hữu sao?"
Kiều Tích suy nghĩ một chút, chỉ có thể đáp: "Chắc là vậy."
Bác Minh nói bác ấy với bố cô trước kia là chiến hữu, bố cô còn từng vì bác ấy mà trúng một viên đạn.
Chắc là vậy...
Nếu không phải như vậy thì đối với một người không thân cũng chẳng quen như cô, nhân vật lớn quyền cao chức trọng như bác Minh sao có thể đặc biệt mang cô đi trung tâm thương mại mua 乃úp bê dỗ cô vui vẻ chứ?
"Vậy em yên tâm rồi!" Minh Uyển rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cười đến thập phần xán lạn, "Chỉ cần chị không phải chị em, chúng ta có thể làm bạn bè tốt của nhau!"
Vừa nói xong, không để ý đến Kiều Tích ngồi đối diện đầu đầy vạch đen, Minh Uyển liến "Bạch bạch bạch" chạy ra ngoài, ôm một con chó Samoyed (*) rồi lại chạy vào.
(*) Samoyed này, mình cực kỳ thích chó luôn ý, Samoyed này cũng rất đẹp ý.
Cô bé cầm chân trước của con Samoyed lên vẫy vẫy chào hỏi Kiều Tích: "Bambi, giới thiệu với em một chút, đấy là chị Tiểu Kiều."
Kiều Tích từ nhỏ đã rất thích động vật nhỏ, lúc này đột nhiên thấy con Samoyed xinh đẹp kia thì trái tim liền mềm mại ngay lập tức.
Cô giơ tay vuốt vuốt chân của nó, cười đến hai mắt cong cong, để lộ ra một chiếc răng nanh, "Bambi, chào em nhé!"
Giới thiệu Bambi cho Kiều Tích xong, Minh Uyển liền lôi kéo cô đi thăm quan căn nhà này từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài một vòng.
Nhà của Minh gia chính là một biệt thự nhỏ 3 tầng, thím Lưu bảo mẫu ở tầng 1, tầng 2 là hai anh em Minh gia, vợ chồng Minh Tuần thì ở tầng 3.
Minh Uyển lôi kéo Kiều Tích đến cửa phòng của mình, chỉ chỉ một đầu khác của hành lang, "Phòng ngủ và thư phòng của anh em ở bên kia."
Cô bé thè lưỡi, có chút ủy khuất: "Anh ấy đáng ghét lắm, nói em ngốc, không muốn ở cùng một bên này với em."
Kiều Tích cắn môi dưới, chẳng biết tại sao, tâm tình đột nhiên trở nên có chút thấp thỏm.
Minh Uyển kỳ quái hỏi: "Chị làm sao vậy?"
Kiều Tích cúi đầu xuống, thanh âm có chút chần chứ: "Không có gì..."
Minh Uyển lại là một người thích đào sâu sự việc: "Chị rốt cuộc muốn nói gì đó?"
Rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu cô nương 15 tuổi, trong lòng nghĩ gì đó, Kiều Tích vẫn là nhịn không được nói ra: "Anh em ý,... có vẻ thật là hung dữ."
Vốn dĩ đang vui mừng nói xấu anh trai mình, thế nhưng vừa nghe người khác nói anh mình như thế, Minh Uyển ngay lập tức liền không vui.
Lúc này, cô bé lớn tiếng phản bác: "Không phải đâu! Anh ấy chỉ là không nói mấy lời dễ nghe thôi, đối với người ngoài có chút hung dữ, thế nhưng đối với em vẫn rất tốt."
Thế này không phải là cũng một ý nghĩa với câu cô vừa nói à?
Kiều Tích chính là một người ngoài... Cô còn muốn nói là, chị bảo anh ấy hung dữ cũng không có sai mà!
Nhưng mà, cô bé trước mặt cô lúc này giống như tức giận thành con cá nóc phồng miệng (*) vậy, có vẻ chỉ cần đâm một cái là sẽ bùng nổ, thế nên Kiều Tích vẫn phải luốn cuống tay chân trấn an cô bé: "À, ừm, chị nói sai, xin lỗi mà."
(*) Cá nóc lúc phồng miệng sẽ thế này này, con cá này cũng có độc đó.
***
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ tầng 3.
Chúc Tâm Âm ngồi trước bàn trang điểm, đưa lưng về phía chồng không nói một lời.
Minh Tuấn đứng sau lưng bà, buồn bực đến mức hai lông máy đều nhíu chặt lại.
Vợ mình từ trước đến này đều đặc biệt đoan trang, ôn nhu hiền thục, luôn luôn lo liệu cho gia đình thật tốt, cũng không phải người có tính cách cáu kỉnh, giận dỗi.
Chính bởi vì tính cách của vợ thay đổi nên khiến cho Minh Tuấn càng thêm bứt rứt.
Ông kiên trì giải thích: "Anh thấy đứa trẻ này rất thành thật, nghe lời, sẽ không mang phiền phức đến cho em đâu."
"Đây không phải vấn đề con bé có nghe lời hay không." Chúc Tâm Âm lớn tiếng mạnh mẽ nói, "Anh không duyên không cớ đưa một người sống về nhà, vì sao không cùng em thương lượng trước một tiếng? Anh rốt cuộc có xem em là nữ chủ nhân cái nhà này không?!"
Minh Tuấn xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói,: "Em chính là bà chủ, trong nhà nhiều thêm một người cũng không khiến em mệt mỏi, em bình thường chăm sóc con bé một chút là được, Uyển Uyển cũng là con gái, lo cho một người với hai người không phải cũng không khác biệt lắm sao?"
"Minh Tuấn, con người này của anh thật đúng là-----" Chúc Tâm Âm bị câu nói của ông làm cho cực kỳ tức giận, vành mắt bất giác đỏ lên, "Anh liều mạng cho sự nghiệp, em đã giúp anh làm tốt công viện ở hậu phương. Nhiều năm như vậy, em giúp anh nuôi hai đứa con một trai một gái lớn đến bây giờ, thì ra anh nửa điểm cũng không nhỡ rõ em tốt thế nào, chỉ cho rằng em là bà chủ? Được được được, anh đã nghĩ vô tâm như thế thì về sau con trai con gái đều để anh chăm sóc, đúng rồi, còn đứa con gái của chiến hữu anh đưa tới nữa, anh cũng chăm sóc cả đi!"
"Này, này, là anh nói sai." Mắt thấy Chúc Tâm Âm thật sự nổi giận, Minh Tuấn nhanh chóng đi đến ôm vai bà dỗ dành, "Em nuôi lớn hai đứa con, thật không dễ dàng gì."
Chúc Tâm Âm không lên tiếng.
Suy nghĩ một chút, Minh Tuấn đành phải xoay cả người bà lại đối mặt với mình.
Ông thở dài, "Lúc trước nếu như không có bố của Tích Tích giúp anh cản một viên đạn, anh làm sao còn có cơ hội quay về với em và con trai chứ?"
Nghe ông nhắc lại chuyện xưa, vành mắt Chúc Tâm Âm lần thứ hai phiếm hồng.
Khi đó bà cùng Minh Tuấn vừa mới kết hôn vài năm, con trai vừa mới được 1 tuổi, Minh Tuấn bị bộ đội phái đi làm nhiệm cụ nguy hiểm hạng nhất, lúc đi vẫn là người khỏe mạnh bình thường, thế nhưng đợi đến lúc đột nhiên có người trong quân đội tới thông báo bà đi đến bệnh viện Tây Bắc, lúc gặp lại, chồng bà đã chất chồng vết thương lớn nhỏ trên người.
Cho nên mới nói, ở trên đời này, mỗi người đều có số phận của riêng mình.
Minh Tuấn toàn thân bị thương, cả người một bộ dạng bệnh tật, thế nhưng do sức lực tuổi trẻ tốt, qua 4 tháng tĩnh dưỡng, cả người lại khôi phục lại như ban đầu.
Mà người giúp ông cản một viên đạn - Kiều Lập Quốc, bởi vì viên đạn nằm ở ɠιữα đùι phải, xương bánh chè cơ hồ bị bắn đến vỡ tan.
Từ lúc đó về sau, đùi phải Kiều Lập Quốc rốt cuộc bị tàn phế, điều dưỡng mấy tháng, sau đó nhanh chóng giải ngũ chuyển nghề.
Thật ra năm đó khi ở Lục quân, Minh Tuấn và Kiều Lập Quốc đều là những bộ đội xuất sắc nhất, thực lực ngang nhau, thế nhưng sau tai nạn đó, cuộc sống của hai người lại có sự khác nhau rất lớn.
Minh Tuấn chính bản thân làm việc xuất sắc, sau đó lại mượn lực nhà vợ mà từng bước thăng chức, bây giờ chưa đến 50 tuổi đã được cất nhắc lên làm phó cục trưởng, tiền đồ bất khả hạn lượng (*).
(*) Như kiểu là tiền đồ vô hạn đó, bản raw để từ này nên mình cũng để =)))
Trái lại với ông, Kiều Lập Quốc xuất ngũ chuyển nghề thì bị xếp vào một đơn vị sự nghiệp địa phương, mặc dù lương khá cao, công tác lại thanh nhàn thế nhưng đối với một người đã từng nổi danh khắp quân đội lúc đó thì thật sự vẫn là chịu thiệt thòi.
Những năm gần đây, đối với anh em cùng sinh cùng từ này của mình, Minh Tuấn vẫn là lòng mang áy náy.
Lúc đầu ông cùng Kiều Lập Quốc còn có liên lạc với nhau, thế nhưng về sau, ông càng lên càng cao, đại khái không muốn bị người ta nói là muốn leo cao, Kiều Lập Quốc liền bắt đầu có ý định tránh ông, về sau nữa, hai người liền cắt đứt tất cả liên lạc.
Tháng trước, chiến hữu năm xưa tụ họp, Minh Tuấn địa vị cao, vốn là sẽ không tham gia trường hợp này, thế nhưng ông lại cố tình muốn đi, chính là vì muốn hỏi thăm tung tích của Kiều Lập Quốc.
Mười mấy năm đã qua, chiến hữu năm đó cũng mỗi người một nơi, trời nam biển bắc, nên gần như không ai biết, sau đó vẫn là một chiến hữu đã chuyển nghề nói cho ông biết, năm trước ông ấy có gặp qua Kiều Lập Quốc một lần, lúc ấy Kiều Lập Quốc đã từ chức ở đơn vị cũ rất lâu rồi, xuống vùng biển mở một công ty buôn bán bên ngoài.
Minh Tuấn lập tức lần theo manh mối đó đi tìm, thế nhưng trăm triệu lần không ngờ rằng, hóa ra Kiều Lập Quốc cũng đã qua đời vì tai nạn giao thông năm ngoái rồi, chỉ để lại một đứa con gái tên là Kiều Tích.
Mẹ Kiều Tích từ lúc Kiều Lập Quốc bị thương rồi xuất ngũ đã cùng ông ly hôn, để lại đứa con gái khiến bà không hài lòng lại.
Nhiều năm như vậy đều là hai bố con sống nương tựa lẫn nhau, đến khi Kiều Lập Quốc qua đời, Kiều Tích liền bị gửi nuôi ở nhà mấy chú bác.
Minh Tuấn thở dài, giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ: "Lúc anh đến, tiểu cô nương đó giống như một đứa ăn mày vậy, đợt này ở nhà bác 2 tháng, đợt sau lại ở nhà chú 3 tháng... Em bảo anh nên làm thế nào? Anh chẳng lẽ cứ để con bé sống kiểu nay đây mai đó như thế?"
Chúc Tâm Âm cũng không phải người nhẫn tâm xấu xa, lúc trước cáu kỉnh cũng là do tức giận chồng không đem chuyên này thương lượng trước với bà thôi.
Lúc này nghe Minh Tuấn nói vậy, mắt của bà lập tức đỏ ửng lên.
Cô cũng là mẹ của một đứa con gái, nếu Minh Uyển mà phải chịu ủy khuất như vậy, chỉ là nghĩ thôi là bà đã thấy đau lòng muốn ૮ɦếƭ rồi.
Nhìn thấy thái độ của vợ đã mềm xuống, Minh Tuấn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, an ủi bà một câu: "Tích Tích rất nghe lời, sẽ không gây phiền phức cho em đâu."
"Tiểu cô nương xem ra rất nghe lời." Chúc Tâm Âm lo lắng ưu sầu nói, "Nhưng chỉ có điều, chỉ có điều..."
Nhớ tới cô bé bà thoáng nhìn thấy lúc nãy, dáng người thẳng tắp, mặt mày thanh tú xinh đẹp, gương mặt trắng nõn cũng với ngũ quan cân đối, vừa nhìn đã biết sẽ là một mỹ nhân trong tương lai.
Tiểu cô nương ngàn tốt vạn tốt, nhưng chỉ có điều lớn lên thật sự có chút quá xinh đẹp.
Trong nhà cũng không phải chỉ có mỗi Uyển Uyển.
Ngoài trừ Uyển Uyển, trong nhà còn có một thiếu niên choai choai 16 tuổi.
Cõi lòng bà đầy tâm tư, thiếu nam thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân mơn mởn cùng nhau ở chung dưới một mái nhà, sẽ phát sinh chuyện gì, ai cũng không biết chính xác.
Bà là người làm mẹ, làm sao có thể yên tâm?
Minh Tuấn nhìn ra lo lắng của vợ, lập tức liền vỗ bàn tay bà trấn an: "Em yên tâm, con trai em, bình thường ngoại trừ công thức Toán học, thì nó có để ý đến cái gì nữa đâu, đúng không? Con gái lão Thẩm mỗi ngày đều theo đuổi đến tận nhà nó cũng có nhìn người ta lấy một cái đâu?"
Nghe chồng nói vậy, bà lại cảm thấy không phải là không có lý.
Nhớ tới thằng nhóc 16 tuổi nhà mình, giống như một thiếu niên đầu gỗ chưa mở mang kiến thức thực tế vậy, Chúc Tâm Âm rốt cuộc cũng yên tâm hơn không ít.
Suy nghĩ một chút, bà lại hỏi: "Tiểu cô nương kia hiện tại đến đây, vấn đề đi học anh giải quyết được chưa?"
"Em yên tâm, anh cho người đi làm rồi." Minh Tuấn vỗ vỗ lưng vợ: "Ngay trường trung học phụ thuộc."
Lúc có ý định mang Kiều Tích về đây thì ông đã cho người đi giải quyết vấn đề hộ khẩu và học tập rồi, tuy rằng vẫn còn đang trong quá trình làm thủ tục thế nhưng cũng không có cản trở gì quá lớn, đến tháng 9 có thể thuận lợi nhập học.
Nói đến việc này, Minh Tuấn lại nghĩ đến một việc, "Lúc anh đi đón con bé, thành tích thi trung học vừa mới được công bố."
Khi ông nói những lời này thì trên mặt còn mang theo một niềm tự hào, vì vậy Chúc Tâm Âm cảng thêm mơ hồ, "Thế nào?"
"Tiểu cô nương có thành tích tốt, " giọng nói của Minh Tuấn có chút dạt dào đắc ý, phảng phất như so với con trai của mình giành được huy chương vàng còn vui vẻ hơn, "Lần này con bé thi trung học, đứng thứ 3 toàn thành phố, đứng thứ nhất toàn khu vực!"
Chúc Tâm Âm nghe xong liền có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có quá giật mình.
Dù sao con trai nhà mình cũng ưu tú từ nhỏ, bà đối với những thứ hạng... hàng đầu này đã sớm có sự miễn dịch rồi.
Nhưng mà, đối với thành tích thứ 3 toàn thành phố và thứ nhất toàn khu vực thì vào trường trung học phụ thuộc A cũng không tính là đi cửa sau.
Các trưởng bối đều thích những đứa bé thông minh hiểu chuyện, Chúc Tâm Âm cũng không nằm ngoái những người ấy.
Lúc này bà cảm thấy cô bé nhu thuận, điềm đạm nho nhã ở dưới tầng kia cành ngày ngày thêm thuận mắt.
Nhận ra điều này, bà lôi kéo chồng đứng dậy, hướng cánh cửa đi tới, "Đi xuống trước đi, để con bé ở dưới tầng lâu như vậy, nếu còn không đi xuống thì nó lại cho rằng em đối với nó có thành kiến."
Vợ chồng hai người đi xuống, lúc xuống đến cầu thang từ tầng 2 xuống tầng 1, có thể nhìn thấy phòng khách dưới tầng có hai cô bé tuổi xấp xỉ nhau đang ngồi trên salon, vây quanh Bambi chơi đùa, nói cười liên tục.
Minh Tuấn nhịn không được cười một tiếng, sau đó quay đầu nhìn vợ nói: "Còn có con bé nữa mà."
Chúc Tâm Âm vẫn chưa phản ứng kịp, nghi ngờ nhìn ông một cái.
Minh Tuấn nhìn thoáng qua con gái đang nhao nhao như khỉ dưới tầng, giải thích: "Anh của con bé mà có chút gió thổi cỏ lay nào thì nó không phải là người đầu tiên đứng ra mách lẻo hay sao? Có con gái giúp em nhìn chằm chằm như vậy, em cứ yên tâm đi."